Cả Nước Đều Biết Tôi Rất Moe


Chử Thư Mặc ngủ ngon vô cùng.


Giống như thể cảm giác không có mẹ chồng nhìn chằm chằm trong lúc ngủ, giống như thể ngày mai tận thế, hôm nay được ăn một núi kẹo Bass vậy.
Tốt đến mức cậu nhịn không được mà dùng cái lưỡi nhỏ nhắn liếm từng miếng từng miếng kẹo một, tỏ vẻ bản thân cực kì yêu thích.


Nhưng cứ liếm rồi liếm, cậu lại cảm giác có điều gì đó là lạ, không phải từ bất kỳ nơi nào khác trên cơ thể, mà chỉ ở chân.
Chử Thư Mặc cứ có cảm giác có thứ gì đó cứng cứng chọc ở chân mình.


Rất nhanh cậu đã nghĩ ngay tới Ngu Uyên, không hề đổ oan cho hắn đâu.
Từ trước đến nay, cứ rình đến lúc cậu ngủ, hắn không có việc gì làm cứ thích sờ soạng cậu.


Cậu lười so đo với hắn về chuyện đó, dù sao chính bản thân mình cũng thấy mấy lạng thịt trên người chơi rất vui.
Không biết hôm nay thế nào, người này đại khái là lại lên cơn nghiện rồi, cứ chọc một chỗ mãi, thời gian dài khiến cậu không thoải mái.



Chử Thư Mặc nhịn không được trợn mắt trong lòng, đồng thời cũng nâng cao cảnh giác.
Bởi vì hiện tại cậu cũng chẳng phải ngủ thật, mà đang rất nghiêm túc trông nom viên kẹo Bass kia đấy.


Cứ kéo dài như vậy, Chử Thư Mặc cực kỳ đắc ý vì ý thức được rằng có vẻ như viên kẹo này ăn mãi không hết.


Nghĩ đến viên kẹo trắng tin thơm ngọt ở ngay trước mặt mình, Chử Thư Mặc bắt đầu không cam lòng.
Vì vậy, cậu kiến quyết há to mồm, cắn một cái thật mạnh lên viên kẹo.


Sau đó mãn nguyện buông kẹo Bass ra, suy nghĩ tiếp theo nên ăn vạ, làm nũng như thế nào để lừa được thêm một cục kẹo nữa.


Nhưng mà khi Chử Thư Mặc mở mắt ra, cậu giật mình thấy nửa bên mặt của Ngu Uyên, dọa cậu sợ tới mức lui cả người ra sau.
Hành động nhanh đến mức lộ cả nọng cằm.


Chử Thư Mặc chớp mắt một cái, chắc chắn rằng đây không phải ảo giác, bàn tay nhanh chóng rụt về, động tác kia như thể thêm một giây nữa sẽ không thể nào sống được vậy.


Cảm giác được chuyển động của cậu, Ngu Uyên quay đầu, nhìn thấy đôi mắt thâm thúy của hắn, cậu không khỏi dừng lại.


Vừa dừng lại, lại còn nhanh chóng đảo mắt qua người mình.
Chử Thư Mặc thấy bản thân lại đột nhiên biến lớn, mặc dù có chút không quen, nhưng lần biến hóa này lại không có bất kỳ đau đớn gì làm anh cảm thấy rất vui vẻ.


Nhưng mà…..


Chử Thư Mặc đang tự hỏi, khóe mắt đột nhiên thấy lóe lên một cái, anh không khỏi nhìn chằm chằm vào mặt Ngu Uyên.



Một vệt sáng lấp lánh, ẩm ướt.
Chử Thư Mặc chớp mắt, đột nhiên lại nhớ tới viên kẹo đường mình liếm trong mộng….


Ý.


…..chẳng lẽ mặt Ngu Uyên….


Đến lúc này, Chử Thư Mặc nhắm mắt không muốn nghĩ tới điều đó nữa.
Tuy nhiên, chuyện này không phải nguyên nhân tạo thành bi thương của anh.


Phải đến nửa phút sau khi anh rời mắt khỏi vệt nước trên mặt Ngu Uyên, anh mới chậm rãi phát hiện ra rằng có một điều khủng khiếp hơn đang xảy ra.


Từ lúc tỉnh dậy đến giờ, Chử Thư Mặc đã nhanh chóng rời tay và người ra khỏi phạm vi của Ngu Uyên, nhưng lại xem nhẹ cái chân của mình.
Đúng vậy, chân của anh đang đặt ở nơi khó nói của hắn.


Và lý do tại sao anh mới cảm nhận được điều này vào lúc đó, bởi vì xúc giác này khó lòng mà bỏ qua được.
Trong đầu Chử Thư Mặc như thể đã đông đá lại rồi, anh ngơ ngác nhìn Ngu Uyên, tựa như mới nhận thấy có thứ gì đó, yên lặng cúi đầu.



Đó là một sự khác biệt rất rõ ràng, đại khái là do anh lớn một cách đột ngột, quần áo cũ khó mà che được hết.
Có thể là do đã có kinh nghiệm từ trước, sợ anh bị khó chịu, về sau Ngu Uyên thường tỉ mỉ tìm cho anh bộ quần áo có cúc áo.


Vì vậy, hình tượng của Chử Thư Mặc bây giờ là….áo rách quần manh.


Cơ thể được bao phủ bởi một lớp chăn bông, không sao cả, dù hai chân có hư thế nào cũng chẳng có ảnh hưởng gì to lớn, nhưng Ngu Uyên so với anh còn hư hơn.
Chỉ thấy rõ ràng dưới cái chân trắng nõn kia là một túp lều không hề nhỏ.


Chử Thư Mặc thấy cái lều kia, nháy mắt cứng còng cả người…..Cảm giác này




.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận