"Theo như thông tin chúng tôi thu nhận, thông tin bắt đầu từ toà soạn XXX, với những bức hình không tốt về cậu Chu Sinh cùng lời lẽ khiếm nhã.
Theo đó là toà soạn YY, toà soạn ZZ và nhà báo tự do XYZ cũng đăng báo sỉ nhục danh dự và nhân phẩm của cậu ấy.
Với những bằng chứng xác thực, chúng tôi đã đệ đơn kiện lên Toà án Nhân dân và yêu cầu bồi thường.
Ngoài ra những toà soạn đăng bài bôi nhọ cũng đã có danh sách và trong thời gian tới sẽ cùng công ty chúng tôi cùng hầu toà."
Hoắc Thâm ngừng một lát, nhìn tới Vương Đình.
Vương Đình nhận được ra hiệu liền búng tay với trợ lý đứng cạnh, màn chiếu cũng được khởi động và bắt đầu chiếu những hình ảnh lên.
"Những bằng chứng chứng minh cho sự trong sạch của Chu Sinh, thời gian qua chúng tôi đã tìm kiếm và tổng kết lại, đồng thời gửi lên Toà án có thẩm quyền điều tra, đảm bảo toàn bộ bằng chứng đều là thật, không hề trải qua chỉnh sửa hay cắt ghép." Vương Đình nói.
"Về thông tin việc cậu Chu Sinh mua bán d*m trong môi trường giáo dục, đó là một lời buộc tội đáng ghê tởm.
Cậu Chu Sinh bị người hãm hại, nhân lúc kỳ phát tình bị kéo vào nhà kho.
Chính vì điều này mà trên hồ sơ của cậu ấy xuất hiện vết nhơ mang tên có tiền sử bị xâm hại tình dục.
Mời quý vị theo dõi đoạn video sau."
Màn chiếu chiếu lại đoạn video quay lại lúc Chu Sinh đi tới chỗ uống nước và trò chuyện cùng người mẹ kế.
"Nhìn mày hạnh phúc nhỉ?"
"Nhiều năm bị hành hạ như vậy, ai chẳng mong được hạnh phúc."
"Đáng ra ngay khi mày được sinh ra, tao phải giết mày mới phải.
Thầy bói nói không sai, mày chính là thứ hại cha khắc mẹ.
Những ai có máu mủ ruột rà với mày, đều bị mày khắc chết.
Chu Sương, cũng bị mày hại nên mới bên bờ vực sống chết ở bệnh viện."
"Cô ta bị gì thì liên quan gì đến tôi chứ? Chẳng lẽ tôi còn sai người đi hại cô ta được chắc?"
"Ha, chưa đánh đã khai.
Còn không phải mày hận Chu Sương năm trước thuê người hãm hiếp mày sao? Hiện tại mày ở đây giả bộ ngây thơ, cũng không biết đã bị vấy bẩn bao nhiêu rồi."
"Hãm hiếp? Người năm đó ra tay với tôi là hai mẹ con bà?"
"Phải, là tao.
Tao đã sai người tông xe vào mẹ mày, để mẹ mày sinh non.
Tranh thủ giết mày từ trong trứng nước.
Nhưng ai ngờ được mày mạng lớn.
Ông ngoại mày khi đó còn sống, nhanh chóng bảo vệ được mẹ con mày, nhưng sao mà ngờ được tao đã tráo giấy khai sinh.
Cảm giác rõ ràng là Alpha lại bị biến thành Omega từng ngày, sống chui nhủi trong khinh thường thế nào? Có trách, trách mẹ mày không biết điều, chỉ biết mỗi ngày cản đường tao."
"Alpha?"
"Phải, mày chính là Alpha.
Nhưng giờ là Omega rồi, chưa hoàn chỉnh cũng không sao.
Cái thai trong bụng mày, cũng chỉ được một lần thôi.
Lần tới sẽ không xuất hiện nữa đâu."
Đoạn video ngừng ngay lúc này, nhưng những âm thanh vẫn khiến người ta nổi da gà không thôi.
Sự tàn ác của người phụ nữ đội mũ vành rộng khiến ai nghe cũng thấy sợ hãi.
Phải là thâm cừu đại hận như nào mới khiến người ta sống không bằng chết như vậy chứ? Nhưng mà trong đoạn video không phải cũng đã nói rồi sao? Là bà ta muốn giàu sang phú quý, nên đuổi cùng giết tận tất cả.
"Theo như đoạn video, các vị có thể thấy, sự việc năm đó cậu Chu Sinh là bị hãm hại.
Điều này tất nhiên chúng tôi và cậu Chu Sinh không ai mong muốn." Vương Đình nói tiếp.
"Nhưng điều quan trọng hơn, việc tiền sử bị xâm hại có thực sự là sự thật và sự trong sạch của cậu Chu Sinh cần phải được giải oan.
Chúng tôi hôm nay đã mời những thủ phạm năm đó tới đây để mọi người cùng chứng kiến."
Nói là mời, nhưng mà mấy người vệ sĩ lực lưỡng trực tiếp khiêng người ra trước ống kính.
Bảy, tám người bị trói, lại bịt mắt bị mồm, trông cũng đáng thương.
Vương Đình liếc tới đám người, hình như cũng không ngờ tới là trực tiếp mang ra như này.
Hoắc Thâm cầm lấy mic của bản thân, nói tiếp.
"Việc hành hạ thân thể, giam giữ người trái phép, tổn hại nhân phẩm, chúng tôi đã sẵn sàng tiếp nhận mọi án phạt.
Nếu bên toà án có lệnh triệu tập, chúng tôi sẽ hợp tác với tất cả những gì đang có.
Nhưng tôi cảm thấy, đám sâu bọ mà mọi người đang chứng kiến, chúng không xứng có quyền công dân."
"Không phải mọi người đều tò mò năm đó sao tôi trốn ra được sao?" Chu Sinh yên lặng nãy giờ, lúc này lại đột nhiên lên tiếng.
Cậu rời khỏi ghế của bản thân, tiến tới một người, lột xuống bịt mắt cùng băng dính miệng của anh ta.
"Xin giới thiệu với mọi người, bạn học Trần Vĩ, lớp trưởng năm xưa của tôi.
Và cũng là, thủ lĩnh của đám người này."
Cánh nhà báo giơ máy, chụp hình lia lịa.
Mà Trần Vĩ ý thức được độ nguy hiểm, miệng cũng không sạch sẽ mà hét lên.
"Thằng đ*ếm Chu Sinh, mày làm gì tao? Mày như này là xâm phạm quyền thân thể, bắt giữ người trái phép.
Tao sẽ kiện mày!"
"Trần Vĩ, mấy tấm ảnh mà mày gửi cho bên toà soạn, là mày lấy từ đâu?" Chu Sinh nắm tóc hắn ta, để đám nhà báo tiện chụp ảnh hơn.
"Mày làm chuyện không sạch sẽ còn sợ người ta phát hiện sao? Năm đó mày công khai cướp bạn trai của em gái mày, đúng là thứ kĩ nữ, tao khinh."
"Chuyện không sạch sẽ? Hình như ban nãy mày chưa nghe thấy thông tin phải không? Vậy để tao nói lại cho mày nghe nhé."
Chu Sinh vươn tay, với đám vệ sĩ, bọn họ đồng loạt lột băng dính ra.
Cậu đứng dậy, để đám vệ sĩ xốc Trần Vĩ dậy, tháo đai lưng của hắn ta.
"Không phải mọi người đều tò mò sau khi bọn họ kéo tôi vào nhà kho, chụp ảnh thì làm gì sao? Chuyện đồi bại chứ còn gì nữa." Chu Sinh cười khẩy.
"Mà một Omega có thể làm gì?"
Đai lưng đã cởi xong, quần của Trần Vĩ thẳng tắp rơi xuống, mặc kệ hắn ta gào thét.
"Tôi!" Chu Sinh hét lên.
"Đã cắn đứt cái con c*c của cái thằng chó đẻ này đấy!"
Mọi máy quay chiếu tới nơi trọng yếu của Trần Vĩ, nơi đó còn có vết khâu, không hề thấy bộ phận sinh dục thuộc về phái nam nào ở đó cả.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...