Lý Bác Học vừa ngồi vào chỗ thì thấy Lâm Tô lấy từ trong balo ra một cây búa nhỏ, hai cái đinh be bé và một sợi dây kẽm.
Lý Bác Học vô cùng kinh ngạc hỏi : “Bé Thỏ, cậu đem mấy thứ này vào trường làm gì vậy?”
Lâm Tô không thèm để ý đến nhóc, trước tiên ở chính giữa bàn học trên dưới đóng vào hai cái đinh, sau đó cột sợi dây kẽm vào chúng, hai đứa lập tức bị ngăn lại bằng sợi dây kia.
Cái sợi dây này thật đáng ghét! Lý Bác Học khó chịu trong lòng, có nó, ở trong lớp nhóc không thể dễ dàng quấn lấy Lâm Tô được nữa.
“Bé Thỏ, tại sao cậu lại lại cột sợi dây này ở giữa bàn của tụi mình vậy?!”
“Đây là đường ranh giới! Cậu không được xâm phạm! !”
Lâm Tô hơi hơi đắc ý, biện pháp này bé phải suy nghĩ thật lâu mới ra đó! Lần nào cũng vậy, cứ vào giờ học là Lý Bác Học đặc biệt không thành thật, rất thích dán trên người của bé, làm hại bé không chuyên tâm nghe giảng bài. Trước đó không lâu, trong cuộc thi thử cả khối chỉ có hai người không đạt tiêu chuẩn, mà bé là một trong số đó, tuy rằng Lâm Duyệt Minh không trách mắng, nhưng trong lòng bé rất khó chịu, cũng muốn thành tích của mình tốt hơn để ba ba thêm vui vẻ, thế nhưng Lý Bác Học cứ làm phiền hoài, quá bức bách bé mới nghĩ ra biện pháp bất đắc dĩ này.
Nói thật ra, bé rất hâm mộ Lý Bác Học, nhóc này đi học đã không nghe giảng rồi, nếu không ngủ thì chính là quấy rầy mình, thế nhưng mỗi lần thi đều lấy điểm tối đa, tất cả thầy cô giáo đều rất thích nhóc, thường biểu dương trước lớp.
Lâm Tô cũng thích được thầy giáo khen ngợi, muốn vậy thì phải nâng cao thành tích học tập, cột sợi dây ngay chính giữa, là để ngăn chặn hoàn toàn sự quấy rối của Lý Bác Học!
Lý Bác Học hiểu được ý nghĩ của bé, đem sợi dây vứt đi, lừa bịp nói : “Hành động này là phá hoại của công, lát nữa thầy vô mà nhìn thấy, chẳng những phê bình, có khi còn mời phụ huynh nữa đó!”
Lâm Tô bị dọa sợ hãi vô cùng, nước mắt lưng tròng, vẻ mặt luống cuống, “Thật không, thật vậy hả?”
“Đương nhiên là thật rồi!” Lý Bác Học ở trong lòng cười trộm, lão bà của mình thiệt khờ, ngốc đến đáng yêu! o(≧v≦)o~~
Lâm Tô lau nước mắt, tháo hai cái đinh xuống, lẩm bẩm : “Hay là nói thầy đổi chỗ cho mình. . .”
( ⊙ o ⊙) A! Lý Bác Học trợn tròn mắt! Nhất thời hắc tuyến đầy mặt ~~
. : .
Ngày thứ hai, đầu tiên Lâm Duyệt Minh đưa Lâm Tô đến trường, sau đó đón xe bus đi làm, may mắn bắt kịp chuyến xe, cho nên đến nơi làm việc vừa đúng giờ, xe bus thì nhỏ mà bên trong hành khách bị nhét như cá mòi, kiếm được một chỗ đặt chân cũng khó, cứ mỗi lần đến trạm dừng, có vài người xuống xe, nhưng cũng rất nhiều người liều mạng chen chúc lách vào, chiếc xe này hiển nhiên là quá tải nghiêm trọng, thế nhưng tài xế lại vẫn quát tháo mọi người : “Dồn ra phía sau đi, ở đó có chỗ trống kìa! Đừng đứng ở cửa!” Hành hạ hành khách làm cho tiếng oán than vang trời, trong xe ồn ào không chịu nỗi.
Lâm Duyệt Minh đứng giữa đám đông, mắt nhìn chằm chằm bảng điện tử phía trên trạm xe, chợt nhớ lại chuyện quá khứ, những kí ức nặng nề cứ thế tràn dâng như nước lũ. . .
Như sống lại những tháng năm điên cuồng ngày ngày chen chúc trên xe bus.
Lâm Duyệt Minh là trẻ mồ côi, lớn lên ở cô nhi viện. Trong lòng cậu vẫn canh cánh một câu hỏi, vì sao cha mẹ nhẫn tâm vứt bỏ mình sau đó biến mất chẳng thấy bóng dáng?
Mãi đến khi cậu có thai, câu hỏi này, mới có lời giải đáp.
Hóa ra mình là quái vật, không có người nào chấp nhận một quái vật, bao gồm cả người mà cậu yêu nhất.
Khi người yêu biết được cậu mang thai, đó là giây phút tất cả đều tan vỡ, gã đã mắng cậu là “Đồ quái vật” sau đó biến mất không xuất hiện trước mắt cậu, chẳng thấy tăm hơi.
Cậu đã từng nghĩ tới việc tự sát, sẽ từ độ cao hơn mười tầng nhảy thẳng xuống, hay là cắt cổ tay rồi nằm trong bồn tắm để máu chảy cho đến chết. Thế nhưng trong nội tâm còn sót lại một chút hi vọng làm cho cậu không đi đến bước cuối cùng này, ở trong bụng mình có một sinh mệnh nhỏ nhoi đã hình thành, đang dần dần phát triển, đây là một loại cảm nhận kỳ diệu, tiếp thêm can đảm để cậu tiếp tục sống.
Cậu quyết đoán làm thủ tục bảo lưu kết quả, thuê một căn phòng nhỏ vừa tự học, vừa đi làm thêm kiếm tiền duy trì cuộc sống.
Bụng mỗi ngày một lớn, buồn lo trong lòng cũng càng ngày càng nhiều, đứa trẻ này làm sao mà sinh ra đây? Đến bệnh viện dám chắc là không được, thứ nhất cậu không có tiền, thứ hai cậu sợ gây ra chấn động.
Cũng may mà cậu học y, lúc gần sinh, từ lâu cậu đã chuẩn bị tốt mọi thứ, tự mình đỡ đẻ, rồi tự tay cắt cuống rốn.
Khi nhìn thấy cục cưng mới sinh ra còn dính bê bết máu, trong lòng vô cùng mừng rỡ, tâm hồn trống rỗng dường như được một luồng cảm xúc mang tên hạnh phúc lặng lẽ lấp đầy, trên khuôn mặt cậu lộ ra vẻ an ổn cùng thõa mãn
Cục cưng mới sinh ra chỉ nằm vừa trong lòng bàn tay, nhỏ xíu, các bộ phận trên khuôn mặt đều nhỏ hơn những đứa trẻ khác rất nhiều, mắt nhắm nghiền nằm ở trong lồng ngực của cậu, không khóc cũng không quấy, rất yên tĩnh.
Khi đó cậu mới mười chín tuổi, không chỉ chăm sóc con trai, còn phải hoàn thành việc học của mình, nhưng trong tay cậu cái thiếu hụt nghiêm trọng nhất chính là tiền, tuy rằng giành được học bổng cũng dư để đóng học phí, thế nhưng lại không có tiền mua sữa.
Cậu tìm được một công việc làm thêm, mỗi ngày cứ sáng sớm bao bọc con trai thật kín, buộc vào trước ngực ngồi xe bus đi làm công, nếu đến muộn sẽ bị trừ lương, cậu đã luyện được công phu chen lấn để chiếm một chỗ trong xe. Đoạn tháng ngày đó rất khổ cực, mỗi ngày đều chạy đua với thời gian, làm xong công việc này còn phải đi làm thêm một việc khác, xong xuôi về đến nhà cũng đâu được nghỉ ngơi, còn phải dành thời gian cho học tập, bởi vì đối với cậu học bổng vô cùng quan trọng, phần lớn chỉ có thể tự học. Thời gian khổ cực nhất đó, cậu cũng không bao giờ nghĩ tới việc buông xuôi, chỉ cần nhìn thấy con trai, cậu nghĩ tất cả mọi khổ cực đều đáng giá, cục cưng mỗi ngày một lớn, những nỗ lực của mình cũng không phải vô ích.
Lâm Tô khi còn bé chậm phát triển, hai tuổi biết đi, ba tuổi mới có thể gọi tiếng ba ba đầu tiên, ở những gia đình khác phỏng chừng người lớn đã lo muốn chết, nhưng cậu lại rất thỏa mãn, chỉ cần con trai thân thể khỏe mạnh, đối với cậu đó là niềm an ủi lớn nhất.
Lâm Tô phi thường đeo cậu, căn bản một khắc cũng không rời, cậu mang theo con trai làm công bên ngoài bốn năm, cũng bằng ấy năm chen chúc trên xe bus, mãi cho đến khi hoàn thành công việc học tập.
Sau đó nhờ thành tích ưu tú cậu được trường học đề cử đến thực tập ở bệnh viện Nhân dân Số Một N thị, qua một năm rèn luyện, cuối cùng được bệnh viện lựa chọn giữ lại làm bác sĩ ở khoa chấn thương chỉnh hình.
Đúng là khổ tẫn cam lai.
Hiện tại cuộc sống đã tốt lên rất nhiều rồi, không còn thiếu tiền nữa, nhưng cậu vẫn thường xuyên nhớ tới những ngày tháng khó khăn kia, tuy khổ cực nhưng đáng nhớ.
Xe dừng lại, Lâm Duyệt Minh theo dòng người xuống xe, thở ra một hơi thật dài, sửa sang lại y phục, ưỡn ngực đi vào bệnh viện.
Mới vừa vào cửa, một cô y tá vội vã chạy tới, vừa thở hổn hển vừa nói : “Bác sĩ Lâm, anh tới thật đúng lúc, có một bệnh nhân chân trái bầm tím, xương mác bị gãy, cần phải lập tức phẫu thuật, anh ta cứ khăng khăng chỉ định người mổ phải là anh!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...