Tên con là Lý Hạ Thiên, năm nay sáu tuổi, đang học lớp một.
Hôm nay lúc ở trong lớp con trò chuyện với mấy bạn học nữ về đề tài gia đình.
Không giống với các bạn, gia đình của con rất đặc biệt.
Con có hai người ba.
Ba ba lớn Lý Tường Vũ là một người cha tốt, rất cưng chiều con cái, cho dù bọn con có yêu cầu gì ba đều cười đáp ứng, nếu lỡ không cẩn thận phạm lỗi, ba cũng sẽ không đánh mắng, đối xử với tụi con rất hòa nhã.
Ba ba nhỏ Lâm Duyệt Minh lại là một người nghiêm khắc, mặc kệ là trong sinh hoạt hay học tập ba đều rất nghiêm khắc. Để tập cho tụi con năng lực độc lập tự chủ, từ nhỏ đã đề ra lắm quy định, nhiều chuyện phải tự mình làm lấy. Tỷ như mặc quần áo, gấp chăn, giặt quần lót và tất v . v. . . những việc nhỏ này con đều phải tự làm lấy. Ban đầu con làm rất miễn cưỡng, lúc đó con còn đang đi nhà trẻ, bạn nhỏ trong lớp không phải đều được người nhà thương yêu xem như bảo bối sao? Có vài bạn đũa cũng không biết cầm, còn bạn khác lại không biết cách cởi đồ, thường hay tè ra quần. Con thì cái gì cũng biết, tự ăn, tự cởi quần, mang giày, vì thế giáo viên thường biểu dương, khi đó con nghĩ ba ba nhỏ tuy rằng hơi nghiêm khắc, nhưng điều đó chứng tỏ ông rất yêu thương tụi con.
Bất quá anh trai Tiểu Hổ nói đừng thấy ba ba nhỏ đối với tụi con nghiêm khắc như thế mà lầm, trước đây ông cũng là một người cha cưng chiều con bậc nhất đấy, chính xác là ông rất cưng chiều anh Tiểu Thố .
Kỳ thực không cần anh Tiểu Hổ nói, con cũng có thể nhìn ra mà.
Nhà có bốn người con, trừ anh Tiểu Hổ, còn lại ba người đều là do ba ba nhỏ sinh ra.
Anh Tiểu Hổ và Tiểu Thố năm nay mười tám tuổi, đang học đại học ở phương Bắc.
Lý Nhạc năm nay bảy tuổi rưỡi, lớp một, học chung khối với con, anh ấy bị lưu ban a, về chuyện này sẽ nói sau, trước tiên là nói về việc ba ba nhỏ cưng chiều anh Tiểu Thố ra sao.
Bọn con cùng đi siêu thị mua đồ, ba ba nhỏ nói với con và Lý Nhạc, đồ ăn vặt chỉ cho mua một món giống nhau, ba nói là không muốn bọn con quen tính xa xỉ, nhưng đối với anh Tiểu Thố ba lại không có bất luận yêu cầu gì, anh Tiểu Thố phụ giúp mua sắm chọn một xe đồ ăn vặt, ba chỉ cười rồi trả tiền.
Bọn con cùng đi công viên trò chơi, ba ba nhỏ nói với con và Lý Nhạc, chỉ chọn những trò có thể chơi cùng với nhau, mà anh Tiểu Thố lại có thể chơi bất cứ trò gì mình thích, nhìn anh ấy chơi, con và Lý Nhạc chỉ có thể đứng một bên len lén gạt lệ.
Quần áo của anh Tiểu Thố toàn giặt bằng máy, chăn mền của anh ấy là do anh Tiểu Hổ xếp, trong ngày anh Tiểu Thố muốn ăn cái gì thì nhà bếp sẽ nấu món đó, bọn con chỉ có thể hưởng ké chút ánh sáng từ anh ấy mà thôi, căn bản không được hưởng thụ đãi ngộ đặc thù giống vậy, để mỗi ngày có cơm ngon để ăn, con và Lý Nhạc đành phải bỏ qua mấy món ăn yêu thích của mình, nỗ lực thích ứng với thói quen ăn uống của anh Tiểu Thố, nói thật là, bọn con sống cũng không mấy dễ dàng!
Hả? Mọi người nói giọng điệu của con có vẻ ê ẩm sao?
Không có, con cũng đâu có ganh tị! Thực sự không có ganh tị nha! !
Được rồi, con thừa nhận mình có một xíu ganh tị!
Anh Tiểu Thố đã thành niên rồi, vậy mà ba ba nhỏ vẫn cưng chiều anh ấy. Bọn con còn con nít, vì sao lại sống thê thảm như thế a? !
May mắn thay, anh Tiểu Thố rất thương yêu em út, đồ ăn vặt tới cuối cùng cũng chui hết vào bụng mấy đứa con. Sau khi đi công viên trò chơi về, ngày hôm sau anh ấy lại kêu anh Tiểu Hổ dẫn đi một lần nữa, con thích nhất là anh Tiểu Thố!
Tính tình của anh ấy cực tốt, rất thương em út, có cái gì ngon đều để giành cho tụi con.
Hơn nữa anh Tiểu Thố còn rất đẹp, tóc mềm, vuốt rất thoải mái, con thích thắt bím cho anh ấy, trái phải mỗi bên tết một bím, trên đỉnh đầu cột một cây dừa thẳng đứng lên, nhìn rất đẹp nha.
Nhưng mà anh Tiểu Hổ lại không vui, anh ấy không thích bọn con quấn quít lấy anh Tiểu Thố. Bình thường anh ấy hay hung dữ nói với bọn con, anh Tiểu Thố là vợ của mình, là người của anh ấy, bảo bọn con cách xa anh Tiểu Thố ra một chút.
Nói thật, con rất sợ người này, tuy rằng anh ấy đẹp trai, nhưng đối xử với bọn con chưa bao giờ hoà nhã, cả ngày khuôn mặt cứ khó đăm đăm, con còn hoài nghi anh ấy không phải là ruột thịt của mình! !
Đối mặt với anh Tiểu Thố, anh ấy lại thay đổi một trời một vực, khuôn mặt lúc nào cũng cười tươi như hoa, suốt ngày theo đuôi anh Tiểu Thố, cứ Bé Thỏ ơi Bé Thỏ à suốt, nghe thấy ớn!
Con nghe anh Tiểu Thố bảo, anh và Tiểu Hổ đã ghi danh vào trường đại học ở phía Bắc, khi thư báo về đến nhà, ba ba nhỏ buồn bã thật lâu, anh Tiểu Thố sắp đi xa, ba rất không nỡ.
Ba ba nhỏ thì đau buồn, nhưng anh Tiểu Hổ lại trốn ở trong phòng mừng vui khôn xiết.
Con biết là anh ấy không yên lòng mà! Anh ấy và Tiểu Thố đến phía Bắc, như vậy có thể thoát khỏi bọn con, cùng với anh Tiểu Thố sống thế giới của hai người, thật là giảo hoạt!
Bất quá hai người không học chung một trường, anh Tiểu Thố thành tích không được tốt, có thể đậu đại học là hay lắm rồi, mà anh Tiểu Hổ lại đậu vào một trường danh tiếng, tuy rằng hai người ở cùng thành phố, thế nhưng trong nhà có hơi lo lắng, mọi người sợ anh ấy không có nhiều thời gian và tinh lực chiếu cố cho anh Tiểu Thố.
Hiện tại hai người đi cũng được nửa năm rồi, con mong kì nghỉ đông đến nhanh một chút, như vậy có thể sớm ngày gặp lại anh Tiểu Thố.
Lý Nhạc thật đáng ghét!
Vừa rồi hắn chạy ào vào phòng cướp búp bê của con mất rồi.
Con hận hắn gần chết! ! ! ! ! ! !
Nhắc tới Lý Nhạc, con vô cùng tức giận!
Hắn rất bá đạo, thường thích cướp đồ chơi và đồ ăn vặt của con.
Mấy món đồ chơi bị hắn cướp đi kết quả vô cùng thê thảm, đều bị hắn làm rách nát hết.
Con đem mấy món đồ chơi đó chôn ở hoa viên, hắn lại còn chế giễu con quá ngây thơ, nói đầu óc con có vấn đề, con thực sự thực sự hận chết hắn mà!
Đầu óc của hắn mới có vấn đề, căn bản là con không thể hiểu cách suy nghĩ của hắn, thằng nhóc này bị chứng cuồng luyến anh trai mất rồi! Hắn cư nhiên thích anh Tiểu Thố! !
Hơn nữa hắn là một tên ngu ngốc, bị lưu ban đó!
Lẽ ra hắn đã học lớp hai rồi, kết quả lưu ban, giờ học chung với con.
Nguyên nhân cũng tức cười, hắn rất nghịch ngợm, lại mắc chứng khó kiềm chế hành động. Đi học thì hay quấy rối bạn bè xung quanh, làm hại mọi người không thể an tâm nghe giảng bài, giáo viên bắt hắn chép phạt, rồi mời phụ huynh, hắn không bỏ được tật xấu, vẫn như cũ gây mất trật tự trong lớp. Chủ nhiệm lớp của hắn không có cách nào, bèn muốn tống khứ hắn đi, ra sức yêu cầu ban giám hiệu để hắn chuyển xuống lớp một.
Sau khi điều tra ban giám hiệu đã đồng ý với yêu cầu của chủ nhiệm lớp, tống hắn xuống học lại lớp một.
Lúc nhận được thông báo, ba ba nhỏ tức giận thiếu điều muốn chết, nhốt hắn ở trong phòng hung hăng dạy dỗ một hồi.
Con đứng ở ngoài cửa nghe thấy hắn khóc rất thảm. Con biết ba ba nhỏ thực sự tức giận, tuy rằng bình thường ông nghiêm khắc với bọn con, nhưng cũng chưa đánh bao giờ, lần này Lý Nhạc đã làm ông ấy đau lòng.
Thời gian Lý Nhạc chịu đòn người trong nhà không ai cầu tình cho hắn, ngay cả ba ba lớn thương yêu bọn con nhất cũng mắt nhắm mắt mở để tùy ý ba ba nhỏ đánh hắn, cuối cùng chỉ có anh Tiểu Thố mới cứu được hắn.
Anh Tiểu Thố từ bên ngoài trở về, nghe xong chuyện này thì khe khẽ thở dài, đứng ở ngoài cửa cầu xin ba ba nhỏ tha cho hắn.
Ba ba sau khi nghe anh Tiểu Thố nói, cũng không quá lâu, liền mở cửa ra, ba ba nhỏ đi ra với khuôn mặt lạnh lùng, trông rất đáng sợ. Ông nói với anh Tiểu Thố, sau này đừng cưng chiều các em như vậy, sẽ làm hại bọn nó.
Lúc ba ba nói thì nhàn nhạt quét mắt liếc nhìn con, sợ đến nỗi lá gan của con thiếu chút nữa rớt ra ngoài, vội vã trốn ở phía sau anh Tiểu Thố.
Anh Tiểu Thố xoa xoa đầu con, động tác rất ôn nhu, anh ấy cười nói với ba ba nhỏ, ba cũng rất cưng chiều con mà, nhưng có làm hại gì tới con đâu.
Ba ba không thèm trả lời, thở dài, đi vào phòng ngủ.
Nhìn bóng lưng của ba ba nhỏ, con chỉ muốn hét lớn một tiếng : Tiểu Thố, anh thực sự quá tuyệt vời!
Sau khi anh Tiểu Thố cứu Lý Nhạc, Lý Nhạc càng thêm thích, suốt ngày cứ quấn quít lấy anh ấy.
Trước mặt con Lý Nhạc rất đáng ghét, mà trước mặt anh Tiểu Thố hắn làm ra bộ dạng rất ngoan ngoãn, con chịu không nổi nhất là khi hắn phô ra dáng vẻ này.
Nhớ tối hôm trước lúc có sấm sét, hắn ôm gối đi vào phòng anh Tiểu Thố, giả vờ rất sợ hãi muốn ngủ cùng với anh Tiểu Thố, anh Tiểu Hổ đuổi hắn ra ngoài, hắn nhào vào trong lòng anh Tiểu Thố kêu sợ, còn chảy vài giọt nước mắt cá sấu, thế là anh Tiểu Thố mềm lòng, ôm ấp dỗ dành hắn đi vào giấc ngủ, anh Tiểu Hổ buồn bực muốn chết, từ đó về sau buổi tối ngủ luôn luôn khóa trái cửa, để tránh hắn bất ngờ xông vào.
Anh Tiểu Hổ đưa Tiểu Thố đi ra ngoài chơi, hắn cũng đòi theo, không cho đi, hắn sẽ ôm anh Tiểu Thố nước mắt lưng tròng, nhìn thương cảm miễn bàn luôn. Ngoại trừ anh Tiểu Thố, trong nhà mọi người đều biết hắn giả bộ, nhưng anh Tiểu Thố luôn bị đánh lừa hết lần này tới lần khác, chỉ cần hắn vừa khóc, chuyện gì cũng nghe theo, làm anh Tiểu Hổ tức giận thiếu điều muốn bóp chết hắn.
Mỗi khi thấy cảnh tượng như vậy, con cảm thấy hài lòng vô cùng, con thừa nhận mình có chút hả hê, ai kêu anh Tiểu Hổ luôn hung dữ với bọn con làm chi, chỉ cần có Lý Nhạc ở đây, anh ấy cũng đừng mong cùng anh Tiểu Thố sống thế giới của hai người.
Nhưng anh Tiểu Hổ dù sao cũng là người lớn, Lý Nhạc làm sao đấu lại anh ấy.
Anh Tiểu Hổ và Tiểu Thố đi học ở phía Bắc, ngày hai người lên đường, Lý Nhạc khóc đến gần như muốn xỉu đi, lúc này hắn không có giả vờ, thực sự khóc rất thương tâm, con nhìn thấy cũng khổ sở thay hắn.
Hắn ôm thắt lưng anh Tiểu Thố không cho đi, nhưng lúc này anh Tiểu Thố cũng đâu thể nhượng bộ, hai người đi học, chứ đâu phải đi chơi, không thể dẫn theo hắn được.
Anh Tiểu Thố đi rồi Lý Nhạc sa sút tinh thần mất vài ngày, nhưng cũng chỉ vài ngày mà thôi. . .
Không lâu sau đó, hắn liền sống lại, bắt đầu ăn hiếp con, con thật hoài niệm mấy ngày hắn sa sút ý chí tinh thần kia.
Búp bê vừa bị cướp đi khẳng định sẽ bị hắn phá tan tành, đợi lát nữa ăn cơm tối xong, con còn phải đến hoa viên đào một cái hố để chôn búp bê. Bên ngoài hình như đang chuyển mưa, nếu như quần áo bị dơ, chẳng biết ba ba nhỏ có đánh con hay không? Lý Nhạc là đồ – _, G0 A: Q6 H# l
Bất quá trong khoảng thời gian này ba ba nhỏ không còn sức lực quản bọn con, ông lại mang thai, bụng đã nhìn thấy rất rõ, ba nói ba tháng nữa sẽ sinh cục cưng ra.
Con mong muốn đứa bé trong bụng ba là một em gái, như vậy mới có người chơi với con, hơn nữa hai chị em con có thể liên hợp chống lại Lý Nhạc, không thể để cho hắn cứ ngồi trên đầu mình mãi được!
Con tên là Lý Hạ Thiên, con không thích cái tên này, người sáng suốt vừa nghe là đã biết con sinh ra vào mùa hè, con thích một cái tên nhiều hàm súc, có ý nghĩa.
Con quên tính thời gian, em gái sinh ra vào mùa xuân.
Mấy ngày trước con thử một lần ôm tâm tình nói với ba ba lớn, gợi ý cho ông ấy đặt tên em gái là “Lý Xuân Thiên”.
Không nghĩ tới ba ba lớn đồng ý ngay lập tức.
Hắc hắc, là con cố ý đấy!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...