Có trời mới biết mỗi lần ăn cơm, Đái Lộ cùng Khâu Thành Cảnh có bao nhiêu lo lắng mình nhất thời không cầm chắc mà quăng ngã đồ sứ có giá trị mấy chục đến trăm vạn.
Sau khi xác định mục tiêu mua sắm, Khâu Thành Cảnh lái xe đưa người nhà họ Cảnh đi đến cửa hàng gia dụng, trên đường đi Cảnh An Hoằng nhìn động tác Khâu Thành Cảnh tiêu sái tùy tâm đánh tay lái, bỗng nhiên nghĩ đến mình cũng nên đi thi bằng lái.
Về sau Khâu Thành Cảnh sẽ phải quay về phòng quản lý, chờ cậu ấy trở về phòng quản lý, thì sẽ không có ai lái xe cho bọn họ.
Đi làm bằng xe buýt hoặc gọi xe đều không thuận tiện, cho nên Cảnh An Hoằng càng nghĩ càng cảm thấy mình cần thiết thi lấy bằng lái, sau đó lại mua một chiếc xe cho nhà mình.
Bất quá gần đây cường độ học tập khá cao làm Cảnh An Hoằng có chút chống đỡ không được, cho nên ông có chút do dự hỏi Khâu Thành Cảnh: “Thi lấy bằng lái có khó không?”
Khâu Thành Cảnh vừa nghe lời này liền hiểu ý của Cảnh An Hoằng, dựa theo tình huống của Cảnh gia, đúng là Cảnh An Hoằng nên học lái xe.
Khâu Thành Cảnh nghiêm túc nhớ lại quá trình mình thi bằng lái, anh ta thành khẩn trả lời: “Thi cũng không khó, Cảnh tiên sinh nếu ngươi muốn thi thì có thể đi báo danh trước, sau đó lợi dụng thời gian nhàn rỗi lúc cuối tuần để luyện tập lái xe, nếu nhanh thì trong ba tháng hẳn là có thể lấy được bằng lái.”
Cảnh An Hoằng nghe vậy thì động tâm, có chút không quá khẳng định nói: “Nếu không thì chờ sau khi mua xong đồ vật gia dụng trong nhà, chúng ta liền đi báo danh?”
Cảnh An Hoằng nói xong thì quay đầu nhìn về phía vợ mình, hỏi: “Hay là ngươi cũng đi báo danh cùng với ta?”
Triệu Hoa Lan nghe vậy vội xua tay nói: “Một mình ngươi đi thi là được rồi, ta đi theo trừ bỏ thêm phiền cái gì cũng làm không được.”
Triệu Hoa Lan chưa từng cảm thấy chính mình có thể học được lái xe, quái vật sắt thép này, thoạt nhìn thì lạnh như băng không nói, các thao tác để vận hành còn phức tạp như vậy, bà chỉ nhìn Khâu Thành Cảnh đánh tay lái, liền cảm thấy choáng váng đầu.
Khối sắt này không giống với súc vật, nếu là xe bò hoặc xe ngựa, trong lòng Triệu Hoa Lan còn có thể có chút tự tin, chỉ cần trong tay cầm lấy cây roi, học mấy ngày tổng có thể học được.
Đái Lộ cũng muốn làm đảo ngược những ý tưởng bảo thủ trong xương cốt của Triệu Hoa Lan, cho nên lúc này cô cũng ở một bên khuyên nhủ: “Chị Triệu, suy nghĩ này của ngươi liền không đúng rồi, ở hiện đại có rất nhiều phụ nữ biết lái xe, ngươi học được lái xe, về sau muốn đi đến nơi nào liền đi, nhiều tự do.”
Nhưng mà Triệu Hoa Lan căn bản nghe không vào những lời này, chỉ tỏ vẻ mình thật sự không có sự tin tưởng, hơn nữa bà mỗi ngày còn phải mua đồ ăn nấu cơm, cũng không có nhiều thời gian để đi luyện tập lái xe.
Sở dĩ Triệu Hoa Lan kháng cự việc thi bằng lái như vậy, thứ nhất là đối với chính mình không có tin tưởng, cảm thấy con trai con gái của bà đều lớn như vậy, nếu thi không đậu sẽ làm ảnh hưởng đến uy tín của bà trong lòng bọn nhỏ, thứ hai chính là lo lắng bà đi luyện tập lái xe, trong nhà không có ai chăm sóc, sẽ loạn thành một nồi cháo.
Vẫn luôn ngồi ở hàng ghế phía sau nhắm mắt dưỡng thần, Sở Tú Nương đột nhiên mở miệng nói: “Ngươi muốn học liền đi học, trong nhà không cần ngươi lo lắng, có ta ở đây sẽ không để các ngươi bị đói.”
Triệu Hoa Lan nghe vậy lập tức lắc đầu nói: “Mẹ, chuyện này sao được!”
Bà làm con dâu không bệnh không đau, làm sao có thể để mẹ chồng nấu cơm cho mình ăn, nếu việc này bị truyền ra bên ngoài, nhất định bà sẽ bị người ta chọc cột sống?
Sở Tú Nương biết rõ người con dâu này của bà có bao nhiêu kiên trì với những lễ nghi phiền phức và vô dụng đó, rõ ràng bọn họ đã đi tới hiện đại, Triệu thị vẫn luôn kiên trì với những quy củ trước kia.
Sở Tú Nương đè nặng con dâu nhiều năm như vậy, vào thời điểm này bà hiểu rất rõ, nói chuyện bình thường với con dâu là không thể thực hiện được, cho nên bà lập tức nghiêm mặt, dùng ngữ khí đáng tin nói: “Tại sao lại không được, ta còn chưa già đến nông nỗi không động đậy được tay chân, còn không phải là đi mua đồ ăn, làm cơm, ta nói được là được, đợi lát nữa ngươi liền đi báo danh cho ta.”
Tuy rằng Sở Tú Nương đã lâu không vào bếp, nhưng bà sinh ra là người làm nông, tay nghề trên bệ bếp vẫn thực không tồi, làm vài món đồ ăn đối với bà mà nói hoàn toàn là chuyện dễ như trở bàn tay.
Sự thật chứng minh Sở Tú Nương xác thật rất hiểu biết Triệu Hoa Lan, mặt bà nghiêm lại, Triệu Hoa Lan liền không dám thoái thác.
Chỉ là Cảnh An Hoằng nhìn vợ mình bị mẹ mình hù dọa một trận, trong lòng thập phần hụt hẫng, ông cảm thấy vừa rồi nếu mình không có lắm miệng hỏi câu kia thì tốt rồi, thật vất vả mối quan hệ giữa vợ và mẹ mới có chút chuyển biến tốt đẹp, ngàn vạn không thể bởi vì chút việc nhỏ này lại quay về bộ dáng trước kia.
Nhìn bộ dáng Triệu Hoa Lan cụp mi rũ mắt, vâng vâng dạ dạ, trong lòng Sở Tú Nương có một loại cảm giác quỷ dị, bà từ trong túi móc ra di động, sau khi xác định mình không giống với những bà mẹ chồng độc ác trên TV, bà mới xem như yên tâm.
Bởi vì vừa rồi Sở Tú Nương đã phát uy, dọc theo đường đi mọi người đều không nói thêm cái gì nữa.
Sau khi xuống xe, người nhà họ Cảnh đã xác định rõ mục đích, đều đi thẳng đến khu gia dụng.
Sau khi đi dạo một vòng trong khu gia dụng, người nhà họ Cảnh nhất trí cho rằng bộ sô pha bọc da màu đỏ rất hợp với nhà chính của nhà mình.
Một bộ sô pha có giá mười mấy vạn, hơn nữa còn mua cho phòng của Sở Tú Nương một bộ sô pha đơn, tổng cộng là hai mươi mấy vạn.
Mua sô pha còn chưa đủ, bởi vì Triệu Hoa Lan hỏi nhiều một câu, bọn họ lại mua thêm bốn tấm nệm cao su.
Chờ đến lúc mua két sắt, trên mặt Cảnh An Hoằng đã có chút đau lòng.
Két sắt có cấp bậc giống ngân hàng, không gian cất chứa là 1 mét 8, Cảnh gia mua liền một lúc bốn cái, sau khi lấy ra thẻ ngân hàng tính tiền, Cảnh An Hoằng quyết định sau khi trở về chuyện thứ nhất cần phải làm chính là gọi điện thoại cho phòng quản lý hỏi một chút.
—— thời gian đã rất lâu, nhà đấu giá bên kia rốt cuộc khi nào mới có động tĩnh?
Lương thực của nhà địa chủ thời gian lâu cũng không còn nhiều a!
Sau khi Lâm Nghiệp nhận được đồ vật của người nhà họ Cảnh gửi, liền xoa tay hầm hè muốn lên kế hoạch cho một hội đấu giá có quy mô to lớn nhất trong mười năm gần đây.
Lần này đồ vật mà Cảnh gia đưa đi bán đấu giá có rất nhiều chủng loại, hình thức lại đa dạng, vật phẩm có tỉ lệ tốt nhất là một khối hồng ngọc cao nửa người được điêu khắc thành một cây hoa mai, nhánh hoa mạch lạc tinh xảo, cánh hoa của hoa mai lại sinh động như thật.
Đây là vật phẩm được lấy từ bảo khố của Sở Tú Nương.
Thời trẻ Sở Tú Nương rất thích những vật phẩm trang trí có nhan sắc tươi đẹp, cây mai hồng ngọc này chính là bảo bối có vị trí trung tâm ở trong lòng bà.
Thời điểm chọn lựa đồ vật đưa đi bán đấu giá, trong lòng Sở Tú Nương cũng từng do dự.
Vật trang trí có phẩm tướng, màu sắc, chạm trổ tốt như vậy, bán đi rất dễ dàng, dựa theo điều kiện hiện tại của nhà mình, muốn mua trở về sẽ rất khó khăn.
Bất quá cuối cùng Sở Tú Nương vẫn đem vật trang trí này ra, vì có thể đổi thêm một chút tiền tài trở về, giúp đỡ cuộc sống trong nhà.
Nếu đã quyết định muốn bán của cải gia sản cùng với bán những vật nhỏ đáng giá tiền để lấy tiền mặt, còn không bằng bán một hai kiện trân phẩm, bán đi cây hoa mai hồng ngọc này là có thể để lại một đống lớn vật trang trí khác.
Vật trang trí hoa mai này, Lâm Nghiệp muốn để làm vật áp trục, đồ cổ là vật trang trí bằng ngọc có phẩm tướng tốt như vậy, chỉ cần một kiện này không biết sẽ có bao nhiêu phú hào muốn mua đặt trong thư phòng của mình để ngày đêm thưởng thức.
Trong các vật phẩm mà Cảnh gia đưa đi bán đấu giá, ngọc thạch phỉ thúy được chế tạo thành vật trang trí có không ít, lớn thì có cây mai bằng ngọc, bình thường thì có bình ngọc cắm hoa, ngọc hồ, nhỏ thì có các loại vật trang trí bằng ngọc như ngọc bội, ngọc hoàn, thậm chí Cảnh Lâm trong lúc nhất thời đã nhét vào thêm bốn cái chén ngọc phỉ thúy ngày thường dùng để đựng đồ ăn, linh tinh vụn vặt thêm lên, tổng số liền có 183 dạng.
Mấy thứ này đều là người nhà họ Cảnh tìm kiếm để thêm vào sau khi nghe Đái Lộ nói đồ cổ bằng ngọc thạch có giá tiền rất cao.
Cũng ít nhiều nhờ Cảnh An Hoằng là một văn nhân, bình thường ông rất thích thanh ngọc, bạch ngọc, ngọc hòa điền trong sáng oánh nhuận, cho nên vì đón ý nói hùa sở thích của ông, Cảnh gia đã mua không ít ngọc thạch.
Trừ bỏ ngọc, lần này gốm sứ bình hoa đưa đến nhà đấu giá cũng không ít, mấy thứ này bình thường trong phủ có rất nhiều, cung cấp cho đám người Cảnh Tình có thể ở trong các mùa khác nhau, chọn lựa ra đồ vật thích hợp nhất để sử dụng.
Đương thời quý nữ đều thích cắm hoa, Cảnh Tình cũng không ngoại lệ, cho nên trong phủ không thiếu nhất chính là bình hoa đủ loại.
Hiện giờ trừ bỏ những vật mà Cảnh Tình thường dùng, những vật khác đều toàn bộ cất vào trong rương đưa đến nhà đấu giá.
Còn có tư khố Sở Tú Nương kiểm kê ra tới vàng, ngọc, tượng Quan Âm, tượng Phật, nhiều vô số thêm lên chừng 1200 kiện hàng đấu giá.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...