Chương 44: Nghiện Game
Mặc kệ là học sinh hay là người đi làm, khẳng định không có người nào mà không thích được nghỉ phép.
Người nhà họ Cảnh cũng vậy, tuy rằng ngày hôm qua người nhà họ Cảnh đã uống say hơn phân nửa, nhưng sáng sớm tỉnh dậy lại nghĩ đến hôm nay không cần lên học tập, bọn họ cảm thấy không khí ở trong viện còn tươi mát hơn hôm qua.
Buổi sáng Cảnh Lâm tỉnh ngủ lúc 9 giờ liền nháo muốn ăn hamburger, Sở Tú Nương sờ sờ bộ răng mà mình mới lắp vào, bà lập tức quyết định muốn khiêu chiến với gà rán.
Khó có lúc không cần nghĩ đến việc học tập, mỹ thực mà cậu tâm tâm niệm niệm cũng đang ở trên đường giao đến nhà, Cảnh Lâm móc di động ra, thuần thục click mở icon trò chơi, cậu ngồi dựa vào ghế ở nhà chính, chuẩn bị nắm chặt thời gian để chơi.
Đoạn thời gian trước Cảnh Lâm phát hiện ra một trò chơi tên là nông dược, chưa bao giờ tiếp xúc với game online cậu lập tức liền trầm mê trong đó.
Nhưng mà thời điểm đăng ký trò chơi cái gì Cảnh Lâm cũng đều không hiểu, cậu ngây ngốc dùng chính chứng minh nhân dân của mình để chứng thực thân phận, mỗi ngày cậu chỉ có thời gian là một giờ để chơi trò chơi.
Cũng là do Cảnh Lâm còn quá trẻ tuổi, cậu ngây thơ cho rằng tất cả mọi người chơi trò chơi này đều giống như cậu, mỗi ngày cũng chỉ có thể chơi một giờ.
Khâu Thành Cảnh là người biết chuyện cũng cố nén không có nhắc nhở cậu, đặc biệt là anh ta có ý xấu muốn nhìn thấy vẻ mặt của cậu sau khi biết chân tướng, rốt cuộc thì cậu có khóc lớn tiếng hay không.
Là người đầu tiên của Cảnh gia tiếp xúc với trò chơi, Cảnh Lâm chơi rất gian nan.
Trong đầu Cảnh Lâm không có khái niệm game một người chơi cùng game online, trò chơi nông dược là một game online, hơn một tuần, lại trở thành game một người chơi.
Bởi vì cậu dùng chứng minh nhân dân thật để đăng kí, một ngày Cảnh Lâm chỉ có thể chơi được một giờ.
Cho nên tuy rằng cậu đã chơi Vinh Quang hơn một tuần, trước mắt cậu chỉ mới đạt cấp 15, cũng mới vừa làm xong nhiệm vụ dành cho người mới, cũng chỉ mới quen thuộc được mấy kỹ năng của anh hùng miễn phí cùng quy tắc cơ bản của trò chơi.
Đây là lần đầu tiên người nhà họ Cảnh nhìn thấy Cảnh Lâm chơi trò chơi, bởi vì bình thường buổi tối cậu quay về viện của mình rồi mới chơi.
Vốn dĩ tiến độ học tập của Cảnh Lâm rất nhanh, suy xét đến việc tâm lý khỏe mạnh cũng rất quan trọng, cho nên lão sư cũng không gia tăng gánh nặng cho cậu, bố trí bài tập về nhà cho cậu cũng không nhiều lắm.
Hơn nữa Cảnh Lâm cũng không giống Cảnh Tình cần phải nghiêm túc luyện cầm tranh thủ để thi vượt cấp, cho nên mỗi ngày sau khi cậu hoàn thành bài tập, buổi tối chính là thời gian để cậu nghỉ ngơi và giải trí.
Cảnh An Hoằng cũng không ngăn cấm con trai không được chơi game trên di động, quan điểm của hai vợ chồng rất giống nhau —— sau khi trải qua chuyện sống chết, hiện giờ ông cũng không còn suy nghĩ muốn con trai con gái phải hơn người, chỉ hy vọng con trai con gái không có chuyện phiền não, vui vui vẻ vẻ qua cả đời là được.
Nếu không phải phòng quản lý nói tuổi của bọn trẻ còn quá nhỏ, không đi học sẽ không có tiếng nói chung với bạn cùng lứa tuổi, Cảnh An Hoằng sẽ để con trai con gái giống như bây giờ mỗi ngày đều phải học tập vất vả.
Cho nên tuy rằng Khâu Thành Cảnh đã nhắc nhở về chuyện buổi tối Cảnh Lâm ở trong viện của mình chơi di động đến khuya, Cảnh An Hoằng cũng không có để ở trong lòng.
Trên thực tế từ sau khi trong nhà lắp đặt internet, đừng nói Cảnh Lâm, ngay cả nhóm người trưởng thành bọn họ đều không chống cự được sự dụ hoặc của di động.
Đái Lộ giúp Sở Tú Nương tải một phần mềm video ngắn về di động, hiện tại lão thái thái có chút thời gian rảnh liền ôm di động lướt video, lấy tên tốt đẹp rằng chính mình đang thông qua internet để hiểu biết thêm cuộc sống ở hiện đại.
Cảnh Tình cùng Triệu Hoa Lan là hai mẹ con, đều có chung sở thích, hai người đều trầm mê ở bên trong phim truyền hình của thời hiện đại, điểm khác nhau duy nhất chính là Triệu Hoa Lan thích xem phim về chuyện nhà mẹ chồng nàng dâu, Cảnh Tình thích xem phim tình yêu thời hiện đại.
Xem TV xác thật có thể giúp người ta học được không ít đồ vật, ít nhất trong một tuần này, Cảnh Tình cảm thấy tri thức của mình ở thời hiện đại đã nhiều hơn dĩ vãng, cũng thêm phong phú, một ít thường thức trong cuộc sống mà lão sư không có dạy, cô đã dựa vào xem TV mà học xong.
Người nhà họ Cảnh còn chưa cảm thấy người trẻ tuổi trầm mê ở bên trong di động là chuyện không tốt, sau khi Khâu Thành Cảnh nhắc nhở cũng liền không nói thêm cái gì nữa.
Suy nghĩ của Khâu Thành Cảnh rất đơn giản, dựa theo tình huống hiện tại, ít nhất trước khai giảng, chương trình học của người nhà họ Cảnh sẽ không thay đổi, cứ như vậy, cho dù Cảnh Lâm có bị nghiện, cũng chỉ có thể bớt chút thời gian để chơi vào buổi tối, cũng không chậm trễ những việc khác, hơn nữa trong game cũng có hệ thống nhắc nhở người dưới tuổi vị thành niên chỉ có thể 1 ngày chơi được 1 giờ.
Lúc này người nhà họ Cảnh cùng Khâu Thành Cảnh bọn họ đều đang ngồi ở nhà chính chờ người giao cơm hộp đến, sau khi Cảnh Lâm thua một ván trò chơi, cậu có chút căm giận duỗi tay vỗ vỗ tay vịn của ghế, cậu nghiêm túc đề nghị nói: “Cha, chúng ta đổi ghế dựa của nhà chính thành ghế sô pha đi, giống như ở phòng quản lý, mềm mại ngồi rất thoải mái a.”
Cậu cảm thấy vừa rồi sở dĩ mình sẽ thua, nguyên nhân hoàn toàn là bởi vì ghế dựa quá cứng, ảnh hưởng đến việc cậu phát huy, tuyệt đối không phải là đồng đội nói cậu quá hố.
Đều nói từ nghèo thành giàu dễ, từ giàu về nghèo khó, trước kia chưa thấy qua sô pha, Cảnh Lâm cũng không cảm thấy ghế dựa của nhà mình khi ngồi lại khó chịu như thế, phải biết rằng trên ghế của Cảnh gia đều lót thật dày nệm thêu, tuy rằng ngồi không mềm mại thoải mái, nhưng cũng tốt hơn nhiều so với ngồi trực tiếp ở trên đầu gỗ.
Câu nói của Cảnh Lâm được Sở Tú Nương phụ họa: “Lâm nhi nói đúng, thời điểm đổi sô pha nhớ đổi một bộ trong phòng của ta, người già rồi, cần ngồi ghế mềm.”
Vốn dĩ xương cốt của Sở Tú Nương cũng không còn nhanh nhẹn, lúc còn ở Đại Chu triều cũng không có sô pha, bà sẽ ở trên ghế lót thên hai cái đệm mềm, ngay cả trên giường ngủ của bà, cũng phải lót nhiều hơn của người khác mấy tấm đệm giường.
Trong khoảng thời gian này chuyện cần làm quá nhiều, tuy rằng mọi người đều biết ở hiện đại có sô pha cùng nệm càng thoải mái, nhưng không có ai nghĩ tới việc muốn đổi, hiện giờ Cảnh Lâm nói ra, nhưng thật ra là đang biến tướng nhắc nhở mọi người.
Cảnh An Hoằng trầm tư một lát, đề nghị nói: “Không bằng buổi chiều chúng ta đi khu thương mại dạo một vòng, nhìn xem muốn mua thêm cái gì?”
Nhà mình xuyên không đến hiện đại đã lâu, đồ dùng trong nhà vẫn chưa có mua đầy đủ, không phải nơi này thiếu chính là nơi khác thiếu, hiện giờ trong phủ không có quản sự phụ trách mua sắm, cũng không có người nhắc nhở trong nhà đang thiếu vật gì.
Triệu Hoa Lan nghe vậy cũng cảm thấy mình nên trở về phòng viết một cái danh sách, viết ra những đồ vật cần mua, sau đó thừa dịp lần này mua hết trong một lần.
Lo lắng mình nghĩ không đủ chu toàn, Triệu Hoa Lan còn cố ý kêu Đái Lộ lại đây.
Cuối cùng sau khi hai người thương lượng kỹ càng tỉ mỉ, thì phát hiện ra đồ vật mà nhà mình thiếu cũng không ít.
Đái Lộ đưa ra yêu cầu Cảnh gia cần trang bị thêm két sắt, bởi vì đồ vật đáng giá của Cảnh gia quá nhiều.
Trước không nói trong phòng này nơi nơi đều là vật bài trí cùng trang trí, chỉ cần không phải đạo tặc đặc biệt tinh mắt, đều sẽ không muốn trộm mấy thứ này đi ra ngoài.
Nhưng phụ nữ của Cảnh gia còn có rất nhiều trang sức, những trang sức này đều chỉ dùng hộp gỗ hoặc là rương gỗ để đựng, sau đó liền tùy tùy tiện tiện đặt ở nhà kho.
Dưới cái nhìn của Đái Lộ, mấy gian nhà kho kia của Cảnh gia đều không an toàn, tuy rằng trên cửa có treo ba cái khóa bằng đồng, nhưng cửa chính là cửa gỗ bình thường, người có tâm nếu thật muốn xuống tay, dùng sức đá mấy cái lên cửa thì cửa sẽ ngã xuống, căn bản không có tác dụng phòng bị.
Trước kia Cảnh gia có hộ viện cùng gia đinh canh cửa, nhà kho tự nhiên là an toàn, hiện giờ chỉ dựa vào người của Cảnh gia cùng đám người Đái Lộ, mấy thứ này không còn thích hợp để đặt ở trong phòng.
Đề nghị ban đầu của Đái Lộ chính là kêu Triệu Hoa Lan đem đồ vật đáng giá trong nhà gửi vào két sắt của ngân hàng quốc gia.
Trong xương cốt của Triệu Hoa Lan vẫn là người cầu an ổn, hiện tại bà còn chưa có hoàn toàn thích ứng với cuộc sống ở hiện đại, tự nhiên là không muốn đem vốn liếng để nhà mình an cư lạc nghiệp đưa đến ngân hàng quốc gia.
Không muốn đưa đến ngân hàng, lại muốn an toàn, vậy chỉ còn lại có một biện pháp chính là tự mình mua két sắt trở về.
Trừ cái này ra gia cụ ở nhà chính của Cảnh gia, đèn đặt dưới đất, đèn bàn nhỏ, đây đều là đồ vật lúc trước chưa nghĩ tới, nhưng lại rất hữu dụng, lần này ra cửa, cần thiết mua mấy thứ này.
Còn có nồi chén gáo bồn, cũng đều muốn một lần nữa mua mới, hiện tại Cảnh gia dùng chính là chén đĩa vốn có ở trong phủ, nhưng hiện tại bón nó đều là đồ cổ hàng thật giá thật, cái gì sứ Thanh Hoa, men gốm bạch ngọc, men gốm hồng, mấy thứ này ở trong mắt người nhà họ Cảnh đều là đồ vật bình thường, ở trong mắt bọn Đái Lộ, đều là đồ cổ trân quý a.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...