“Nếu là cầm cổ mấy trăm năm tuổi, về sau ngươi cũng đừng lấy ra, nếu bị va chạm cũng không tốt.”
Nhóm giám khảo trong lòng chửi thầm, cũng không biết người nhà của vị thí sinh này có lòng dạ rộng lớn bao nhiêu, cầm cổ mấy trăm năm, lại dễ dàng cho phép cô lấy ra ngoài để sử dụng.
Bảo bối như vậy, nên được cung phụng, trước khi diễn tấu cần phải tắm gội dâng hương mới không làm thất vọng thân phận cầm cổ của nó, tại sao lại tùy tiện đối đãi với nó như vậy?
Ban đầu Cảnh Tình cũng không cảm thấy mình đem “dư âm” đến đây để thi có cái gì không đúng, nhưng nghe nhóm giám khảo nhắc mãi câu cầm cổ cần phải được giữ gìn cẩn thận, cô quyết định đợi lát nữa về nhà thì sẽ lấy dầu bôi trơn dành cho cầm để bảo dưỡng “dư âm”.
Hôm nay Cảnh Tình cũng không có mắc sai lầm, hơn nữa bài diễn tấu của cô trừ bỏ ý cảnh thì tiếng đàn cũng dễ nghe, trình độ của cô cũng khác biệt hoàn toàn với các thí sinh mới học khác, cho nên bốn vị giám khảo đều cho cô điểm ưu.
Sau khi biết Cảnh Tình tới đây thi lấy cấp bậc là vì chuẩn bị cho kì thi vào cao trung của năm sau, nhóm giám khảo còn rất nhiệt tình nhắc nhở cô:
“Dựa theo trình độ của ngươi, trực tiếp thi cấp 10 cũng không có vấn đề gì, những khúc phổ để thi cấp 5 ngươi có luyện qua chưa? Nếu đã có luyện tập qua, sau khi ngươi trở về liền có thể báo danh thi cấp 5.”
“Còn có việc này tuy rằng cầm nghệ của ngươi lúc đàn thì rất tốt, nhưng thoạt nhìn thì ngươi cũng không biết nhiều về cầm, sau khi trở về ngươi có thể đi tìm một nhà dạy cầm để học tập, lão sư dạy cầm sẽ giúp ngươi xử lý chuyện thi cử, bao gồm báo danh, khúc phổ để thi, cũng như các quy tắc khi tham gia thi đấu này kia, lão sư sẽ giúp ngươi an bài tốt.”
Cảnh Tình ghi tạc tin tức này ở trong lòng, tuy rằng cô cảm thấy phòng quản lý sẽ không yên tâm hiện tại có người hiện đại sẽ thường xuyên tiếp xúc với cô, đại khái vẫn là người của phòng quản lý sẽ thay cô tìm hiểu và an bài mọi chuyện có liên quan đến các cuộc thi.
Mặc kệ như thế nào, thì lần đầu tiên Cảnh Tình đi thi cuối cùng cũng đã thành công vượt qua.
Sau khi nhận được tin tức, Triệu Hoa Lan cao hứng đi vào phòng bếp chuẩn bị thêm hai món ăn.
Hôm nay là thứ sáu, ngày mai là cuối tuần không cần phải lên lớp học tập, Triệu Hoa Lan quyết định giữa trưa sẽ ăn ở nhà, buổi tối thì người một nhà sẽ đi ra ngoài chúc mừng một phen.
Trong khoảng thời gian này Triệu Hoa Lan mỗi ngày vào buổi sáng lúc 8 giờ sẽ đi siêu thị mua nguyên liệu nấu ăn cho người một nhà, thu hoạch khác thì không có, nhưng lại gặp được một người có thể nói chuyện.
Đối phương họ Đỗ, Triệu Hoa Lan kêu bà ấy là chị Đỗ.
Chị Đỗ sinh được một đứa con trai tốt, nếu dùng cách nói của bà thì con trai của chị ấy rất có tiền đồ.
Chồng của chị Đỗ mất từ khi bà ấy còn trẻ, một mình bà đã lôi kéo nuôi con trai cho tới lớn, sau đó con trai của bà thi đậu vào trường đại học nổi tiếng nhất nước.
Sau khi con trai có tiền đồ, đã đón chị Đỗ từ dưới quê lên đây.
Ban đầu chị Đỗ cũng không muốn tới đây, nhưng bà không chịu nổi con trai nói mình mỗi ngày tăng ca đến 9 giờ tối mới về nhà cũng không ăn được một miếng cơm nóng.
Chị Đỗ cả đời sống vì con trai, một lần nữa vì con trai mà cắn răng đi tới thành phố lớn này.
Chị Đỗ vừa tới mới đế đô được mấy ngày, có rất nhiều chuyện còn chưa hiểu, điểm này rất giống với Triệu Hoa Lan.
Bởi vì con trai của chị Đỗ không muốn bà mỗi ngày đi đường xa đến chợ bán thức ăn để mua đồ, cho nên bà mới bất đắc dĩ mỗi ngày phải tới siêu thị để mua đồ ăn.
Hai ngày này Triệu Hoa Lan không ít lần nghe chị Đỗ nói siêu thị bán đồ quá mắc, đồng dạng là cùng một món đồ nếu mua ở chợ bán thức ăn, có thể tiết kiệm được vài đồng.
Lời này dừng ở trong lỗ tai của người đã sống phú quý hơn nữa đời người như Triệu Hoa Lan, bà chỉ cảm thấy không thể tưởng tượng nỗi.
Bà không thể lý giải ở hiện đại thế nhưng sẽ có người vì mấy đồng tiền mà canh cánh trong lòng.
Bất quá Triệu Hoa Lan có một điểm tốt, đó chính là khi bà ở chung cùng người khác thì sẽ không ra vẻ thanh cao, tuy rằng bà không rõ vì sao chị Đỗ sẽ vì mấy đồng tiền mà lải nhải hơn nửa giờ, nhưng bà sẽ lẳng lặng làm người lắng nghe.
Ở dưới quê chị Đỗ có mở một tiệm cơm nhỏ, Triệu Hoa Lan đi theo bà học không ít món mới.
Triệu Hoa Lan không phải là một người thích kể cho người khác nghe về chuyện của nhà mình, cho nên chị Đỗ cũng không biết tình huống trong nhà của Triệu Hoa Lan.
Bất quá việc này cũng không ảnh hưởng đến việc chị Đỗ khen ngợi Triệu Hoa Lan đến tận trời.
Ở trong miệng chị Đỗ, Triệu Hoa Lan là người có diện mạo tốt, tính tình tốt, là người hiền huệ cũng dễ ở chung, chồng của Triệu Hoa Lan đời trước phải làm rất nhiều chuyện tốt mới có thể cưới được Triệu Hoa Lan.
Triệu Hoa Lan chưa bao giờ cảm thấy mình tốt đẹp giống như lời nói của chị Đỗ, bất quá có người nào mà không thích nghe lời hay, dưới sự khích lệ cùng tẩy não của chị Đỗ, Triệu Hoa Lan chậm rãi trở nên tự tin hơn.
Hiện tại điều duy nhất mà Triệu Hoa Lan cảm thấy đáng tiếc chính là trong nhà còn đang che chắn ở khắp nơi, bà không thể mời chị Đỗ tới nhà làm khách.
Buổi sáng hôm nay trong lúc đi mua đồ ăn, Triệu Hoa Lan nghe chị Đỗ nói đêm qua con trai của bà đã dẫn bà đi ăn buffet hải sản.
Ban đầu Triệu Hoa Lan không có hứng thú với buffet hải sản, cố tình chị Đỗ là người rất biết cách ăn nói, trong nữa tiếng hai người kết bạn đi dạo siêu thị, bà ấy đã bỏ ra hai mươi phút để nói về hương vị của buffet hải sản tối hôm qua ngon như thế nào, chủng loại đồ ăn có bao nhiêu phong phú, làm Triệu Hoa Lan muốn quên cũng khó.
Ban đầu Triệu Hoa Lan còn nghĩ, có cơ hội nhất định phải đi nếm thử buffet hải sản, hôm nay con gái thi đậu, đúng là một cơ hội tốt.
Lời nói của Triệu Hoa Lan ở nhà vẫn có trọng lượng, nếu bà đã nói như vậy, trừ bỏ Sở Tú Nương, những người khác trong Cảnh gia đều là bà nói gì thì nghe nấy, bao gồm Cảnh An Hoằng, sau khi kết hôn được hai mươi năm, ông cũng chưa bao giờ làm trái ý của vợ mình.
Cho nên chuyện buổi tối đi ăn buffet hải sản đã được quyết định như vậy, hiện giờ Cảnh Tình cũng đã sử dụng di động đến thuận buồm xuôi gió, sau khi hỏi rõ ràng tên của cửa hàng, cô đã đặt bảy chỗ trên ứng dụng di động.
Chỉ đặt bảy chỗ cũng không phải là do Cảnh Tình keo kiệt, mà là do hai nhân viên của phòng quản lý mới được phái tới mỗi ngày vào buổi chiều đều đi theo ba vị lão sư về nhà, cũng chưa bao giờ ở lại dùng cơm chiều ở Cảnh gia.
Cửa hàng mà chị Đỗ đề cử đúng là không tồi, buffe hải sản của khách sạn 5 sao, đa số nguyên liệu nấu ăn hôm nay đều được chuyển đến từ buổi sáng.
Tuy rằng trước kia người nhà họ Cảnh đều là quý tộc, nhưng tới hiện đại đã lâu, đây là lần đầu tiên bọn họ đi đến nhà hàng được trang trí xa hoa tráng lệ để ăn cơm.
Nhớ lại một chút, ở hiện đại hơn nửa tháng, người nhà họ Cảnh trừ bỏ ăn ở nhà của mình cùng với đặt cơm hộp ở trên mạng, chỉ có hai lần đi ra ngoài ăn cơm, một lần là đi ra ngoài ăn món lẩu, một lần bọn họ ở trong khu thương mại ăn món ăn của Hồ Nam, trừ cái này ra chính là nhà ăn của phòng quản lý cùng bệnh viện, mặc kệ là loại nào, thì tất cả đều thua xa nhà hàng này.
Người ăn cơm ở chung quanh đều rất yên tĩnh, người bình thường rất khó không bị ảnh hưởng, tuy rằng lễ nghi khi dùng cơm của người nhà họ Cảnh cũng không có vấn đề, nhưng đây là lần đầu tiên bọn họ đi đến nơi này, không tránh khỏi việc muốn hạ thấp giọng nói của mình, cực lực khắc chế mình không được thất thố.
Đại Chu triều không có nhiều hải sản, trừ bỏ các cư dân ở vùng duyên hải, cho dù là thế gia danh môn, bình thường ăn dùng đều là thủy sản.
Khách sạn rực rỡ muôn màu còn hải sản thì rất nhiều chủng loại làm cho người nhà họ Cảnh tăng thêm kiến thức, cũng lấp đầy dạ dày của bọn họ.
Buổi tối hôm nay mọi người đều cao hứng, hơn nữa khách sạn còn cung ứng rượu không giới hạn, trong bất tri bất giác mấy người trưởng thành uống rượu đều có chút say, ngay cả Triệu Hoa Lan cùng Sở Tú Nương luôn luôn bảo trì hình tượng ở bên ngoài, cũng không nhịn được mà uống thêm vài ly rượu trái cây.
Việc đáng giá nhất để nhắc tới chính là, mẹ chồng nàng dâu, thời điểm uống đến cao hứng còn học bộ dáng của người chung quanh giơ lên cái ly chạm vào vài lần, cũng không biết hai người bọn họ ngày mai tỉnh rượu còn nhớ rõ chuyện này hay không.
Nhìn đồng nghiệp đã có vài phần say, Đái Lộ bất đắc dĩ thở dài một hơi.
Sau khi tài xế Khâu Thành Cảnh uống rượu, khẳng định không thể lái xe, Đái Lộ có chút lo lắng nghĩ —— chính mình ở bộ đội từng chạy xe tăng, sau khi lấy được bằng lái đến tay đây là lần đầu tiên cô chạy xe ngoài đường, cũng không biết lát nữa có thể thuận lợi chạy xe về Cảnh gia hay không, trên đường về ngàn vạn không cần xảy ra chuyện.
Cũng may Cảnh Tình không biết suy nghĩ trong lòng Đái Lộ, bằng không cô thà đi bộ về nhà, cũng không muốn để cho một người mới nhận được bằng lái chở mình về nhà.
Nhưng mà kỹ thuật lái xe tăng ở trong bộ đội của Đái Lộ cũng không bình thường, tuy rằng Đái Lộ khẩn trương mà ra không ít mồ hôi, nhưng cuối cùng vẫn vô kinh vô hiểm lái xe về tận nhà.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...