Chương 41: Học Sinh Năng Khiếu
Triệu Hoa Lan choáng váng gật gật đầu: “Ngươi nói đúng, ta sẽ về phòng tranh thủ nghỉ ngơi một lát.”
Nhìn Triệu Hoa Lan bước chân phù phiếm đi về hậu viện, Khâu Thành Cảnh nghĩ chờ Cảnh An Hoằng trở lại mình sẽ khuyên ông ấy một chút?
Nếu mối quan hệ giữa mẹ chồng nàng dâu không tốt, thì hơn phân nửa là do con trai cùng chồng làm không được tốt, không trở thành dầu bôi trơn giữa mẹ chồng nàng dâu.
—— chủ yếu là, bộ dạng này của Triệu Hoa Lan, làm cho người ta cảm thấy rất chua xót.
Thời điểm đám người Cảnh An Hoằng trở về thì cơm hộp cũng vừa đưa đến, trên bàn cơm, Triệu Hoa Lan khó nén kích động, bà ân cần dùng đũa công gắp đồ ăn cho Sở Tú Nương.
Cái này cũng chưa tính là gì, chân chính làm Cảnh Tình bọn họ cảm thấy kinh ngạc chính là —— lần này Sở Tú Nương lại không làm mặt lạnh, tuy rằng trên mặt bà cũng không có tươi cười, nhưng vẫn ăn hết toàn bộ đồ ăn mà Triệu Hoa Lan gắp cho bà.
Phản ứng của Sở Tú Nương làm cho Triệu Hoa Lan cảm thấy mình được ủng hộ, bà cảm thấy thái độ của mẹ chồng đối với mình đã thay đổi.
Triệu Hoa Lan cảm thấy mình phải nỗ lực hơn nữa, nói không chừng một ngày nào đó khi Sở Tú Nương đối mặt với bà, trên mặt mẹ chồng có thể mang tươi cười.
Nghe nói buổi sáng này vợ ông đã một hơi lau dọn cả ba căn phòng, Cảnh An Hoằng đau lòng vô cùng, vợ ông có bao nhiêu kiều khí ông là người rõ nhất, làm đích nữ của Triệu gia, Triệu Hoa Lan chưa bao giờ làm việc nặng.
Hai ngày này Triệu Hoa Lan mỗi ngày đều phải đi mua đồ ăn sau đó thì nấu cơm đã làm trong lòng Cảnh An Hoằng rất áy náy.
Cảnh An Hoằng đã hỏi thăm, hiện đại cũng có người hầu giúp đỡ chủ nhà lo liệu việc nhà, chỉ là hiện tại nhà bọn họ không thể có người ngoài, cho nên ông chỉ có thể tạm thời từ bỏ ý tưởng mời người về nhà hỗ trợ.
Ban đầu ông tính toán chờ nửa năm giảm xóc qua đi, ông sẽ mời hai người giúp việc tới nhà quét dọn vệ sinh nấu cơm.
Ở chung với nhau đã lâu, Triệu Hoa Lan vừa thấy bộ dáng của chồng bà thì đã biết trong lòng ông đang suy nghĩ cái gì, bà cười nói: “Không có việc gì, ta chỉ tùy tiện quét dọn một chút, cũng không mệt, trước đó mẹ còn kêu ta đi đến phòng của bà dùng ghế mát xa thả lỏng thân thể.”
Nghe xong lời nói của vợ, Cảnh An Hoằng cũng cảm thấy ngoài ý muốn, ông cũng biết về mối quan hệ của vợ cùng mẹ, bất quá thái độ của vợ vẫn luôn rất cung kính với mẹ ông, cũng chưa từng biểu hiện ra ý bất mãn nào, việc này đã làm cho ông an tâm rất nhiều.
Hiện giờ mẹ ông cố ý hòa hoãn quan hệ với vợ ông, đối với Cảnh An Hoằng thì đây tuyệt đối là một chuyện rất tốt.
Nhìn bộ dáng của con trai cùng con dâu, Sở Tú Nương không khỏi ở trong lòng nghĩ: Bọn họ đều đã xuyên không, bà có nên bỏ qua những chuyện cũ năm xưa, thử tiếp nhận Triệu thị?
Người một nhà sống chung với nhau, bà lại lấy ra sắc mặt cho Triệu thị nhìn, cũng sẽ làm con trai cùng cháu trai, cháu gái cảm thấy khó xử.
Sau khi thái độ của Sở Tú Nương có chuyển biến, không khí ở trong nhà lập tức nhẹ nhàng hơn.
Sáng sớm hôm sau ba vị lão sư đều đã đến, ba phòng học lâm thời được dọn ra, cũng đã chuẩn bị tốt bảng đen ghế ngồi, chỉ cần lão sư đứng trước bảng đen là có thể bắt đầu học.
Sau khi được học ở nhà, trong lúc Triệu Hoa Lan cùng Sở Tú Nương nhàn rỗi cũng có thể tới tiền viện để nghe giảng.
Thay đổi chỗ học, trong lòng ba vị lão sư cũng không có chút bất mãn nào, bởi vì người nhà họ Cảnh đối với bọn họ rất chu đáo và khách khí.
Đám người Cảnh Tình mỗi ngày vào buổi sáng lúc 9 giờ sẽ bắt đầu học, cũng không có thời gian nghỉ ngơi, vẫn luôn học đến 11 giờ rưỡi thì ăn cơm, buổi chiều hai giờ sẽ bắt đầu học, sáu giờ thì tan học.
Mỗi ngày đều phải học 7 tiếng rưỡi, buổi tối còn phải làm bài tập, trong lúc nhất thời trong đầu Cảnh Tình toàn bộ đều là các loại công thức cùng văn tự.
Tuổi của Cảnh Lâm nhỏ hơn Cảnh Tình, càng không thể chịu đựng, hôm nay sau khi ăn xong cơm trưa, cậu cúi đầu ủ rũ ghé vào trên bàn của nhà chính, trông cậu đáng thương vô cùng, cậu nói với Cảnh Tình: “Chị ơi, ngươi đàn hai khúc giúp ta thanh tỉnh đầu óc nha, hiện tại ta nằm mơ cũng đều đang học công thức, ta học bài đến cả người đều choáng váng.”
Bất quá chỉ đàn hai khúc mà thôi, chút yêu cầu nhỏ này Cảnh Tình tự nhiên là sẽ thỏa mãn em trai.
Sau khi chuyển đàn cổ cùng ghế đến, Cảnh Tình ngồi ở trên ghế, theo từng động tác của cô, tiếng đàn uyển chuyển du dương vang lên ở nhà chính.
Nghe thấy tiếng đàn của con gái, vốn dĩ Triệu Hoa Lan đang lau bàn, bà không khỏi dừng lại động tác trong tay.
Lần đầu tiên Đái Lộ nghe thấy người khác đánh đàn, cô không có tế bào âm nhạc, nhưng cũng cảm thấy tiếng đàn của Cảnh Tình đặc biệt dễ nghe.
Đái Lộ nghe tiếng đàn du dương, lẩm bẩm hỏi: “Khúc đàn này có tên là gì?”
Triệu Hoa Lan cũng biết đánh đàn, bà không chút suy nghĩ liền trả lời: “Mùa xuân ngắm trăng trên sông.”
Trong lúc mọi người đang đắm chìm ở bên trong tiếng đàn của Cảnh Tình, lão sư dạy học cho Cảnh Tình đột nhiên vỗ vỗ đùi của mình, kích động nói: “Có biện pháp, ta có biện pháp giúp ngươi sang năm có thể vào học cao trung.”
Trước khi xuyên không, Cảnh Tình đã tự cho là tri thức của mình rất cao, người khác rất khó học được cầm kỳ thư họa, cô chỉ dùng bảy phần sức lực là có thể học tốt hơn rất nhiều người.
Mỗi một vị tiên sinh dạy dỗ Cảnh Tình, trong giọng nói đều có sự đáng tiếc dùm cô —— đáng tiếc cô không phải là đàn ông, bằng không cô đi thi khoa cử, tuyệt đối là một nhân tài tuyệt thế.
Cổ đại nam tôn nữ ti, bọn họ có thể chịu đựng một người phụ nữ có danh hiệu là tài nữ, nhưng không thể chịu đựng việc có một người phụ nữ vượt qua bọn họ.
Tuy Cảnh Tình ở Đại Chu triều có danh hiệu là đệ nhất tài nữ, người ngoài chỉ biết đến cô là quý nữ đứng đầu của thế gia vọng tộc, thành thạo cầm kỳ thư họa, chỉ có người một nhà mới biết được, cô chẳng những đọc làu làu tứ thư ngũ kinh, ngay cả viết sách nghị luận chuyện thiên hạ cũng vượt xa rất nhiều đàn ông của triều Đại Chu, cô ngẫu nhiên nghĩ ra vài lời bình luận về thế cuộc ngay cả Cảnh An Hoằng cũng phải vỗ bàn tán dương.
Cảnh An Hoằng cũng từng cảm thấy đáng tiếc, con gái có thiên phú vượt xa người thường, nhưng lại là phụ nữ.
Phụ nữ trước khi lấy chồng có được tài danh là dệt hoa trên gấm, còn có thể dựa vào tài danh để tìm kiếm một việc hôn nhân tốt đẹp, cho dù là tài nữ, sau khi kết hôn còn không phải chỉ có thể ở trong hậu viện giúp chồng dạy con, dù cho có tài danh thì có tác dụng gì?
Thời điểm Cảnh Tình mới xuyên không đến hiện đại, trong lòng cô cũng từng mừng thầm, nơi này không có nhiều sự trói buộc về phụ nữ, phụ nữ cũng giống như đàn ông có thể đi vào trường học để đọc sách, phụ nữ có năng lực cũng có thể dựa vào năng lực của chính mình để tìm một phần công việc tốt, không cần phải ở nhà lo liệu nhà cửa làm uổng phí cả cuộc đời.
Trước khi đi đến phòng quản lý học tập, Cảnh Tình chưa bao giờ nghĩ rằng chính mình sẽ không theo kịp tiến độ học tập.
Nhưng mặc kệ Cảnh Tình có muốn thừa nhận hay không, thì cũng không thể không tiếp nhận trí nhớ của cô đã không còn tốt như mấy năm trước.
Trong nửa tháng này, ngữ văn cùng toán học cô thật ra có thể nghe hiểu đọc viết, nhưng môn tiếng Anh thì cô không thể học được vì khi nghe vào trong lỗ tai của cô giống như đó là ngôn ngữ của người ngoài hành tinh, dù cho cô đã lấy ra toàn bộ sức lực, cũng chỉ học được sơ sơ mà thôi.
Cảnh Tình đã từng thảo luận cùng lão sư, dựa theo trình độ hiện tại cô chỉ mới học xong chương trình học của tiểu học năm 3, muốn sang năm đuổi kịp thời gian khai giảng để thi vào cao trung là chuyện hoàn toàn không có khả năng.
Ban đầu Cảnh Tình đã làm tốt chuẩn bị cô không thể đi vào trường học để tiếp tục học tập, không ngờ sau khi nghe ý tứ của lão sư, hiện tại chuyện này lại có hi vọng.
Sau khi nghe lão sư giải thích, Cảnh Tình mới phát hiện ở hiện đại còn có học sinh thuộc loại năng khiếu.
Mười năm học tập cầm kỳ thư họa của cô ở hiện đại cũng không phải hoàn toàn vô dụng, trong đó chỉ cần lấy ra 1 thứ, đối với cô đều là một tấm giấy thông hành để tiến vào cao trung.
Trong cầm kỳ thư họa, Cảnh Tình càng am hiểu về cầm, sau khi đã xác định mục tiêu, chương trình học tập của Cảnh Tình cũng đã có thay đổi.
Hiện tại mỗi ngày Cảnh Tình trừ bỏ muốn học 7 tiếng rưỡi về văn hóa, buổi tối còn muốn rút ra thời gian luyện cầm thêm hai giờ.
Lão sư của Cảnh Tình đã đăng kí cho cô tham gia cuộc thi đàn cổ bậc 4 vào tuần sau.
Cầm nghệ của Cảnh Tình tự nhiên không ngừng ở cấp 4, chẳng qua hiện tại đã có chính sách quy định về cấp bậc của đàn cổ, chỉ có cấp 4 trở lên mới có thể nhảy lớp, sau cấp 4 chỉ có thể thi từng bậc từng bậc để nâng cấp.
Lão sư được phòng quản lý phái tới rất có trách nhiệm, tuy rằng bản thân của bà không am hiểu về đàn cổ cũng như cuộc thi về đàn cổ, nhưng sau khi phát hiện học sinh của mình còn có một lối tắt có thể đi, buổi tối hôm đó sau khi trở về bà đã tra xét tư liệu để tìm hiểu về đàn cổ.
Lão sư đã tìm thấy những khúc phổ được chỉ định để thi cấp 4 ở trên mạng, sau khi đưa những khúc phổ này cho Cảnh Tình xem qua, thì phát hiện mười khúc phổ trong quy định để thi cấp 4, chỉ có 3 khúc là Cảnh Tình từng học.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...