Triệu Hi khẽ nhíu mày, ánh mắt như có điều suy nghĩ rơi vào sau lưng Tiêu Thính Vân, hắn cũng tựa hồ nhận ra ánh mắt này của Triêu Hi liền đột nhiên quay đầu lại, hai người nhìn nhau, Triệu Hi không hề xấu hổ vì bị bắt gặp khi đang nhìn chằm chằm hắn mà còn có chút bình tĩnh dời tầm mắt đi.
Triệu Húc có chút không kiên nhẫn: "Bớt nói lung tung, mau khai báo!"
"Tiểu nhân tên Trương Tam", Trương Tam bị một tiếng rống kia dọa đến run rẩy, vội vàng kêu khóc: "Tha mạng, tiểu nhân chỉ cảm thấy vật kia ban đêm sáng ngời, muốn mang về trại chiếu sáng…"
Thật sự là sơn phỉ!
Triệu Húc cảm khái: "Trương Tam? Quả nhiên là một tên ngoài vòng pháp luật, không bị điện giật coi như mạng lớn.
Tạm thời còn không biết xử trí Trương Tam này thế nào, cộng thêm nhiệm vụ hôm nay là khai hoang, bọn họ cũng lười cởi trói cho sơn phỉ kia, để Vượng Tài trông coi là chính, những người còn lại đều tự mang theo dụng vụ chọn mảnh đất kia để khai hoang.
Hai vợ chồng Triệu Chí Dân và Vương Tuyết Cầm hôm qua quan sát cả buổi chiều, mảnh đất này là tốt nhất, đa số ít cỏ cây, liền khéo léo từ chối đề nghị đổi mảnh đất của thôn trưởng.
Khai hoang chủ yếu là đốt hoang diệt cỏ, xới đất, nếu là ruộng lúa nước còn cần đào mương, thêm phân bón xới lại đất.
Thanh niên trai tráng trong thôn tinh thần phấn chấn, vừa đến đất hoang liền bắt đầu làm việc, tranh nhau biểu hiện thật tốt trước mặt các tiên nhân.
"Đến đây thôi, dừng tay, Tiểu Tiêu ngươi dùng cái này".
Triệu Chí Dân phân phát nông cụ, những thứ này đều tìm được từ trong kho hàng lúc đêm qua, số lượng cũng không nhiều.
Tiêu Thính Vân nhìn cây cuốc sắt trong tay, ánh mắt càng thêm thâm thúy.
Hai ngày trước nhìn thấy bọn họ dùng thép làm muỗng, hôm nay lại dùng sắt làm nông cụ.
Kỹ thuật luyện sắt của triều Thiên Khải cũng chưa hoàn thiện, quặng sắt càng thưa thớt, đa số chỉ dùng để chế tạo vũ khí.
Mặc dù đã sớm xuất hiện nông cụ bằng sắt, nhưng thôn xóm nhỏ xa xôi như thôn Đào Hoa không dùng nổi, phần lớn vẫn dùng nông cụ bằng đồng thau.
Hiện tại dùng nông cụ bằng sắt, có thể nói là xa xỉ!
Lại là một thần khí!
Không ít hán tử vò đầu bứt tai, gấp đến độ cũng muốn bắt đầu thử xem những nông cụ bằng sắt kia.
Đây là thần khí gì? Triệu Chí Dân điều khiển máy cày mini, công tắc vừa mở máy phát ra tiếng nổ kịch liệt, nhanh chóng loại bỏ thảm cỏ, lưỡi dao sắc bén xâm nhập vào tầng đất cứng, dễ dàng xới đất.
Tất cả trai tráng trong thôn Đào Hoa đứng xung quanh chứng kiến không thể tưởng tượng nổi một màn trước mặt này, "Trời ơi! Đây thật sự là thần!"
Thôn trưởng kích động ở một bên hỏi: "Xin hỏi tiên nhân, đây là vật gì?"
Triệu Chí Dân thuận miệng đáp: "Máy cày mini.
"
Kê?
Lại là gà?
Gà tiên giới trông vậy sao? Trong nhà thôn trưởng cũng nuôi gà, cũng là gà nhưng căn bản không hề giống nhau.
Thôn trưởng nghĩ thế nào cũng không ra, đành phải giơ ngón tay cái lên khen lớn nói: "Gà tốt!"
Nghĩ đến việc đêm qua thần kê rửa chén, thôn trưởng liền nhận định thần kê tiên giới có thể thay các tiên nhân làm việc.
Chỉ tiếc đó là máy cày loại nhỏ, mở xới được bao nhiêu đất hoang liền không có điện, chỉ có thể kéo về nạp điện.
Tới gần buổi trưa, mặt trời bắt đầu lên cao, đám trai tráng này nóng đến đổ mồ hôi đầm đìa, dứt khoát cởi áo khoác ngắn ra, cũng không còn nhiệt tình như lúc sáng sớm, mỗi người đều có chút mệt mỏi, cũng không dám biểu hiện ra ngoài trước mặt tiên nhân.
"Các vị vất vả rồi, nghỉ ngơi nghỉ ngơi ăn chút cơm trưa đi.
"
Vương Tuyết Cầm và Triệu Hi cẩn thận đẩy xe đẩy từ con đường nhỏ tới.
Trên xe đẩy đặt hai cái nồi lớn, một mùi thơm xuyên qua nắp nồi bay ra, làm cho một đám thanh niên trai tráng lấy lại tinh thần, khống chế không được nuốt nước miếng.
Người người đứng ở nơi đây không thể tưởng tượng nổi! Tiên nhân thế mà lại, lại chuẩn bị cơm cho bọn họ?
Bọn họ một ngày hai bữa đều ăn muộn, cho dù làm việc mệt mỏi, buổi trưa nhiều lắm là ăn chút bánh nướng khô lót dạ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...