Cả Nhà Lưu Đày Ta Dựa Vào Không Gian Để Mua Nửa Giang Sơn
Tay chân nàng nhẹ nhàng cho thêm mấy cây củi đốt vào đống lửa, lại khều than lửa ra, xếp cục đá thành một cái giá đơn giản, lấy sườn sói đã được ướp từ trước ra rồi chậm rãi đặt ở trên than củi nướng lên.
Rất nhanh, trong sơn động liền bay ra mùi hương thịt nướng thơm nức mũi.
Hương vị thịt sói được ướp qua hương liệu rồi nướng ở trên lửa than thật sự rất thơm.
Ngay cả Lục Thời Yến luôn không coi trọng vấn đề ăn uống cũng bị mùi hương thơm lừng này làm cho tỉnh lại.
Nhìn thấy hắn tỉnh, Giang Đường Đường cầm một khối sườn sói đưa cho hắn rồi nói: “Đói bụng rồi đúng không! Mau ăn một chút đi”
Lục Thời Yến thấy trên than củi còn có rất nhiều nên cũng không khách sáo với nàng, cầm sườn heo lên rồi ăn.
Sườn sói được ướp hương liệu nên không có một chút mùi tanh nào, ăn lên ngoài giòn trong mềm.
Tuy rằng Lục Thời Yến đã ăn qua món ăn do Giang Đường Đường làm được vài ngày, biết tài nấu nướng của nàng rất tốt, nhưng vẫn bị mùi vị trong miệng làm kinh ngạc.
Nhìn thê tử ngồi ở đối diện, lịch sự văn nhã mà ăn sườn sói, trong lòng Lục Thời Yến lại nổi lên nghi ngờ một lần nữa.
Giống như sau cơn mưa to từ ngày đó thì nàng đã thay đổi.
Không chỉ có mỗi việc khi ăn cái gì cũng không ăn ngấu nghiến giống như trước kia, mà dường như tính tình cũng thay đổi, còn có tài nấu ăn này của nàng và việc am hiểu những tri thức kỳ lạ.
Tuy rằng mỗi một lần Giang Đường Đường đều có lời giải thích hợp lý, nhưng trong lòng hắn lại càng thêm cảm thấy quái dị.
Nhưng mà lúc này Lục Thời Yến cũng không có thời gian nghĩ nhiều.
Chờ hai người ăn xong số sườn sói đã được nướng chín xong, hắn đứng dậy rồi nói: “Ngươi ngồi cạnh đống lửa mà nghỉ một lát, ta đi ra ngoài tìm đường đi lên.”
“A?” Giang Đường Đường kinh ngạc nói: “Không đợi tới hừng đông rồi mới đi sao?”
“Chúng ta càng nhanh trở lại đội ngũ thì càng tốt.”
“Vậy huynh… Thân thể không có việc gì chứ?” Giang Đường Đường có chút không yên tâm nói: “Nếu không ta đi cùng huynh! Nếu tìm được đường rồi thì huynh cũng không cần trở về tìm ta, chúng ta trực tiếp đi lên là được.”
Lục Thời Yến lắc đầu nói: “Ta ngủ một giấc xong thì thân thể đã khá hơn nhiều.
Ngươi không cần đi theo, ta chỉ đi xem địa hình, chờ tới hừng đông mới đi.”
Hắn đã nói như vậy, Giang Đường Đường cũng không kiên trì nữa.
Vừa lúc nàng còn chưa đào xong đống nguyên thạch thuỷ tinh trong sơn động, chờ hắn đi rồi thì nàng có thể tiếp tục đào.
Nàng gật đầu nói: “Vậy huynh đi đi, ta sẽ hong khô số thịt sói này, ngày mai mang theo để ăn trên đường.”
Lục Thời Yến đi rồi, Giang Đường Đường chỉ lấy mấy khối thịt sói để ở trên đống lửa làm cho có mà thôi, toàn bộ số thịt sói khác đều được cắt thành miếng, sau khi ướp hương liệu thì bỏ vào lò nướng quay.
Lò nướng trong Nông Gia Nhạc là kiểu lò nướng lớn, dung lượng rất lớn.
Một lần nướng đã nướng được khoảng hơn một nửa thịt sói.
Còn lại một bộ phận nhỏ không bỏ vào được thì Giang Đường Đường bỏ vào nồi chiên không dầu.
Sau khi giao chuyện thịt nướng cho lò nướng và nồi chiên không dầu xong, Giang Đường Đường lại lấy ra công cụ rồi tiếp tục bận rộn ở trong sơn động.
Chờ nàng đào được hết nguyên thạch thủy tinh trong sơn động rồi cất vào trong không gian xong, thịt sói khô thơm ngào ngạt cũng được nướng xong thì Lục Thời Yến mới kéo thân thể mệt mỏi trở về.
Giang Đường Đường buồn ngủ mê mang hỏi hắn: “Thế nào, tìm được đường không?”
Lục Thời Yến gật đầu: “Tìm được rồi, sáng mai chúng ta trực tiếp đi lên dựa theo con đường kia là được.”
Giang Đường Đường chỉ vào túi treo thịt khô ở bên cạnh đống lửa nói: “Đói bụng không? Có muốn ăn chút thịt khô hay không?”
Lục Thời Yến nhìn túi thịt khô, vô cùng kinh ngạc, nhanh như vậy mà nàng đã nướng xong thịt khô rồi.
Hắn mở túi ra nhìn, thấy thịt khô được cắt rất nhỏ, mà nướng đến cũng không phải khô hoàn toàn.
Vì vậy hắn chỉ nghĩ là do cắt nhỏ nên nướng nhanh, cũng không nghĩ nhiều.
Hắn khẽ lắc đầu nói: “Không ăn, ngươi mau ngủ đi!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...