Edit: Café Sáng
“Các bạn nhỏ có biết chú không nào?” Nhị Cẩu Tử cười hỏi.
Biết thì có biết đấy, nhưng ánh mắt của mọi người vẫn chỉ tập trung vào con siêu xe Rolls-Royce của thập niên sáu mươi này – chiếc xe đạp hiệu Phượng Hoàng.
“Chú là chú Nhị Cẩu Tử ạ.” Tiểu Hứa Lãng đáp.
“Chào chú Nhị Cẩu Tử ạ.” Tiểu Đào Tử ngọt ngào chào.
Bọn cậu đều biết chú Nhị Cẩu Tử.
Nhưng mà nếu không biết cũng không sao cả.
Cô nhóc chào xong, thì mấy bạn nhỏ khác cũng ríu rít lên tiếng chào theo, “Chào chú.” Nhị Cẩu Tử càng cười tươi hơn, anh nghiêng người, để lộ cậu nhóc ngồi phía sau ra, nói: “Đây là Tam Cẩu Tử con trai chú, các con cho em ấy chơi cùng được không?”
Anh lấy một nắm kẹo ra, nói: “Chú mời các con ăn kẹo nhé!”
Quả nhiên đám con nít lập tức kích động, một đám hồng hết mặt mày, nhưng dù rất thích vẫn là không nhận lấy. Thành thực nói: “Nhưng bọn con không chơi nữa ạ, bọn con phải về nhà ăn cơm rồi.”
Nhị Cẩu Tử sững ra, mỉm cười nói: “Vậy buổi chiều nay các con dẫn em ấy theo chơi cùng, có được không?”
Con trai anh không có bạn đồng trang lứa, Nhị Cẩu Tử rất hi vọng có thể giúp con trai nhanh chóng hòa nhập vào nhóm bạn nhỏ này.
Tiểu Hứa Lãng nhìn nhóm đồng bọn của mình, mọi người đồng loạt gật đầu, nói: “Được ạ!”
Bọn cậu đều là bé ngoan.
Nhị Cẩu Tử mỉm cười đưa nắm kẹo cho Hứa Nhu Nhu, nói: “Nhu Nhu chia cho các em nhé.”
Hứa Nhu Nhu yên lặng gật đầu, cô bé không cần, vừa đủ chia cho các bạn nhỏ mỗi đứa hai viên.
Nhị Cẩu Tử ngạc nhiên nhìn cô bé, hỏi: “Con không cần à?” Trong mắt anh, Hứa Nhu Nhu mười tuổi vẫn còn là trẻ con!
Hứa Nhu Nhu: “Con là người lớn.”
Nhị Cẩu Tử: “… …”
Hứa Nhu Nhu nhắc nhở: “Trưa rồi, về ăn cơm thôi.”
Nếu còn không lo về, muộn sẽ bị ăn mắng đấy.
Đám con nít lập tức rụt cổ.
Nhị Cẩu Tử: “Bọn chú ăn trưa ở Hứa gia, Tiểu Đào Tử, con nắm tay Tam Cẩu Tử về nhà, có được không?”
Không cần nghĩ cũng biết, “người lớn” Hứa Nhu Nhu sẽ không chịu chơi với trẻ con, nên anh dời mục tiêu sang Tiểu Đào Tử, trẻ con đều thích chơi với trẻ con thôi.
Tiểu Đào Tử ngẩng mặt nhìn cậu bé ngồi sau xe đạp, cậu nhóc nhìn còn nhỏ gầy hơn cả bọn họ, mặc áo sơ mi trắng giống ba của cậu, không chút bụi bẩn, là một cậu nhóc trắng trẻo sạch sẽ. Tiểu Đào Tử nháy nháy đôi mắt to tròn, ngọt ngào hỏi: “Em trai tên là Tam Cẩu Tử ạ?”
Nhị Cẩu Tử gật đầu, nói: “Đúng rồi, nào, con trai, xuống đi con.”
Cậu nhóc nhỏ yên lặng nhìn Tiểu Đào Tử, không nhúc nhích. Bất quá ba cậu cũng không thấy bất ngờ, trực tiếp ôm cậu nhóc xuống đất, hai tay cậu nhóc Tam Cẩu Tử đan đan vào nhau. Có hơi sợ hãi, lại có chút hiếu kỳ nhìn đám những người bạn nhỏ.
Nhị Cẩu Tử đỡ vai con trai, đẩy nhẹ về phía trước, nói: “Đây là anh và chị, con nên nói gì nào?”
Con của anh, hướng nội hơn người khác nghĩ rất nhiều.
Tam Cẩu Tử mấp máy môi, lại không nói gì. Chỉ nhìn cô nhóc có hai bím tóc nhỏ.
Tiểu Đào Tử thấy đôi mắt đen láy của cậu nhìn về phía mình, thì vô cùng hào phóng tự giới thiệu: “Em trai Tam Cẩu Tử, chị tên là Tiểu Đào Tử, năm nay sáu tuổi.”
Lại nghĩ một chút, mới ngọt ngào bổ sung thêm: “Sau này chúng ta là hàng xóm đấy!”
Cậu nhóc nhỏ lại mím môi, ngay lúc Nhị Cẩu Tử và nhóm bạn nhỏ cho rằng cậu lại không nói gì, thì cậu lại lên tiếng, nói khẽ: “Em tên là Hạ Gia.”
Hứa Đào Đào: “Hả?”
Cô nhóc nghi hoặc nhìn về phía Tam Cẩu Tử, lại lập tức nhìn sang ba cậu nhóc là Nhị Cẩu Tử, nhìn qua nhìn lại hai bạn cẩu tử, hai mắt tròn to, tràn ngập hoài nghi.
Không phải nói, đám nhóc con này đúng là bạn thân của nhau, Tiểu Đào Tử hoài nghi, những bạn nhỏ khác cũng vậy. Bạn bè mà, chính là có thần giao cách cảm. Tất cả mọi người chần chờ nhìn Nhị Cẩu Tử, Tiểu Hứa Lãng nghiêm túc hỏi: “Chú Nhị Cẩu Tử, em ấy là con trai của chú ạ?”
Ánh mắt nghiêm túc của cậu, cứ như Nhị Cẩu Tử chính là kẻ “bắt cóc trẻ con”.
Nhị Cẩu Tử: “…”
Vô cùng không thể ngờ được, có một ngày mình bị một đám nhóc hoài nghi.
Lại là một đám nhóc sáu bảy tuổi.
Anh rất phiền muộn, nhưng cũng cảm thấy rất thú vị, anh làm ra vẻ oán trách nhìn con trai: “Con xem con kìa, chỉ biết hại ba con thôi.”
Anh xoa mạnh đầu cậu nhóc, nói: “Đây là cậu nhóc của Hạ gia chú, nhũ danh là Gia Gia, Tam Cẩu Tử…”
Nhóm Tiểu Đào Tử lập tức hiểu được, ra vậy.
Cô nhóc nói: “Chị tên là Hứa Đào Đào, nhũ danh là Tiểu Đào Tử, chị không có nhũ danh thứ hai.”
Tiểu Hứa Lãng: “Anh tên là Hứa Lãng, nhũ danh là Khang Khang, chính là kiện kiện khang khang đấy.”
Ba cậu nhóc Mậu Lâm và Hải Phong, Hải Lãng cũng ríu rít giới thiệu.
“Anh tên là Lý Mậu Lâm, nhũ danh là Thạch Đầu.”
“Anh tên là Hứa Hải Phong, còn đây là em trai anh Hải Lãng, bọn anh không có nhũ danh, Hải Phong, Hải Lãng chính là nhũ danh của bọn anh…”
Một đứa trẻ, có thể sánh ngang với năm trăm con vịt, quạc quạc quạc.
Nhị Cẩu Tử cảm thấy, lỗ tai mình chứa toàn giọng nói thánh thót của bọn trẻ con, anh cười nói: “Em trai nhát gan không thích nói chuyện, các con chủ động một chút có được hay không?”
“Được ạ!”
Tiểu Hứa Lãng được xem là “Đại ca nhỏ” của nhóm bạn, cậu dẫn đầu bước lên, vỗ cậu nhóc Tam Cẩu Tử.
Tiểu Đào Tử vẫn có hơi chút khẩn trương đối với một cậu nhóc xa lạ.
Nhưng mà, nghĩ đến bọn họ ăn cơm ở nhà mình, cô nhóc cảm thấy, mình là chủ nhà, thì cần phải nhiệt tình một chút. Nên cô nhóc nhỏ dũng cảm bước lên, kéo tay cậu bạn nhỏ Tam Cẩu Tử. Tam Cẩu Tử khẩn trương cả người cứng ngắc, nhưng cũng không rút tay ra.
Tiểu Đào Tử nói: “Để chị dắt em nhé.”
Nói xong, lại cong môi mỉm cười, đắc ý nhìn qua chị mình, tuyên bố: “Em cũng làm chị rồi nhé.”
Hứa Nhu Nhu mỉm cười: “Ừ.”
Cô nói: “Đi thôi, chúng ta về nhà nào.”
Nhóm con nít lập tức dời chân, về nhà tìm cơm thôi.
Hứa Nhu Nhu dẫn đầu, nhóm con nít đi theo sau cô bé. Mà con trai mình được cô nhóc nhỏ Đào Đào kéo tay, đi ở giữa, cứ như vậy đi theo… Đi luôn rồi.
Đi luôn rồi!!!
Nhị Cẩu Tử khiếp sợ nhìn theo bóng con trai, chính bản thân anh, lại chưa từng nghĩ đến sẽ thuận lợi như vậy!
Không hề!!!
Đám con nít cùng nhau rẽ vào đường nhà mình, vừa mới đến, đã nghe mấy tiếng mắng chửi của mấy người phụ nữ.
“Thằng nhóc chết tiệt này, lại nghịch ngợm ở xứ sở nào nữa hả, không nhìn xem bây giờ là lúc nào rồi, là không muốn ăn cơm nữa đúng không?”
“Đi chơi chỗ nào đây, xem quần ướt hết cả rồi này, mày thấy bản thân mày khỏe mạnh lắm đúng không? Mẹ xem mày đây là muốn ăn đòn chứ gì!”
“Không muốn về ăn cơm thì đừng ăn nữa!”
Đây không phải là giọng của một người, nhưng lại đan xen vào nhau, nghe vô cùng nhức óc.
Nhị Cẩu Tử nghĩ: một đứa con nít tương đương với năm trăm con vịt, một bà đàn bà thì lại tương đương với một ngàn con.
“Ô? Đây là trẻ con nhà ai vậy? Đâu phải trẻ con thôn chúng ta! Các con nhặt con nít về à?”
Lúc này rốt cuộc Nhị Cẩu Tử cũng đuổi theo đến, anh nói: “Chị dâu, đây là Tam Cẩu Tử con trai tôi. Tam Cẩu Tử, chào bác đi con.”
Cậu nhóc nhỏ núp sau Hứa Lãng và Hứa Đào Đào, yên tĩnh như một bé mèo con.
Thím Hoa Quế: “Nhà chú đặt tên lạ quá thể đấy, cha chú tên Đại Cẩu Tử, đến chú là Nhị Cẩu Tử, con trai chú giờ là Tam Cẩu Tử, sau này cháu nội chú định đặt là Tứ Cẩu Tử à??? Con trai chú có định cưới vợ nữa không đấy? Nhà ai mà con còn chưa sinh đã đặt sẵn tên là Tứ Cẩu Tử rồi? Tên Tứ Cẩu Tử mà không nói, cứ tưởng nhà còn mấy người anh nữa cơ. Ai không biết cứ tưởng là anh em với nhau cả.” (thực ra mỗi lần đọc đến tên nhà này, tui đều không nhịn được cười, best đặt tên =))))
Tính ra, thím Hoa Quế là cô họ xa bên nhà mẹ của Nhị Cẩu Tử, nên mấy lời này chị nói cũng không có vấn đề gì.
Nhị Cẩu Tử cười nói: “Nếu thấy gọi là Tam Cẩu Tử khó quá, thì mọi người có thể gọi là Gia Gia, ở nhà vợ tôi cũng gọi thằng bé là Gia Gia.”
Tiểu Hạ Gia núp giữa các bạn nhỏ, vẫn cứ yên lặng như cũ.
“Thằng bé này cũng yên tĩnh quá rồi nhỉ.” Chị nở nụ cười, rồi cúi người: “Gia Gia lớn thế này rồi à, lúc bé, bác đã từng bế con nữa đấy.”
Tiểu Hạ Gia yên lặng lùi về sau một chút.
Tiểu Đào Tử làm ra vẻ thấu hiểu, nói: “Thím Hoa Quế ơi, em ấy không thích nói chuyện đâu, cũng nhát gan nữa ạ.”
Thím Hoa Quế cười, nói: “Không sao đâu, chạy theo các con điên vài ngày thì to gan ra ngay thôi.”
Tiểu Đào Tử đắc ý: “Đúng thật, bọn con vừa hoạt bát lại vừa đáng yêu mà.”
Lời này khiến nhóm người lớn đều bật cười cả ra.
Tiểu Hạ Gia nghiêng đầu nhìn về phía chị Tiểu Đào Tử, đôi mắt lấp lánh ánh sao.
Mặc dù Thường Hỉ ở trong sân, nhưng cũng nghe được bọn họ nói chuyện, chị xong việc chạy ra, nói; “Nhị Cẩu Tử đến rồi à, trễ lắm rồi, nhanh vào ăn cơm thôi!”
Rồi chị nhìn về cậu nhóc nhỏ, nói: “Đào Tử dẫn em trai vào ăn cơm đi nào.”
Nhìn nhóm đồng bọn chuẩn bị giải tán, Tiểu Hứa Lãng: “Con đĩa của chúng ta…”
Mấy người bạn nhỏ dừng bước chân lại, Tiểu Đào Tử thoải mái phất tay: “Đều để chỗ Lãng ca ca đi, chúng ta bán cùng với nhau!”
Hứa Lãng gật đầu: “Được thôi, nếu chia ra mỗi người một chút thì ít quá! Để anh giữ cho mọi người!”
Tiểu Hứa Lãng được tất cả mọi người tín nhiệm, nên vô cùng vui vẻ, kiêu ngạo ưỡn ngực, sải bước về nhà mình.
Thím Hoa Quế: “…Thằng nhóc này.”
Mấy người phụ nữ cũng mang mấy đứa nhóc nghịch ngợm nhà mình về ăn cơm.
Tính ra, hôm nay nhà Thường Hỉ náo nhiệt vô cùng, vì mấy người làm việc đều ăn cơm ở đây. Bởi vì không đủ chỗ ngồi, nên có một vài người ăn cơm bên nhà Đại đội trưởng. Đương nhiên, cơm nước vẫn là Thường Hỉ nấu.
Xây nhà cũng không phải chuyện nhỏ, nên mỗi ngày Nhị Cẩu Tử đều phải về xem.
Bất quá dẫn theo con trai, lại là lần đầu.
Nhị Cẩu Tử: “Tôi nghĩ dẫn thằng bé về làm quen với bọn trẻ ở đây trước, để sau chuyển về thì có thể chơi cùng được ngay. Đến lúc đó không phải mất thời gian thích ứng nữa. Mọi người cũng thấy đó, thằng bé này hướng nội lắm. Nên tôi làm ba cũng phải lo nghĩ nhiều.”
Thường Hỉ gật đầu, nói: “Cũng đúng. Bất quá chú cũng đừng lo lắng quá, thằng bé hướng nội cũng không hẳn là bị làm sao, Tiểu Lâm Tử nhà tôi cũng không thích ra ngoài đấy thôi.”
Coi như không thường về thôn, nhưng là bà con xa của nhà Đại đội trưởng, Nhị Cẩu Tử cũng ít nhiều nghe đến Tuyết Lâm nhà bọn họ.
Anh đáp: “Ôi chị Ba ơi, tôi cũng không dám so với Tuyết Lâm nhà chị. Tam Cẩu Tử nhà chúng tôi mà được như Tuyết Lâm, tôi nằm mơ cũng có thể cười tỉnh được ấy chứ.”
Ai mà không thích nghe lời xuôi tai, nên Thường Hỉ cũng cười.
“Không nói đến mấy thứ khác, tôi kiêu ngạo nhất vẫn là trai gái đều tốt cả.”
Đang nói, liền thấy Hứa Lão Tam đi ra, anh nghe thấy vậy, than thở: “Anh không tốt sao hả? Em tìm được người đẹp trai như anh, lén mà vui đi.”
Thường Hỉ: “Ha ha, gối thêu hoa.” (ý chỉ những người chỉ có hình dáng bên ngoài mà không có được tài năng gì cả.)
Hứa Lão Tam bị mắng, cũng không dám phản kháng.
Anh cảm thấy, mình bị đánh giá thấp.
Anh tốt như vậy, sao có thể bị xem nhẹ như thế chứ: “Anh nói em biết nhé… Ôi cái gì vậy!!! Thằng nhóc kia con nhà ai, mà để Đào Tử nhà chúng ta phải múc nước rửa tay cho nó vậy hả? Dựa vào cái gì? Con gái tôi sao phải hầu hạ người khác thế chứ?”
Anh lập tức đổ vỡ, vô cùng không hài lòng, chống nạnh: “Là con cái nhà ai! Nhà ai hả? Muốn bị đánh sao hả?!”
Hiện trường, trong nháy mắt lặng thinh.
Tiểu Hạ Gia bị nhằm vào, chỉ biết lặng lẽ trốn ra sau lưng ba mình.
Hứa Đào Đào rất chính nghĩa: “Ba ơi, lúc nãy Tam Cẩu Tử cũng múc nước giúp con nữa.”
Tam Cẩu Tử, Tiểu Hạ Gia nói khẽ, nhưng rất kiên định: “Tên em là Hạ Gia.”
Không muốn bị gọi là Tam Cẩu Tử đâu.
Chẳng dễ nghe chút nào cả.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...