Cả Nhà Đế Vương Phúc Hắc
Đấu trường vang vọng tiếng đấu giá.
- 50 lượng!
- 70 lượng!
- 100 lượng!
- 100 lượng lần một... 100 lần hai
- 300 lượng cả hai người đó.
Tiếng nói của lão bản trong trường đấu giá chưa kịp vang lên thì có một giọng nữ lạnh lùng mà trong trẻo, trầm lặng mà vang xa khiến mọi người quay đầu lại nhìn. Một số người thấy vậy cất tiếng cười chế giễu nàng:
- Co nương, đây không phải là nơi người vui đùa đâu. Mau mau về nhà ăn cơm trưa với phụ mẫu đi. Haha.. haha...
- Cô nương, đây không phải số tiền nhỏ đâu, đừng đùa nữa. Mau về đi.
- Cô nương này vắt mũi chưa sạch liền chạy ra ngoài tiêu tiền như đốt rác. Không biết con cái nhà ai nữa, không chịu dạy dỗ đàng hoàng gì cả.
....
Khắp nơi đều cất tiếng chê giễu nàng. Khóe miệng nàng hơi nhấc lên, tiếp tục hỏi lão bản:
- Bán hay không bán. Nếu bán thì nhanh giao người. Còn tiền cứ tới Đại tướng quân phủ mà lấy, một đồng của ngươi bản tiểu thư sẽ không thiếu.
- Ta bán, ta bán. Mời tiểu thư đợi một lát, tiểu nhân thả người, thả người ngay.
Tiếng chế giễu nàng ngay chốc lát liền im bặt. Nàng cười một cách khinh thường. Một lúc sau, lão bản dẫn hai người mà nàng bỏ tiền ra mua tới nơi rồi rời đi. nam tử có đôi đồng tử đó lên tiếng:
- Rất cảm ơn vì đã chuộc bọn ta. Nhưng ta nói cho cô biết, bọn ta sẽ không làm nô lệ cho cô đâu. Hừ...
- Haha... Ta có nói sẽ để hai người làm nô lệ sao??? Ta biết hai ngươi không phải loại người dễ cam chịu số phạn do người khác sắp đặt. Ta rát ưng ý hai ngươi nên mua hai ngươi để làm việc cho ta, không được sao???
Tiếng cười của nàng đánh thức sự trầm lặng trong giây lát, nhưng lại gợi nên sự tò mò và tin tưởng của nam nhân và nữ nhân đó. Nữ tử đó, không nói hai lời liền quỳ xuống chân nàng, hướng nàng nói:
- Ta và huynh trưởng từ nhỏ đã lạc mất phụ mẫu nên bị người ta bắt đem đi làm nô lệ. Ngay cả quá khứ cũng không nhó được, bây giờ đến tên họ cũng không có. Nhưng ta không cam tâm, ta muốn bắt họ trả giá thật đắt khi đã đối sử với chúng ta như vậy. Ta cùng huynh trưởng nay đã được tiểu thư chuộc về, nên từ nay, ta xin thè tuyệt đối trung thành với tiểu thư. Quyết không hai lòng.
- Muội muội, muội làm gì vậy? Nàng ta đáng để cho muội làm vậy không?
Nam nhân đó thấy muội muội hắn quỳ xuống như vây liền tức giận, kéo tay y đứng lên. Nàng [ vị muội muội của nam nhân mà nàng mua ] liền hướng hắn:
- Muội biết, nàng đáng để chúng ta tin tưởng. Muội tin nàng sẽ không đối sử với chúng ta như những người kia đâu. Huynh tin muội đi, muội chưa bao gờ lựa chọn sai.
Nàng kéo nữ tử đang quỳ trước mặt đứng lên, hướng hai người đang đứng vừa cười vừa nói:
- Bây giờ cho dù không tin thì hai ngươi đâu làm gì được nữa. Yên tâm, ta đối với thuộc hạ của mình chưa bao giờ bạc đãi. Chỉ cần hai ngươi trung thành với ta thì lúc ta còn sống không những giúp các ngươi báo thù mà còn tìm lại phụ mẫu cho các ngươi.
Hắn nghe nàng nói vậy, trong lòng không hiểu bất chợt có lòng tin đối với nữ tử đã mua mình. Hắn liền hướng nàng chắp tay hành lễ:
- Xin chủ nhân ban tên!
Câu nói đó của hắn khiến nàng có chút bất ngờ nhưng lại vụt tắt. Nàng khẽ đưa tay day day thái dương rồi búng tay:
- Hai ngươi không nhớ tên họ. Vậy chi bằng, ta gọi muội muội ngươi là Hắc Liên, gọi ngươi là Hắc Long. Bây giờ các ngươi đi theo ta về Đại tướng quân phủ. Vài ngày sau sẽ có việc cho các ngươi làm. Mà đúng rồi, hai người năm nay bao nhiêu tuổi???
- Bẩm chủ nhân, Hắc Liên năm nay 12 tuổi, còn huynh trưởng vừa tròng 14.
Hắc Liên không biết vì sao nàng hỏi tuổi của họ nhưng vẫn trả lời. Nàng gật đầu rồi bỏ lại một câu:
- Từ nay về sau, hai người các ngươi sẽ theo ta nên không thể không biết chữ, võ công, âm công, và độc dược. Thuộc hạ của ta không có người vô năng. Các ngươi hiểu chứ??
- Thuộc hạ hiểu. Thuộc hạ sẽ cố gắng hết sức!!!
Cả hai người cùng nhau đồng thanh đáp lại. Trong lòng họ giờ đây vui vẻ biết bao nhiêu. Họ nhanh chóng đi theo nàng về phủ.
P/s: chương này hơi nhàm, chỉ vì tâm trạng bất ổn quá, mọi người ủng hộ mình đi nào. Like nhiều lên. Mk sẽ duy trì tiến độ ngày hai chương này nhé!!!!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...