“Ngốc?” Đại Oa không hiểu nhìn McCarthy, không có khả năng trong thời gian ngắn hiểu hết ngôn ngữ Nhược Á.
Tiêu hài tử mờ mịt mở to hai mắt, thoạt nhìn dị thường đáng yêu, McCarthy đặc biệt muốn nhéo nhéo khuôn mặt oa oa trong ***g ngực mình, hắn cũng làm vậy thật…
Đại oa nhíu mày, nhớ tới trước kia thường nghe người ta nói: “Ta không có được thì không ai có được!”
Không ăn được là đạp đổ sao? Đứa nhỏ này vì bị nhéo mặt mà lúc nói chuyện miệng nhỏ kỳ quái, vậy mà còn cố tỏ vẻ chững chạc… Những người khác cũng nhịn không được vươn tay ra.
“Các ngươi đang làm gì đó?” Một nhân viên tuần tra đi tới, hồ nghi nhìn McCarthy: “Các ngươi tại sao lại bắt nạt một đứa nhỏ? Đứa bé này có thật là của các ngươi không?” “Đứa bé này đương nhiên là của chúng ta!” McCarthy vội vàng nói, lại nhịn không được có chút sợ hãi, hiện tại đứa nhỏ này còn không có hộ tịch, nếu như bị người khác biết, rất có thể sẽ bị mang đi… “Dị năng của ta thấp nhưng vận khí tốt liền có hài tử.”
“Đúng vậy đúng vậy! Đứa nhỏ này là bảo bối của chúng ta!” Những người khác cũng nói, McCarthy tình trạng gia đình ra sao bọn họ đều hiểu, tất nhiên không thể để hài tử bị người khác mang đi.
Đại Oa
tuy muốn tìm ba ba, nhưng hắn biết rằng McCarthy có ơn cứu nó, người này cũng rất tốt với nó. So với nhân viên tuần tra, dĩ nhiên McCarthy đáng tin tưởng hơn, lập tức ôm lấy cổ McCarthy: “Con đói bụng, muốn ăn cơm!” (thật manh, thật lưu manh) Phản ứng của Đại oa chính là bằng chứng tốt nhất, nhân viên tuần tra ghen tị liếc McCarthy một cái, rời đi.
McCarthy thở phào nhẹ nhõm, không dám trì hoãn, liền mang theo mọi người lên phi hành khí, trầm tư.
Hắn bây giờ không đủ tiền nuôi hài tử, đứa nhỏ này lai lịch lại không rõ… Không muốn để đứa bé này bị người ta mang đi, nhưng tạm thời chỉ sợ hộ khẩu cũng không thể cho nó!
“Ta muốn ba ba!” Đại oa lại nói, ba ba phát âm trong ngôn ngữ Nhược Á tương tự, trước kia McCarthy lén lút còn muốn hắn gọi như vậy, lúc này hắn liền nói rõ ràng.
“Ba ba của ngươi có phải là người trong cơ giáp kia không? Hắn đã vì bảo vệ ngươi mà qua đời rồi.” McCarthy ánh mắt thông cảm.
Đại oa có chút mờ mịt, McCarthy lập tức khoa tay múa chân, thậm chí dùng chút hình ảnh lý giải cho Đại oa. Dù việc nói chuyện thân nhân của hắn đã qua đời có vẻ tàn nhẫn, nhưng hài tử cái gì cũng không biết hỏi tới hỏi lui cũng phiền toái.
“Không phải hắn.” Đại oa lắc lắc đầu: “Hắn bắt ta!”
Cái gì? McCarthy
khiếp sợ nhìn Đại oa, người kia bắt đứa nhỏ này? Nói như vậy, đứa nhỏ này không như bọn họ tưởng, không có thân phận không thân nhân?
Trong lúc thất vọng tột cùng, những người bên cạnh cũng rối rắm, nếu người nhà đứa nhỏ này tìm đến…
“Ba ba của ngươi nếu có đến tìm ngươi, chúng ta nhất định để ngươi trở về.” McCarthy hít một hơi.
“Cám ơn!” Đại oa đáp.
McCarthy lên mạng tra tìm. Mất một hài tử là một tin cực lớn, tin tức này đáng lý trên mạng nơi nơi đều có hình đứa nhỏ, nhưng thực tế, cái gì cũng không có.
Chuyện gì thế này? McCarthy nhịn không được nhíu mày, hay là đứa nhỏ này không phải người Nhược Á?
Không thể nào! Đứa nhỏ này trên người rõ ràng có dị năng mà!
McCarthy không nghĩ tới, vừa lúc đó phi hành khí ngừng lại, hắn một phen ôm hài tử, tiếp đón người phía sau: “Đại gia tới thật vinh hạnh, ta đã cho người chuẩn bị đồ ăn rồi!”
“Ngao ngao!” Những người phía sau McCarthy đều kích động, thê tử của đại ca tài nấu bếp xuất sắc, làm đồ ăn cực kỳ ngon! Chỉ tiếc Tonia, đại tẩu, lúc trẻ bị thương, dị năng có chút bá đạo, cho nên thân thể không khỏe, McCarthy trở thành kẻ săn bảo vật, cũng vì muốn kiếm nhiều tiền cho nàng chữa trị.
McCarthy ôm hài tử tiến vào nhà, liền nhìn
thấy nữ nhân xinh đẹp bưng chén canh ra.
Nữ nhân này thật đẹp, khuôn mặt tinh xảo, nhưng dáng người không tốt, do quá gầy yếu.
Nàng vô cùng gầy, làn da trắng quá mức đến nỗi nhìn thấy cả mạch máu, cả người thoạt nhìn lung lay như sắp đổ, không chút sức lực.
Nữ nhân như vậy mà nhìn đến hài tử trong ngực McCarthy, đôi mắt đột nhiên sáng lên, cả người cũng bừng phấn chấn: “Hài tử?”
“Đứa bé này sẽ ở nhà chúng ta một thời gian!” McCarthy đặt Đại oa lên ghế sa lông, cười nói: “Nàng chơi cùng hắn một lát, ta xuống bếp xem.”
Tonia rất muốn có hài tử, nhưng thân thể yếu nhược, muốn cũng khó được… Nàng ngồi xuống bên Đại oa, kích động nhìn đứa bé đang mờ mịt nhìn quanh.
Những người này không có ác ý với nó, nhưng thật lạ, nó vẫn không ba ba!
Mà khoan, nó không thấy ba ba, ba ba chắc sẽ tìm nó đi? Tưởng tượng như vậy xong, Đại oa lại thấy thoải mái vô cùng.
Tài nấu bếp của Tonia rất tuyệt, cả đội đều công nhận vậy, nhưng cuối cùng đồ ăn có đến một nửa là McCarthy làm.
Rau trộn cắt nhỏ chừng ngón tay, thịt xào sơ, điểm tâm ngọt thoạt nhìn như bùn lầy… McCarthy hiếm khi vào bếp, một khi đã vào bếp thì…
Tất cả mọi người đều muốn ăn đồ ăn Tonia làm, nhưng Tonia lại đem đặt hết trước
mặt Đại oa: “Bảo bảo, ngươi nếm thử xem, thích ăn gì, mai ta liền đi mua đồ về làm thêm…”
Tiểu hài tử ăn được nhiều vậy sao? Tiểu tử kia trước ăn thuốc dinh dưỡng chỉ được non nửa ống. Đội viên của McCarthy giảm dần tốc độ ăn, bọn họ đâu thể tranh đồ ăn với con nít được, định chờ Đại oa ăn xong thì chiến luôn những cái còn lại.
Đại oa nếm qua một lượt, thoáng cái mắt rực sáng, sau đó…
Hắn đem toàn bộ đồ ăn trước mặt một hơi ăn sạch.
“Đứa bé này khẩu vị thật tốt.” Tonia thần tình ôn nhu, những người khác thì trợn mắt há hốc mồm.
Đây thật sự là một đứa bé sao? Tại sao lại có thể ăn nhiều như vậy?
Triệu Lăng Vũ và Crow lúc này đã trở về biệt thự.
“Triệu Lăng Vũ, ngươi lúc trước xúc động, hại chúng ta vốn đang tưởng có cơ hội cùng hảo hảo nói chuyện, ai ngờ… Hiện tại thủ đô đế quốc truyền tai nhau ta đây là một công tước bạo lực, đây không phải là hoài nghi thẩm mỹ của ta sao?” Crow có chút bất mãn, điểm này ở Triệu Lăng Vũ hắn rất không thích, so với việc bạo lực, hắn thích người lạnh lùng… à không phải, hắn vốn thích người nhu thuận nghe lời mà. (cho nên lão bà anh mới như vậy)
Được lắm, Khải Tư đã thành công thay đổi sở thích của hắn
rồi.
“Ngươi yên tâm, ta chướng mắt ngươi.” Triệu Lăng Vũ liếc Crow một cái. Hắn ra tay kỳ thực cũng là có nguyên nhân.
Chỉ cần hắn cùng người khác đánh nhau, hắn có thể cắn nuốt đối phương để lấy dị năng của kẻ đó, tự làm cho mình mạnh lên. Tuy hiện tại Crow còn che giấu gì đó, nhưng Triệu Lăng Vũ rất rõ ràng, hắn đã cấp 7, dù sao hắn cũng đã đem một dị năng giả cấp 7 hút sạch.
Triệu Lăng Vũ thế nhưng chướng mắt chính mình? Dựa vào cái gì? Crow rất muốn nhảy dựng lên chất vấn, Triệu Lăng Vũ cũng đã đi thẳng tới phòng ngủ của Nhậm Sinh rồi. Thấy thế, Crow cũng đi tìm Khải Tư. (Ai về ôm vợ người nấy)
Phòng ngủ của Nhậm Sinh cũng chính là phòng Triệu Lăng Vũ, hắn cũng có quyền hạn, vừa mở cửa vừa cởi áo khoác ngoài, do khi chiến đấu áo hắn đều đã bị dơ.
“Anh trở lại rồi?” Nhậm Sinh nghiêng đầu.
“Ân.” Triệu Lăng Vũ trầm mặc.
Phòng thật lớn, còn phân nhiều góc, hiện giờ Nhậm Sinh đang ngồi trước bàn làm việc xem tin tức.
Chỉ nhìn Nhậm Sinh, mọi thứ thật bình thường, nhưng nhìn đến ba hài tử…
Ba hài tử đã lớn thêm không ít, mới một tuổi đã lớn như vậy, mà trong phòng bộ rễ trải rộng không nói, ba hài tử còn bị bộ rễ quấn lên.
Nhị oa trên người quấn mấy căn, phấn khích
đu dây trong phòng, Tam oa nằm trong nôi bện từ rễ luôn, đang ngủ say, cái nôi kia chầm chậm đưa đẩy. Về Tứ oa, hắn đang ngồi xếp bằng dưới đất, không nhìn tới người bên cạnh đang xem màn hình.
“Em dùng rễ nhiều vậy không sợ bị rối sao?” Triệu Lăng Vũ chạm vào Tam oa ngủ say.
“Đương nhiên sẽ không!” Nhậm Sinh đáp, lại quay đầu: “Còn nữa, anh đừng sờ loạn!”
“Anh chỉ tùy ý chạm nhẹ thôi, không phải là vị trí trọng điểm trên người em chứ? Hơn nữa các con không phải đều quấn lấy em sao?” Triệu Lăng Vũ nói.
“Bọn nhỏ chạm có cảm giác, anh chạm giống vậy sao?” Nhậm Sinh trừng mắt một cái. (đừng kích thích anh)
Nhậm Sinh lúc trước giống như chịu áp lực gì không còn hoạt bát, hiện tại có biểu hiện như vậy lại khiến Triệu Lăng Vũ có chút vui mừng: “Tâm tình tốt sao?”
“Không có, chỉ là em cảm thấy nên thử một chút, trong sách nói ba mẹ tâm tình không tốt sẽ khiến con cái cảm thấy áp lực.” Nhậm Sinh nói, chỉ vì Đại oa mất tích tâm trạng nặng nề, vốn dĩ là chuyện thường tình, nhưng không muốn vì vậy mà ảnh hưởng tới ba hài tử còn lại. Đương nhiên, biểu hiện của cậu như vậy kỳ thật còn có nguyên nhân khác: “Triệu Lăng Vũ, Đại oa không xảy ra chuyện gì, hắn còn sống!”
“Thật sao?” Triệu Lăng Vũ hỏi.
“Em tìm được trong ngọc giản một loại phép thuật ràng buộc do thám huyết thống, còn có thể tìm người, chỉ tiếc thế giới này không có linh lực, cho nên dùng không tốt lắm, chỉ có thể xác định Đại oa ở cách đây không xa, nhưng ở thế giới này không xa cũng không biết là như thế nào.” Nhậm Sinh nhíu mày.
“Chỉ cần hài tử không sao là tốt rồi!” Triệu Lăng Vũ trấn an.
“Đúng vậy, hài tử không việc gì là tốt rồi… Bọn họ chưa sinh ra, em đã luôn chờ bọn họ, em có thể dùng căn làm nôi cho bọn họ nằm, một người mang bốn…” Nhậm Sinh lại suy sụp.
“Sẽ có cơ hội.” Triệu Lăng Vũ nói. Hắn đã chạy khắp nơi tìm, đã nạp năng lượng của không ít người…
“Lăng Vũ.” Nhậm Sinh đột nhiên ngẩng đầu.
“Làm sao vậy?” Triệu Lăng Vũ hỏi.
“Linh lực của em rất nhu hóa, cùng anh tu chân linh lực rất chênh lệch, có nhiều phép thuật công kích uy lực rất lớn… Em muốn đi học cơ giáp.”
=================
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...