Hiệu quả của bổ khí đan cùng dịch dinh dưỡng vô cùng tốt, hiện tại mấy trái trứng của Nhậm Sinh chỉ còn chừng 2000 giờ nữa là nở, cho nên giỏ của cậu dù không phải nhỏ nhưng cũng chỉ mang được mỗi giỏ 2 trứng.
Phát hiện ra mình bị chú ý, một cái trứng trong giỏ đột nhiên xoay xoay, khiến mắt Trầm Thu Thạch đều sáng lên: “Cho mẹ ôm một cái!” Nàng cũng đến gần nhất, mới phát hiện trứng của Nhậm Sinh nhìn vậy mà lại mềm, bảo bảo bên trong động là có thể vuốt ve, thật giống với vuốt ve bụng bà bầu mà.
Phát hiện ra điểm này, khiến nàng hận không thể ôm mấy hài tử này cùng đi ngủ.
“Mẹ, trong bụng người cũng có hài tử đó, hơn nữa cho người khác thấy hài tử không được tốt cho lắm.” Nhậm Sinh nói, Triệu Lăng Vũ lo lắng cậu để hài tử ở nhà nhỡ để Khải Tư phát hiện ra điều gì, cho nên đi hội chợ mang con theo, còn dặn không nên để lộ hài tử trước mặt người khác.
Hài tử của họ cũng không giống người thường mà. “Ai…” Trầm Thu Thạch thở dài, thất vọng nhìn Nhậm Sinh dùng khăn vải bọc hài tử thật kỹ.
Phi hành khí tốc độ rất nhanh đã đưa đoàn người đến trung tâm hội chợ triển lãm.
Nơi đây phi thường lớn, ngay tại đảo nhỏ trung gian xây một phòng cấu trúc
hình vòm đỉnh nhọn, ước chừng 2km², kiến trúc kim loại cùng một ít vật chất xây nên tối vững chắc, bình thường các sự kiện lớn đều tổ chức ở đây. Hội triển lãm người máy lần này, ngoài người ngoài thủ đô còn lại đến nửa nhân loại liên bang trên tinh cầu cơ bản đều tới, phi thường long trọng, nhìn cửa người tới hết lượt này đến lượt khác.
Nhậm Sinh hưng phấn nhìn xung quanh xem náo nhiệt, Cách Đức lại có chút không quen, đúng lúc này, Phương Thành Quân vẻ mặt mỉm cười đi tới: “Trùng hợp quá, các ngươi cũng đến xem triển lãm?”
Trùng hợp cái đầu ngươi! Rõ ràng ngươi đã sớm ở nơi này! Cách Đức không nói gì nhìn Phương Thành Quân liếc một cái, vẫn không nói lời nào.
Mấy ngày nay hắn vẫn bàng quan Khải Tư cùng Crow hai người họ, Khải Tư thái độ thoải mái nói chuyện hài tử với Crow, bao nhiêu đó đủ khiến hắn phải chấn động.
Cách Đức cái gì cũng chưa nói, Phương Thành Quân đã biểu hiện hết ra vẻ mặt rồi. Cười tủm tỉm giới thiệu người máy này nọ.
Cách Đức tuy thích nghiên cứu, nhưng hắn chủ yếu nghiên cứu vũ khí chiến hạm, đối với đồ gia dụng bình thường hiểu biết cũng chẳng có bao nhiêu, nghe xong cũng tỏ tường đôi chút.
“Đây là người máy gia đình mẫu mới nhất, nó có 8 xúc
tu, có thể dọn dẹp từng góc trong nhà, bao gồm trần nahf, đương nhiên, nó thu hút chú ý ở điểm có thể phân loại rác thải sinh hoạt, rác sẽ được tự động điều phối thành dinh dưỡng no, cuối cùng cho xanh hóa.” (đại khái là biến rác thành phân bón cho cây) Phương Thành Quân chỉ chỉ người máy hình con cua, sau đó mang ra một loại máy nhỏ: “Đây là máy cho nhà bếp, cho nó nguyên liệu, nó sẽ chế biến thành nhiều loại đồ ăn, nấu nướng ngon như đầu bếp, chẳng hạn món cá nướng, so với Hoa Huệ Phúc lâu giống nhau y đúc. Đồng thời nó cũng có cải tiến, gần đây thêm trình duyệt chủ động chọn nguyên liệu thay chủ nhân nấu cơm, ví dụ nếu người dùng là hài tử, khi chọn gia vị sẽ thận trọng hơn nhiều, hơn nữa chuyên môn về kết hợp thực phẩm cực kỳ phù hợp nữa.” (dân marketing chính hiệu)
Nơi này có không ít người máy là do xưởng Phương gia sản xuất, Phương Thành Quân giới thiệu sản phẩm cũng là có nguyên do của nó.
Hội chợ triển lãm như là mênh mông vô bờ, đủ loại người máy, trong đó có nhiều loại giống hệt con người, phương diện bảo dưỡng vô cùng phiền toái, dùng nhiều năng lượng, chỉ ai muốn theo đuổi ngoại hình thì mới mua.
“Robot hình người mới nhất có cảm xúc giống hệt như con người, còn có thể có nhiều tính cách,
hiện tại cần chủ nhân bầu bạn, mà nếu chủ nhân không thích kiếm bạn đời thì hẳn là nên mua một con đặt trong nhà.” Phương Thành Quân nói.
Hiện giờ rất nhiều người chỉ muốn sống một mình, ngẫu nhiên thấy tịch mịch lại muốn có người bên cạnh, robot này chính là sự lựa chọn hoàn hảo, thậm chí nó còn hỗ trợ làm việc nhà, thật sự là có lợi mà.
“Mấy thứ này tuy hơi yếu ớt, nhưng thiết kế khá tinh xảo.” Cách Đức nói, hắn mỗi lần nhìn thấy đám người máy đều đã sờ sờ qua, liền cảm thấy dị năng mình dùng có hơi quá mạnh, sắc mặt không tốt cho lắm.
Phương Thành Quân chú ý tới sắc mặt hắn: “Có muốn ăn Uẩn dưỡng dược tề hay không?”
“Không cần, Uẩn dưỡng dược tề không thể khôi phục dị năng.” Cách Đức lắc đầu nguầy nguậy, hắn tại Triệu gia có thể miễn phí uống dược, Phương Thành Quân lại bỏ tiền ra mua, hắn thấy vậy mà đau lòng thay đối phương.
“Vậy ngươi tạm thời không cần dùng tới dị năng.” Phương Thành Quân lại nói.
“Ta biết.” Cách Đức gật gật đầu.
“Cách Đức, cái này có thể khôi phục dị năng được nè!” Nhậm Sinh tươi cười đem một khối năng lượng dược tề nhỏ đặt vào tay Cách Đức.
Đang định thể hiện một chút, quan tâm đến người ta, Phương Thành Quân bất đắc dĩ phát
hiện cơ hội của mình lại bị người khác cướp mất.
“Năng lượng tinh thạch?” Trong phòng triển lãm xuất hiện một nam tử nhìn Nhậm Sinh và Cách Đức, ánh mắt lóe lóe: “Nếu duy trì như vậy, nhân loại vài năm sau còn được coi như đế quốc sao?”
“Nhân loại chỉ là vật thí nghiệm của chúng ta mà thôi, dựa vào cái gì mà dám đi trên đầu chúng ta?” Nam tử bên người nữ nhân khẽ hừ một tiếng: “Kể cả có Nhậm Sinh cùng Cách Đức kia, ta không tin dùng khoa học kỹ thuật của Nhược Á mà không tìm ra phương pháp sinh sản… Động thủ!”
Nữ nhân này vừa nói xong hai chữ “động thủ”, máy tính bên người nàng chợt phát sáng năng lượng. Hội chợ chật ních người, nhưng nhiều hơn cả vẫn là các loại người máy. Cách Đức không muốn dùng tới dị năng, chỉ cầm năng lượng tinh thạch chậm rãi khôi phục, đồng thời lật xem giới thiệu các loại người máy.
Khi hắn đứng cạnh người máy điện màu xanh, người máy đột nhiên không biết sao khởi động, sau đó dùng tay trái hướng hắn chém xuống.
Lúc người máy động thủ hắn không kịp phòng bị, giống như là toàn bộ điện lực đều dồn vào một đòn này… Nếu dùng dị năng, Cách Đức thừa sức biến đối phương thành một bãi nước thép, nhưng hiện tại, hắn chỉ có thể đem điện tử hòa tan, mà từ phía
sau, vài người máy khác xung quanh cũng vọt tới đây.
Phương Thành Quân luôn đi theo sau Cách Đức, vung tay đông lạnh vài người máy xung quanh, rồi đột nhiên phát hiện, không chỉ có đám người máy này mới di động.
“Trời ạ! Đám người máy điên cả rồi!”
“Cứu mạng!”
“Chạy mau!”
“Mụ mụ…”
Đủ loại thanh âm vang lên, rất nhiều người đến xem triển lãm đều hét rầm lên, sợ hãi muốn chạy trốn – sự tình phát sinh trước mặt bọn họ lúc này, thật sự quá sức khủng bố!
Nguyên bản, trung tâm triển lãm đại bộ phận người máy đều yên lặng, ngẫu nhiên vài cái di động, công năng cũng tự động bật lên…
Lúc đầu người ta còn tưởng là tiết mục biểu diễn, cho nên phi thường chờ mong, nhưng rất nhanh, bọn họ liền phát hiện sai lầm, bởi vì đám người máy này lại hướng bọn họ mà phát động công kích.
Một cặp vợ chồng mang con đến xem người máy đang bế hài tử chơi đùa một chân người máy, đột nhiên người máy đánh ra một quyền, nếu không phải vị phụ thân kia nhanh nhạy phản ứng bảo vệ vợ con, hài tử e là bị thương rất nặng, nhưng may mắn hài tử không hề gì, còn vị kia phun ra búng máu không biết sống chết thế nào.
Một đám học sinh đang cùng nhau nghiên cứu đồ chơi người máy, đang đối thoại qua lại, người
máy đột nhiên hướng bọn họ phóng tới, thậm chí bắt đầu giã hai chân bọn họ…
Một lão nhân ngồi trên xe lăn máy nghe quảng cáo máy này tốt ra sao, máy móc bất động kia bỗng dưng quăng lão ra ngoài…
Chỉ vài giây ngắn ngủi, toàn bộ hội trưởng đã hoàn toàn hỗn loạn, bảo an không bảo vệ được khách tham quan, lại còn có hành động tấn công ngược lại…
Người máy phản kháng nhân loại là chuyện xuất hiện vô số trên các tác phẩm điện ảnh, nhưng hôm nay, tất cả mọi người đều không nghĩ cảnh tượng trong phim lại tái hiện ngoài đời thật như vậy.
Mà không ngờ, hình ảnh điện ảnh này quá đỗi chân thật đi. Người máy con cua cũng như người máy dọn rác mà đám người Nhậm Sinh mới vừa xem qua, hiệ tại đang quấn chặt một người trên đầu, máu thịt người nọ đang từng chút bị hút vào máy móc khiến hắn phát ra tiếng kêu thê lương khủng khiếp.
“Người máy xảy ra chuyện gì vậy?” TrIệu Bằng nhấc một người máy lên, đập nát tất cả người máy cạnh Nhậm Sinh và Trầm Thu Thạch.
“Xuất hiện suy nghĩ của con người sao? Trong tivi cũng giống vậy đó.” Nhậm Sinh thốt ra mấy lời kỳ lạ, rất nhanh vì thảm trạng xung quanh mà nín lặng.
Cậu vẫn là lần đầu đối mặt với cái chết, xung quanh truyền đến mùi máu tươi làm cậu
có chút buồn nôn, nhịn không được lui ra sau một bước, đồng thời bộ rễ theo trên tay tràn ra, cuốn lấy một ít người máy định công kích.
Động tác của Nhậm Sinh rất nhanh, nhưng Đằng lão còn nhanh hơn, trên tay tiểu lục nhanh chóng biến lớn kéo dài, bắt đầu cuốn lấy người máy.
Dị năng dung hợp của Triệu Bằng đối với người máy tác dụng không lớn, Phương Thành Quân cùng Phương lão gia tử kiểm soát phạm vi lớn, mà Nhậm Sinh cùng Đằng lão thúc lớn thực vật có độc, thực vật gây mê, đối với người máy mà nói là hoàn toàn vô dụng.
Cuối cùng, vẫn là tiểu lục mạnh nhất, chế trụ đại bộ phận người máy, giúp đám người tham gia hội chợ triển lãm có thể chạy trốn.
Mà sau đó, hoảng sợ ban đầu đi qua, đã có người tổ chức cho người trong hội trường hướng góc sáng sủa né tránh, kỳ thật bọn họ muốn thoát khỏi nơi này hơn, thế nhưng cửa hội trường lại bị đóng.
“Cẩn thận!” Nhậm Sinh vừa chế trụ người máy, vừa định đem cửa mở ra, đột nhiên cảm thấy có hai cỗ khí thế cường đại, hai loại năng lượng đem toàn bộ hội trường phong tỏa.
Có người muốn đối phó bọn họ? Nhậm Sinh vừa dứt ý nghĩ, lập tức trên người mọc ra một ít rễ đem hai cái giỏ nghiêm lại cẩn mật.
Sau đó, hai người mặc cơ giáp
loại nhỏ xuất hiện trước mặt đám người Nhậm Sinh.
Tuy là loại nhỏ nhưng cũng cao đến 3m, bởi vì người điều khiển cơ giáp thực lực cũng rất mạnh, khiến cho mấy người bọn họ cũng cảm thấy áp lực ghê gớm…
Nhóm của bọn họ, Cách Đức và Trầm Thu Thạch đều đang mang thai, cơ bản không có tinh lực chiến đấu, Nhậm Sịnh còn phải che chở bốn hài tử, cũng không thể đem hết toàn lực tác chiến, cuối cùng có khả năng chiến đấu, cũng chỉ còn lại Triệu Bằng và Phương Thành Quân, còn có Đằng lão và Phương lão gia tử.
Phương Thành Quân cùng Phương lão gia tử đang nhìn hai cơ giáp kia, sẽ cùng xuất thủ, dùng băng hệ dị năng, Đằng lão chỉ huy tiểu một thân tiến tới cuốn hai cái cớ giáp qua đây…
Nhưng mà như vậy không hoàn toàn ảnh hưởng đến hai cơ giáp này. Mặt ngoài của bọn chúng hiện lên một tầng sắc lửa u lam, không cần đến 1 giây, dù khối băng hay tiểu lục, đều biến mất không chút dấu vết. Sắc lửa u lam bám trên mặt đất, đem lũ người máy biến thành một bãi nước thép.
Loại lửa này, còn hơn cả lửa mà lúc trước sư phụ dùng để luyện đan. Nhậm Sinh dùng bộ rễ cuốn lấy Trầm Thu Thạch và Cách Đức, nhân lúc Phương Thành Quân cùng Phương lão gia tử công kích bay nhanh lùi ra sau, cảm nhận được năng lượng
dao động, sắc mặt nháy mắt liền thay đổi, đồng thời dùng linh lực giúp mình chạy nhanh hơn.
Nhậm Sinh cơ hồ biến thành tàn ảnh, điện quang hóa thạch cũng mang vào phòng trung tâm, buông Trầm Thu Thạch và Cách Đức ra, Nhậm Sinh dùng hết toàn lực hướng tới vách tường đánh tới.
Nhậm Sinh so với cao thủ đồng cấp thì thực lực rất thấp, nhưng thật muốn luận về lực công kích, có toàn nhân loại liên bang trừ Triệu Lăng Vũ và những người ngoài kia, cậu công kích nổ tung vách tường, phá hủy vòng bảo hộ liên quan làm toàn bộ vòng bảo hộ của tòa nhà chấn động.
Vòng bảo hộ bị phá, xuất hiện hai người kia bên trong, đều là dị năng giả cấp cao?
“Các ngươi trốn không thoát đâu.” Cũng không biết là từ đâu cơ giáp trên kia phát ra thanh âm, đồng thời, một trái bom hướng thẳng Nhậm Sinh bay tới.
“Nhẹ thôi, ngươi cẩn thận một chút, đừng làm họ bị thương.”
“Mấy kẻ này đâu dễ chết vậy.” Nữ nhân kia lại nói, nhìn ra nàng chính là người công kích Nhậm Sinh ban nãy.
Hai kẻ điều khiển cơ giáp dùng liên bang ngôn ngữ nói chuyện phiếm, hoàn toàn không đem Nhậm Sinh để vào mắt, đám người Nhậm Sinh thở cũng không dám thở mạnh.
Cách Đức dùng dị năng ngưng tụ một ít kim loại biến thành vũ khí hướng đối phương phóng tới,
cũng không có tác dụng gì, lực công kích của Trầm Thu Thạch đối với bọn chúng thì chẳng khác nào ong chích ngứa thông thường…
Nhậm Sinh hướng miệng bỏ hai viên bổ khí đan, đối phương u lam sắc hỏa kia, cậu cũng không dám dùng căn của chính mình, chỉ có thể niết hai cái pháp quyết phát động công kích. Năng lượng cực mạnh truy kích cơ giáp, khiến cơ giáp đối phương run rẩy, dừng công kích.
“Ngươi rất mạnh.” Nữ tử điều khiển cơ giáp phát hiện cơ giáp mình vậy mà lại tổn hại, nếu đổi lại là mình chưa chắc làm được như vậy, không cam lòng mà mở miệng: “Cho nên ta càng không thể để cho ngươi cứ vậy mà rời khỏi…”
Nàng vừa dứt lời, một ít loại đạn nhỏ liền hướng tới Cách Đức và Trầm Thu Thạch bắn tới, hai cơ giáp vươn một tay bắt Nhậm Sinh cùng bộ rễ đang ôm hai cái giỏ.
Nàng không chút lưu tình liên tiếp công kích, khiến Nhậm Sinh trụ không nổi, khiến nàng ta cùng người Nhược Á kia bất mãn nói gì đó.
Crow không tốn bao nhiêu công phu đi học liên bang ngữ, Nhậm Sinh cũng học được ngôn ngữ của Nhược Á, lúc này tự nhiên nghe hiểu được: “Chúng ta tốt hơn hết là bắt sống!”
Bọn chúng là người Nhược Á? Muốn bắt bọn họ? Có cùng nhóm với Crow và Khải Tư không? Sắc mặt Nhậm Sinh có chút tái nhợt, cũng không dám có chút
lơ là, lập tức khởi động một vòng bảo hộ.
“Ta sẽ cố gắng.” Nữ nhân kia lại nói. Bọn chúng nhận được mệnh lệnh phải bắt sống Nhậm Sinh cùng Cách Đức, còn có hài tử của Nhậm Sinh, nhưng nàng cũng không có hạ thủ lưu tình.
Cho dù chết cũng có thể đem đi nghiên cứu được, nàng không có ý định chịu thiệt thòi.
Các loại công kích càng ngày càng gần, Nhậm Sinh dùng linh khí ngưng tụ phòng hộ tuy chặn được ba công kích đầu, cũng rất mau bị đối phương đánh nát.
Lúc này, một vòng phòng hộ gần như trong suốt, nồng đậm khí lạnh tản ra từ đỉnh đầu bọn họ chặn lại đại bộ phận công kích, cũng là do Phương Thành Quân bị đối phương đánh trúng đến hộc máu đổi lấy.
Hơn nữa, Phương Thành Quân cũng đã không còn sức chiến đấu nữa.
“Có người tới, mau đi bắt người!” Đá văng Triệu Bằng và Phương Thành Quân xong, nam nhân người Nhược Á nói.
“Nghe lệnh!” Nữ nhân duỗi thân xuất ra dây thừng, hướng Nhậm Sinh triền tới.
Ngay sau đó, một cỗ hàn khí lớn hơn tràn ngập không gian, cùng là từ Phương lão gia tử đi lên, đóng băng hai khối cơ giáp, mà Phương lão gia tử từ trong lỗ mũi, máu bắt đầu chảy ra.
Chỉ là máu đó chảy ra không bao lâu liền đóng băng, trên mặt lão lúc này hoàn toàn là máu băng màu đỏ thẫm.
Phương
Thành Quân công kích trước đã phát ra là cực mạnh, nhưng cũng chỉ là cấp S, lần này Phương lão gia tử công kích, dù mạnh nhưng tầm xa cũng giảm đi chút sức lực.
Đằng lão không có tiểu lục hỗ trợ, thực lực kém đi rất nhiều, lúc trước đứng sau Phương lão gia tử chỉ phụ trách quấy nhiễu đánh lạc hướng hai cơ giáp kia mà thôi. Hắn từ khẩn trương giờ là kịch liệt hốt hoảng, hai tay không nhịn được run đến đỉnh đầu.
Phương Thành Quân cũng cả kinh: “Gia gia!”
Phương lão gia tử công kích phi thường mạnh, đông lạnh trụ hai khối cơ giáp kia lại, nhưng những người còn sống sót trốn trong hội trường cũng lạnh đến thấu xương, tất cả chung một chỗ run cả lên, nhiều người còn bị hôn mê đến bất tỉnh. Thế mà đối với hai giáp kia, cũng chỉ chặn được một lát.
Hai cơ giáp đi tới trước mặt Nhậm Sinh, khiến cậu cảm thấy áp lực nặng nề.
Nhậm Sinh trước kia vẫn là sống được đến đâu hay tới đó.
Cậu là một gốc thực vật, không cần lo lắng nhiều vấn đề, thậm chí còn không có cả dục vọng, chỉ đơn giản là sống mà thôi.
Nguyên nhân là khi bị đuổi giết, cậu cũng chỉ nghĩ tới chạy trốn, nhưng thực không có bao nhiêu cừu hận, thậm chí đối mặt với kẻ thù, cũng chẳng nhớ rõ nổi.
Cậu vẫn thấy như vậy
sinh hoạt vẫn tốt, phi thường vừa lòng, nhưng về sau lại đột nhiên cảm thấy hối hận, hối hận trước kia chưa từng cùng sư phụ học bản sự cho tốt.
Nếu có thể học nhiều hiểu chuyện hơn một chút, thực lực lại mạnh hơn một chút, chuyện như thế này hẳn là đã tránh được rồi?
Trước kia sư phụ để lại cho cậu pháp khí, thời điểm bị đuổi giết đã muốn hủy, chỉ còn lại một mảnh phòng ngự là phiến quy xác, mà muốn dùng cũng không dễ dàng gì.
Nhậm Sinh hướng tới quy xác phun ra búng máu, sau đó cảm thấy linh lực của mình bay qua, đẩy vào quy xác, nó quay tròn địa chuyển, cuộn cả đất cát dưới chân, đem họ bảo vệ, lúc đó cậu thiếu chút nữa không giữ nổi hình hài con người, cả người đều muốn lả đi.
Hai người kia nguyên bản nhiệm vụ bắt Nhậm Sinh rất đơn giản, thậm chí ngay từ đầu, bọn chúng cảm thấy kiểm soát đám người máy là mọi chuyện đều xong, nhưng không ngờ rằng bọn chúng là chiến sĩ cấp 7, nhiều công phu như vậy, thế mà không tài nào bắt được người, giờ viện binh đều đã đến đây. Nam nhân kia thật nóng nảy, không chút nghĩ ngợi liền phát động công kích oanh tạc quy xác.
Quy xác xoay tròn dừng lại một chút, rồi lại vận chuyển, chỉ là đám người lợi hại kia không dừng lại, ngược lại công kích nhiều hơn, cả hội trường đều chịu dư chấn làm cho nghiêng ngả.
Ngay lúc này, phòng hộ của hội trường lại bị phá vỡ, hai người kia biến sắc, lửa xanh kia phóng tới Nhậm Sinh.
Nhậm Sinh luôn sợ lửa, kinh hô một tiếng, phòng ngự hổng một lỗ, chưa kịp phản ứng lại, cái giỏ bên chân đã bị đoạt đi.
“Bảo bảo!” Nhậm Sinh kêu lên sợ hãi, liên thủ mà không đứng dậy được, thậm chí biến trở lại nguyên hình.
Đánh vỡ phòng hộ hội trường chính là Triệu Lăng Vũ, vừa tiến đến thấy cảnh tượng đó liền biến sắc, hướng tới người nọ phóng đi, khôi phục dị năng toàn lực vận chuyển, nhắm tới đoạt lại hài tử.
Cơ giáp kia cảm giác có năng lượng vụt qua cái giỏ, đánh bay một trứng ra ngoài, quấn lấy trái còn lại, tiếp tục bay đi.
Không biết có phải xiềng xích dùng lực quá lớn hay không, khỏa đản bị hắn quấn lấy nứt ra lỗ hổng, vươn ra một bó chân trắng trắng nộn nộn.
=================
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...