Cả Người Đều Là Bảo

Tin tức Crow vừa đưa tới Nhược Á đã làm dậy sóng dư luận. Thủ đô tinh thượng tầng luẩn quẩn, lúc này đã không giữ được bình tĩnh nữa rồi.

Triệu gia trước kia sự tình này nọ đủ kinh người, hiện tại còn muốn vượt trội hơn cả Cao đẳng văn minh, nam nhân cũng muốn sinh con kìa…

Không khoa học chút nào!

Không khoa học thì không khoa học, còn có chuyện làm cho bọn họ hoảng sợ lại phẫn nộ hơn.

Dương Diệp không còn tâm trí đâu mà quan tâm thê tử, càng không thể xử lý công việc phụ thân, cứ đi qua đi lại, càng nghĩ càng cảm thấy sợ hãi. Bọn họ đã sớm đắc tội với Triệu Lăng Vũ, trước kia tuy Triệu Lăng Vũ lợi hại, nhưng so với Dương gia thì cũng không hơn là bao, cho nên không có gì đáng ngại, hiện tại thì…

Cách Đức và Phương Thành Quân đã cùng phe với Triệu Lăng Vũ, Triệu Lăng Vũ còn nịnh bợ Cao đẳng văn minh…

Cứ đà này, Dương gia cùng Khắc gia, còn có nơi nào hòng sống yên ổn sao?

Cuối cùng, Dương gia liên hệ gia tộc tộc trưởng Khắc gia, hai bên thương lượng rất lâu, lại không đi đến một thỏa thuận nào, cuối cùng vẫn là thê tử Dương Diệp nói: ” Triệu Lăng Vũ nói dược liệu này chỉ có thể do hắn đào tạo, nhưng ai chẳng biết Nhậm Sinh mới là dị năng giả hệ thực vật? Theo ta thấy, đan dược này nọ, nói không chừng đều là do Nhậm Sinh làm ra, các ngươi không phải tra được tin tức nói Đằng lão gọi hắn sư phụ sao?”

“Này… Đằng lão hắn là vì lợi ích gì đó mới có thể như vậy.” Cứ cho Nhậm Sinh mấy ngày nay mạc danh kỳ diệu trưởng thành, trong mắt bọn họ tuổi tác cũng là quá nhỏ, một thiếu niên như vậy, làm sao có khả năng làm sư phụ của Đằng lão?

“Nếu không thì là ai? Hẳn là vì Triệu gia có quyền thế đã kêu Nhậm Sinh sư phụ? Nếu thực như vậy, Phương lão gia tử cũng không đợi đến ngần ấy năm.” Thê tử Dương Diệp lại nói, Dương Diệp vẫn khinh thường Nhậm Sinh, nhưng nàng thì không.

Dương Diệp chợt ngộ ra, nhưng không nhịn được nhíu mày: “Nếu là vậy thật thì chúng ta làm được gì?’

“Có thể châm ngòi ly gián Nhậm Sinh và Triệu Lăng Vũ, tốt nhất khiến hai người đó tách ra, hoặc tìm ai đó câu dẫn Nhậm Sinh, khiến cậu ta vứt bỏ Triệu Lăng Vũ?” Nàng ra một chủ ý, chính trị là cái gì nàng không hiểu, đối với cô gái một lòng gà hào môn mà nói, nàng cực kỳ am hiểu chuyện đấu đá hậu cung.

Dựa theo ý Dương Diệp, đương nhiên muốn bắt rồi giết Nhậm Sinh, nhưng Triệu Lăng Vũ bảo hộ hắn tốt như vậy, có chỗ nào để tiện động thủ? Hơn nữa, hắn cũng chẳng dám động thủ.


Đám

người Dương Diệp đang nghĩ cách ly gián hai người này, cũng là lúc Triệu gia đang ăn cơm chiều, ngồi trước bàn lúc này, có người Triệu gia, cũng có Đằng lão cùng Crow và Kevin.

Phùng Khả Hân đã muốn trở về, hiện tại Triệu Lăng Vũ đã công bố tất cả tin tức ra ngoài, nàng cũng không có lý do ở lại Triệu gia giữ bí mật nữa.

Chồng nàng đã mua cho nàng phòng ở, nàng là chủ nhân căn phòng nọ, cũng nên đi xem.

Trên bàn đều là đồ ăn mỹ vị, nhưng Nhậm Sinh nghĩ tới sự việc liên quan đến linh lực kia, chẳng có chút khẩu vị nào, thấy vậy, Triệu Lăng Vũ đột nhiên cũng cảm thấy ăn không nổi.

Trong mắt Nhậm Sinh vốn chỉ có mình hắn, giờ đổi lại hắn cũng không nguyện ý thấy Nhậm Sinh chú ý người khác.

Crow lại phi thường tận hứng, Nhược Á đế quốc thiếu dân cư, ai ai cũng đều đầu quân đi chinh chiến, cho nên cũng không có nhiều mỹ thực đa dạng như vậy.

Cơm nước xong, Trầm Thu Thạch cho người bưng trà lên, máy liên lạc trên tay Nhậm Sinh đột nhiên kêu vang.

Chính phủ Liên bang lấy lý do Nhậm Sinh cùng Đằng lão vì nhân loại cống hiến vô cùng lớn, trao tặng hai người phần thưởng đặc thù, thay bọn họ tổ chức yến hội, đã mời Crow, nói là bù lại yến hội lần trước xảy ra vấn đề.

Nhậm Sinh nghe xong có chút

mờ mịt, lên mạng tra tới tra lui, liền cảm thấy hứng thú – loại huy hiệu liên bang này trong lịch sử chỉ mới có mấy chục, giá trị kim lượng cực kỳ cao!

“Sư phụ, chúng ta ngày mai cùng đi lĩnh thưởng di, còn có thể lấy tiền thưởng về nữa.” Đằng lão khiến Nhậm Sinh càng cao hứng, dù ở Liên bang lâu như vậy rồi, nhưng có vinh dự thế tự nhiên cũng sẽ thấy hưng phấn.

“Được!” Nhậm Sinh gật đầu.


Trầm Thu Thạch mừng thay cho Nhậm Sinh: “A Nhậm, bây giờ mẹ cho người đi chuẩn bị lễ phục, ngày mai nhất định con sẽ là người đẹp nhất.”

“Dạ!” Nhậm Sinh gật đàu, cười đến ánh mắt cũng sáng lên, hiện tại cậu đã cao đến 1m8 hơn rồi, dù vẻ mặt và động tác vẫn còn có chút trẻ con. Đặt trên người khác sẽ khiến người ta thấy có cảm giác ngu đần, nhưng ở Nhậm Sinh lại toát lên vẻ phi thường sạch sẽ.

“Bà bầu không nên làm lụng quá vất vả.” Ăn cơm xong Crow dặn dò, theo sau là Kevin, chỉ mong người khác không chú ý tới mình.

Vị công tước này là chiến thần tiếng tăm lừng lẫy của Nhược Á, ở Nhược Á còn lưu truyền nhiều sự tích anh hùng, chỉ cần nhắc tới thôi đã khiến đối phương khiếp sợ, nhưng hiện tại… Vị chiến thần khí phách này, thế nào lại giống như ma ma tổng quản trong lịch sử liên bang nhân loại vậy a???

Chuẩn bị lễ

phục là vất vả sao? Trầm Thu Thạch nhìn Crow lo lắng mà muốn cạn lời.

Nhậm Sinh ngày hôm sau diện lễ phục, Crow cũng theo lễ nghi Nhược Á mặc một bộ lễ phục khác, đặc biệt tỏa ra soái khí.

Lần này trao tặng thưởng vì tình huống đặc biệt nên chưa công khai, người tham gia không có giới truyền thông, nhưng đã thấy vô cùng náo nhiệt, khi trao thưởng chấm dứt, không ít người vậy quanh Nhậm Sinh nói chuyện này nọ.

Đối mặt với sự nhiệt tình như vậy, Nhậm Sinh nhất thời không biết phải làm sao, có chút cao hứng. Trước kia bọn họ đều cho là cậu phụ thuộc Triệu Lăng Vũ, hiện tại đã thừa nhận cậu rồi.

Nghĩ đến đây, Nhậm Sinh theo bản năng muốn tìm Triệu Lăng Vũ chia sẻ chút cảm tưởng, vậy mà tìm mãi không thấy đâu.

“Nhậm Sinh, cậu thật sự quá lợi hai, chúng ta dị năng giả hệ thực vật đều rất ngưỡng mộ thần tượng cậu!” Một nữ tử 17, 18 tuổi sùng bái nhìn cậu.

“Không cần vậy đâu…” Nhậm Sinh có chút ngượng ngùng. Nữ tử trước mắt tỏa ra năng lượng thực vật làm cậu thấy thật thoải mái, lại có nét gì giống Triệu Lăng Vũ khiến cậu càng thích hơn.


“Sao lại không được. Dị năng giả hệ thực vật căn bản không thể chiến đấu, chỉ có thể trồng hoa trồng cây, vẫn bị người khác xem thường, nhưng cậu và Đằng

lão thì khác, hai người là phi thường xuất sắc, phi thường vĩ đại, khiến cho chúng ta cũng được hưởng chút hào quang.”

Nhậm Sinh lần đầu được người ngoài khen như vậy, có chút thụ sủng nhược kinh, không biết phải nói cái gì mới tốt, chợt nữ tử mang ra một ít mầm cây: “Nhậm Sinh, tôi tìm được một ít, cậu xem đây là mầm cây gì?”

“Chỉ nhìn một cách đơn thuần thì tôi cũng không thể biết được, hay là kiếm nơi nào khác cẩn thận xem xét?”

“Ban công trên kia có một dàn hoa, chúng ta đi xem thử? Người ta cho ta mầm cây này còn nói là thực vật thần kỳ đó!”

Khi hai người tới nơi trồng hoa, Triệu Lăng Vũ cùng Dương Diệp đang nói chuyện với nhau.

Tuy bị Dương Diệp gọi lại, nhưng lực chú ý vẫn luôn đặt trên người Nhậm Sinh, đem toàn bộ hành động của cậu đặt vào trong mắt, có chút cảm giác khó chịu.

Nhậm Sinh ngày một tỏa sáng, đáng lý hắn nên cao hứng mới phải, nhưng không khỏi chua xót – vốn là đóa hoa hắn trân trọng nhất, lại cứ thể nở rộ trước mặt người khác sao?

“Thoạt nhìn Nhậm Sinh thực thích nữ hài kia thì phải.” Dương Diệp cười tủm tỉm nói.

“Vậy sao?” – Từ chối cho ý kiến.

“Bọn họ thực thân mật, ta lại nhớ lại hồi mình còn trẻ.” (già rồi) Dương Diệp tiếp tục, hắn cố ý tìm người tiếp

cận Nhậm Sinh, có nam có nữ, không ngờ lại là nữ tử này.

Cách đó không xa, trên ban công, Nhậm Sinh và nữ tử kia dựa vào nhau thật gần, từ chỗ này nhìn lại, thật giống như đang thân mật nói chuyện, thậm chí tóc nàng còn chạm vào má Nhậm Sinh.

Triệu Lăng Vũ lúc đầu còn không hiểu, sau đó lập tức liền đoán được ngọn nguồn.


Dương Diệp… đây là muốn hắn ghen sao?

Nếu đổi lại là nam nhân bình thường, nhất định thấy bạn đời của mình cùng nữ tử nào đó thân mật tại ban công làm cái gì kia sẽ ghen tị, có khi còn mất tỉnh táo làm ra chuyện gì, nhưng mà Triệu Lăng Vũ…

Hắn có đeo theo máy nghe trộm siêu nhỏ, thường dùng để liên lạc, nhưng hiện tại là đang nghe ngóng hết toàn bộ cuộc đối thoại giữa Nhậm Sinh và nữ tử kia.

Trước kia hai người luôn dính lấy nhau cũng không có dịp dùng tới, giờ có việc cần quả thật là hữu dụng mà.

Triệu Lăng Vũ nhìn biểu tình Dương Diệp, người này và nữ nhân kia đang dùng thủ đoạn…?

“Cô đừng có dựa sát vào như vậy, mùi hương trên người cô rất khó chịu.” Nhậm Sinh bất mãn nhìn nữ nhân bên người, đáng lẽ rất có cảm tình với người này, nhưng đối phương dựa vào càng gần, cậu lại càng thấy chán ghét.

“Thực xin lỗi.” Nữ tử kia vôi vàng nói.

“Chỉ là thực vật bình thường mà thôi.” Nhậm Sinh nhìn thực vật nọ ra hoa mà thất vọng, thực vật kia có cái gì thần kỳ? Đến một chút năng lượng còn chẳng có.

Bình thường? Đây đều là thực vật cực kỳ trân quý đó! Nữ tử mở to hai mắt, lại cười ngọt ngào: “Thật bình thường sao? Chúng nó là cái gì?”

“Ta không biết.” Nhậm Sinh nói: “Nhưng mà cô có thể chụp ảnh hỏi người khác, mấy “thánh” trên mạng cái gì cũng biết hết!”

Cậu biết được tất cả thực vật trên giới Tu Chân, nhưng còn thực vật ở đây cái gì cũng không biết, lên mạng tra là được mà.

“…Hỏi trên mạng?” Nữ tử kia có chút ngây ngẩn cả người.

“Đúng vậy, cô hỏi đi, ta đi đây.” Nhậm Sinh hồn nhiên đáp, vừa định rời khỏi ban công, Cách Đức đột nhiên vọt tới, nhìn thấy cậu cứ như nhìn thấy đấng cứu thế.

8bdej���Ex�

=================


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui