“Vị điều khiển viên kia có thể vừa ném đồ vật vừa điều khiển cơ giáp, tuyệt đối là một người có tinh thần lực vô cùng cường đại! Ta cảm thấy tinh thần lực của hắn so với Nguyên soái còn mạnh hơn, Nguyên soái đại nhân còn không có bản lĩnh cỡ đó! Đừng đánh ót ta, ta sai ta không bao giờ nói! Còn nữa ngươi không biết người ta yếu nhất là cái ót sao? Ta quyết định rồi, người kia chính là thần tượng mới của ta!” Tiểu chiến sĩ tiếp tục giải thích: “Nào mọi người, chúng ta đi xem hắn phóng vũ khí thật kỹ, nhất định có thể đoán được người này là ai! Từ từ, cánh tay kia sao lại trắng trẻo mũm mĩm thế kia?”
Tiểu chiến sĩ lại đưa tay mình lên màn hình so so, tay của vị kia với tay cậu lính, giống như là màu trứng luộc mới lột vỏ với vỏ trứng vậy…
“Khoan đã, đây là đồ vật gì vậy? Trang bị tình thú sao? Đây là cho tiểu hài tử mang trang bị tình thú à? Như vậy không phải hành vi tội ác sao? Dựa theo pháp luật bảo hộ trẻ vị thành niên, người như vậy sẽ phải chịu hình phạt! Hình phạt! Nghiêm trọng hơn còn phải trị liệu thôi miên! Chúng ta tuyệt không thể dung túng nuông chiều!” Tiểu chiến sĩ chỉ vào người vừa mới bay qua không gian lộ một cái tua nhỏ, thần tình phẫn nộ: “Người như thế tuyệt đối không thể trở thành thần tượng
của ta được, ta muốn phỉ nhổ hắn!”
Uy! Bây giờ hoàng cung đang phát sinh chiến đấu, Hoàng hậu đang gặp nạn! Ngươi có thể hay không phổ cập pháp luật bảo hộ trẻ vị thành niên? Nhưng cái tên điều khiển viên đểu kia còn chưa kiểm điểm mà tiếp tục.
Khoan đã, chúng ta có lạc đề rồi không? Người quan sát không còn lời gì để nói.
Nhậm Sinh cũng không biết người khác nghĩ gì, cậu phóng đi nhiều thứ như vậy, kỳ thật chỉ vì lẫn lộn tầm mắt, tiện tay lấy được cái gì văng ra cái đó thôi, về phần vì cái gì đem cả y phục của mình ném tới… Lúc xuyên không tới đây cậu gom đồ dùng và quần áo một chỗ, bây giờ lôi ra, lẫn lộn thì ném lung tung cũng là phải thôi!
Thuốc bột lả tả cùng đồ vật tới tấp bởi vì đủ loại cách trở nên người ngoài không biết, Chapman cũng thấy có cái gì sai sai…
Ngay khi tiểu chiến sĩ từ hình ảnh ghi được thấy quần áo thiếu niên văng ra, liền xù lông thảo phạt điều khiển viên, Chapman khi nãy còn uy phong lẫm liệt, cũng đột nhiên hướng mặt đất chúi xuống, khe không gian ít dần.
Được những dị năng giả hộ tống ra ngoài, Hoàng hậu nhìn thấy đầu tiên chính là cảnh này, Đại oa nhìn chằm chằm Chapman, rồi đột nhiên vỗ tay hoan hô một tiếng, sau đó chạy về phía chiến trường.
“Ngăn
nó lại!” Hoàng hậu lập tức hô, không nghĩ rằng động tác Đại oa linh hoạt quá phận, rất nhanh cắt đuôi mấy vị dị năng giả đó, người máy đuổi theo, lại bị quật thành sắt vụn.
Will đại đế đi đứng cũng không thoải mái, thấy cảnh tượng này ngăn không kịp, chỉ khống chế được dị năng, giữ chúng tránh Đại oa.
Giữa sân còn điều khiển viên cơ giáp kia, mong hài tử không có việc gì – tinh thần lực cường đại như vậy, chính hắn, người sống ngàn năm tu luyện cũng chưa có được.
“Đại oa!” Nhậm Sinh vôi vàng nói: “Con muốn làm cái gì?” Chapman còn chưa ngừng, cậu vẫn chưa có mua đồ khiêu vũ đâu!
“Ăn ngon!” Đại oa cước bộ cũng không dừng lại, thoải mái nhảy nhót giữa các khe không gian, sau đó hưng phấn nhìn Chapman đang úp sấp ở giữa, hoặc phải nói là, năng lượng đang dật tán trên người Chapman.
Chapman vốn đang cạn kiệt dị năng, đã nổ mạnh hết đà, Nhậm Sinh phủ bột giống áp đảo lạc đà bằng một cọng rơm, hạ hắn bay hơi, đối với người khác chẳng còn giá trị gì nữa, nhưng trước mắt Đại oa mà nói, giống như một bữa tiệc thịnh soạn vậy.
Cơ giáp màu cam thoát phá, Nhậm Sinh quan sát một chút tình hình bên ngoài, từ cơ giáp nhảy ra, thần tình không còn gì để nói cùng Đại oa tiến lên, đang nghĩ biện pháp để
che giấu chuyện Đại oa “ăn cơm”.
Trong cơ giáp không phải thực vật sao? Làm sao lại biến thành người rồi? Đây là cái gì? Người thực vật?” Hoàng hậu ngạc nhiên, trên tay còn ôm một chậu nhân sâm. (người thực vật có động đậy được không m.n?)
“Bạn đời của Triệu Lăng Vũ? Nhìn ảnh chụp thấy còn nhỏ, ngoài đời còn nhỏ hơn… Nhỏ như vậy Triệu Lăng Vũ cũng xuống tay được?” Raymond nói, năm đó hắn thấy Kinns còn trẻ lại xinh đẹp đã cảm thấy tội lỗi không thôi, sau đó không cẩn thận bị người ta ăn mất…
“Cái tên biến thái từ trong cơ giáp ra rồi kìa! Mọi người phải nhớ rõ bộ dáng hắn, sau này khỏi nhiễu đường đi! Khoan đã…” Tiểu chiến sĩ đột nhiên đỏ bừng: “Hắn nhỏ thật, vừa rồi người điều khiển cơ giáp là hắn sao? Hắn còn chưa đến 20? Trắng trắng tròn tròn, thanh âm cũng dễ nghe, một chút không giống biến thái… Đúng! Khẳng định không phải biến thái, những thứ kia chắc hẳn là quần áo thường mặc…”
Tiểu chiến sĩ lần hai làm việc không đàng hoàng, dùng máy tính vẽ hình, trên đó là hình lão hổ phục dưới chân Nhậm Sinh: “Hắn thật sự là thần tượng của ta, nam thần của ta, nam thần tuyệt đối không biến thái…” (>_
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...