Nói thật là, Nhậm Sinh hoàn toàn không có biện pháp loại bỏ toàn bộ tức nhưỡng cùng với đống năng lượng rối tung trong cơ thể của Triệu Lăng Vũ ra ngoài, mà nhân sâm tử của cậu mặc dù dùng tốt, cũng chỉ là phương pháp tạm thời chứ không thể loại bỏ tận gốc, bởi vì tác dụng của nó là tẩm bổ thể xác của Triệu Lăng Vũ mà thôi… Nếu muốn làm cho thân thể Triệu Lăng Vũ trở nên cường tráng, đến mức có thể thừa nhận tất cả các năng lượng kia, cũng không phải không có cách…
Nhậm Sinh chợt nhớ đến một thứ, là một bộ công pháp, một bộ công pháp luyện thể.
Không biết sư phụ lúc ấy lấy đâu ra bộ công pháp này, sau đó vừa xem vừa chậc chậc thành tiếng, còn dùng ánh mắt vô cùng kỳ quái nhìn cậu vài lần…
Nhậm Sinh lần đó bị sư phụ nhìn đến cả người rùng mình, nhịn không được mới hỏi sư phụ có chuyện gì, sau đó sư phụ đưa cho cậu một cái ngọc giản.
Bên trong mai ngọc giản kia ghi lại một loại công pháp luyện thể, nghe nói là uy lực vô cùng mạnh mẽ, nghe nói có tu chân giả tu luyện loại công pháp luyện thể này, chỉ đến Kim Đan kỳ thôi mà thực lực cũng đã suýt soát ngang ngửa với cao thủ Nguyên Anh kỳ, không chỉ như vậy, bộ công pháp kia yêu cầu lại cực dễ dãi, đối với người bình thường không có thiên phú tu chân cũng có thể tu luyện.
Tất nhiên, công pháp cường đại như vậy, tu luyện thì dễ nhưng muốn thành, lại không dễ một chút nào.
Lúc mới bắt đầu tu luyện công pháp này, người luyện nhất định phải duy trì sử dụng linh dược, sau đó bằng vào linh dược duy trì chữa trị thân thể của mình, một mặt nhờ người khác rót linh lực của họ vào lần lượt rèn luyện trọng tổ thân xác, để cho linh lực kia hoàn toàn triệt để dung nhập vào thân thể.
Trước không nói quá trình bị ngoại nhân rót linh lực vào cơ thể người tu luyện có cỡ nào thống khổ dị thường, chỉ nói mỗi vấn đề sử dụng linh dược để duy trì chữa trị thân thể thôi, người thường có mấy ai làm được đâu. Thiên tài địa bảo nhân sâm tinh như cậu, trên đời này không phải đâu đâu cũng có!
Sư phụ cậu lúc trước có được công pháp này, từng một lần muốn thử luyện một chút, nhưng là một không tìm được người nào đáng tin cậy rót linh lực vào cơ thể mình, hai lại không muốn chịu đau khổ, cho nên rốt cuộc cũng không thành…
Chuyện này cũng đã xưa lắm rồi, vốn Nhậm Sinh cũng đã quên, lúc này lại đột nhiên nghĩ tới, cân nhắc một chút, phát hiện giống như tình huống bây giờ của Triệu Lăng Vũ rất là phù hợp để luyện
công pháp kia…
Tuy rằng linh lực trong cơ thể Triệu Lăng Vũ lúc này không có bao nhiêu, nhưng cái này là luyện thể chứ không phải tu chân, chắc là dùng năng lượng khác thay thế linh lực cũng không sao đâu ha…
Trong cơ thể Triệu Lăng Vũ chứa đựng một khối tức nhưỡng khổng lồ, muốn hấp thụ hoàn toàn cũng phải tiêu tốn mấy vạn năm, nhưng nếu Triệu Lăng Vũ vẫn luôn duy trì tình trạng như bây giờ, cho dù năng lượng không bạo động, tức nhưỡng còn trong cơ thể ngày nào thì y vẫn sẽ bị tê liệt trên giường, còn phải liên tục cho ăn nhân sâm tử nữa…
Dù kiểu gì cũng phải tốn nhân sâm tử, không bằng cho Triệu Lăng Vũ thử luyện công pháp này đi, nếu như luyện tốt, không chừng về sau không cần cho ăn nhân sâm tử nữa, y vẫn có thể sống lâu hơn chút.
Quyết định rồi, Nhậm Sinh sau khi cho Triệu Lăng Vũ dùng bữa, liền dùng tay vỗ cái bốp vào ngực Triệu Lăng Vũ, làm ra vẻ nói “Nguyên soái, tui dạy Nguyên soái một thứ này, phải cố gắng tập luyện nghe không?”
Triệu Lăng Vũ cảm giác được bàn tay mới nãy vỗ vào ngực mình bắt đầu nhẹ nhàng qua lại vuốt ve cả người, trong nháy mắt không biết nên bày ra biểu tình như thế nào mới đúng, Nhậm Sinh thấy y im lặng nghĩ rằng y đồng ý, tiếp tục nói “Nguyên soái đồng ý rồi nghen, chúng
ta lập tức bắt đầu học!”
“Học cái gì?” Triệu Lăng Vũ lúc này mới tranh thủ thời gian đưa ra vấn đề của mình.
“Tui cũng hổng biết nói như thế nào mới dễ hiểu nữa, nói chung học là được!” Nhậm Sinh nghiên cứu một chút, phát hiện trong thân thể Triệu Lăng Vũ tràn ngập năng lượng, lúc này chỉ cần dẫn năng lượng dung nhập thân thể là được, liền nóng lòng muốn thử.
Cũng không biết số nhân sâm tử còn lại đủ dùng hay không, cậu cũng không muốn dùng sạch nhân sâm tử cho người này ăn rồi lại không đủ, phải cắt tay cắt chân của mình…
Thôi kệ, cùng lắm thì nếu dùng hết nhân sâm tử mà không thành, vậy khỏi luyện nữa, cứ vậy đi!
Quyết định xong, Nhậm Sinh lập tức tụ tập linh lực mấy ngày nay tu luyện được rót vào cơ thể Triệu Lăng Vũ, áp chế lại những luồng năng lượng rối loạn trong cơ thể y.
Những luồng năng lượng này chính là kẻ phá hoại cùng trọng tổ thể xác của Triệu Lăng Vũ, nó vẫn kiên trì làm việc của mình, nhưng khác với lúc trước, hiện tại cơ thể Triệu Lăng Vũ không bởi vì phá huỷ mà càng ngày càng kém, ngược lại mỗi lúc càng tốt hơn.
Hết thảy những điều này Triệu Lăng Vũ cũng không cảm giác được, y chỉ thấy hai bàn tay Nhậm Sinh mang đến cảm giác hoàn toàn khác hẳn lúc trước…
Lúc trước,
mỗi lần bị Nhậm Sinh sờ soạng, y đều thấy cả người thoải mái vô cùng, nhưng hiện tại nơi da thịt bị hai tay thiếu niên vuốt ve, lại trở nên đau đớn hơn cả lúc bị năng lượng phá huỷ.
Chỉ là, Triệu Lăng Vũ đã quen với việc đau đớn, cho nên đều nhịn xuống được, ngay cả một tiếng rên rỉ cũng không phát.
Không biết tại sao, rõ ràng việc Nhậm Sinh làm lúc này giống như là đang hại mình, nhưng y lại phủ nhận điều này, cảm thấy thiếu niên chắc chắn sẽ không tổn thương mình.
Vẻ mặt Triệu Lăng Vũ không có một chút biểu tình, hoàn toàn giống như không cảm giác đau đớn, rõ ràng không nên là như vậy a… Không lẽ là do sư phụ hiểu sai sao, tu luyện công pháp kia căn bản không đau như sư phụ tưởng?
Nhậm Sinh vô cùng nghi hoặc, liền thử trên tay mình một chút, ngay lập tức cảm thấy đau đến kêu lên thành tiếng.
Lúc trước bị năng lượng bạo động xung quanh Triệu Lăng Vũ xé da thịt, cậu đã cảm thấy đau vô cùng rồi, mà lúc này trên làn da cảm nhận đau đớn rõ ràng là trăm ngàn lần so với lúc trước!
Nhậm Sinh đau tới chảy nước mắt, nhịn không được dùng ánh mắt xem quái vật nhìn Triệu Lăng Vũ. Lúc nãy thử dùng trên tay, cậu chỉ dùng một chút xíu năng lượng thôi, đã cảm thấy đau tới như vậy, Triệu Lăng Vũ lúc
này… đến tột cùng là đau cỡ nào?
Sư phụ lúc trước bởi vì sợ đau mà không dám luyện, Triệu Lăng Vũ thế nhưng lại có thể nhẫn nhịn không rên một tiếng…
Triệu Lăng Vũ biết một vài phương pháp nhẫn nại đau đớn, khiến bản thân dời đi sự chú ý chính là một loại trong số đó, cho nên y vẫn chăm chú nhìn Nhậm Sinh, bởi vậy phản ứng của cậu cũng lọt vào mắt y.
Nhóc con này… lúc nãy hình như là thử dùng “cái kia” lên người mình?
Quả nhiên, thiếu niên hoàn toàn không hề có ác ý, sợ là bản thân cậu ấy cũng không biết thứ kia có cỡ nào đau đớn đi… Cố gắng hoãn khí, Triệu Lăng Vũ dùng thanh âm đã bị biến dạng hoàn toàn hỏi “Đau lắm sao?”
Nhậm Sinh mếu máo gật đầu.
“Chờ một chút liền không đau, không đau nữa.” Triệu Lăng Vũ an ủi.
Rõ ràng mình lớn hơn người này tới mười vạn tuổi, lại bị người này an ủi… Nhậm Sinh thấy hơi mất mặt, cảm giác có lẽ nên giải thích một chút việc mình đang làm.
“Nguyên soái, tui thật sự hông biết đau tới vậy, nhưng mà tui làm vậy vì tốt cho Nguyên soái.” Nếu người khác bắt mình chịu đau như vậy, Nhậm Sinh nghĩ mình chắc chắn liều mạng với người nọ, nhưng Triệu Lăng Vũ lại không hề trách mình nửa lời, người này thật sự rất tốt.
“Tôi biết.” Triệu Lăng Vũ gật đầu.
“Tui làm như vậy á, để cho cơ thể của Nguyên soái càng ngày càng lợi hại hơn, như vậy Nguyên soái không cần nằm trên giường nữa… Vậy đi, tui sẽ đọc một lần bộ công pháp kia cho Nguyên soái nghe.” Nhậm Sinh vừa nói, vừa lấy ra ngọc giản bắt đầu đọc nội dung bên trong.
Mà, vẫn luôn được tôn sùng là tri thức uyên bác như Triệu Lăng Vũ, lại đột nhiên phát giác bản thân hoàn toàn không hiểu cái gọi là công pháp mà Nhậm Sinh đang đọc.
Thứ mà Nhậm Sinh đọc kia, có lẽ là cổ ngữ… e là chỉ có ai chuyên môn nghiên cứu những thứ này may ra mới hiểu được đi… Có điều, tại sao Nhậm Sinh lại biết cổ ngữ?
Nhậm Sinh hiểu biết không nhiều lắm, nên y vẫn cứ ngỡ là thiếu niên này bởi vì hoàn cảnh sinh hoạt ở Liên minh tự do quá mức đơn giản, nên cậu ta không có nhiều cơ hội tiếp xúc với công nghệ hiện đại… Lúc này coi bộ chuyện không phải như mình vẫn tưởng…
Thân là một hội trưởng đại thương hội, làm sao lại không dạy con mình dùng các thiết bị công cụ hiện đại, lại đi dạy cái gì cổ ngữ? Dù cho lão có thật sự đi làm chuyện ngược đời như vậy, ở một nơi tôn sùng sức mạnh mà số lượng nhân loại lại chỉ chiếm một phần nhỏ như Liên minh tự do, tìm đâu ra một vị giáo sư tinh thông cổ ngữ?
Nếu đã như vậy, tình huống của Nhậm Sinh là tại vì sao? Linh dược của cậu ấy, cả cái mà cậu ấy gọi là công pháp này đây, đến tột cùng là gì?
@{ZJ
=================
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...