Cá Này Không Dễ Câu Mộ Ngạn Dương Anh Đợi Đấy!

Màn đêm mỗi lúc một phủ kín, vắng đi ánh trăng bóng tối bủa vây khắp lối, Quan Thư Ân cảm giác hai người đã đi được mấy tiếng rồi, nhưng sao ánh đèn đường vẫn còn xa xăm tới vậy?

Cầu vai Mộ Ngạn Dương bị sương rơi ướt đẫm, Quan Thư Ân dùng mu bàn tay lau khô cho anh, tiếp đến lo lắng anh cõng mình nặng nhọc khẽ nói:

"Anh để em tự đi."

Mộ Ngạn Dương hơi chậm bước, mỉm cười nói: "Không sao em cũng không nặng bao nhiêu."

Sao lại không nặng? Quan Thư Ân không tin cõng một người gần năm mươi cân trên lưng lại không có cảm giác gì, còn tiếp tục nữa sợ rằng anh đột quỵ vì kiệt sức mất, vì vậy cô nói thêm:

"Em khỏe rồi có thể tự đi được mà."

Mộ Ngạn Dương hơi ngoái đầu lại phía sau, ngẫm nghĩ cái gì đó rồi nhún thấp người xuống: "Chắc cũng không còn bao xa nữa, cố một chút là được."

Quan Thư Ân nhẹ nhàng tiếp đất, bàn tay đưa ra phía trước tìm kiếm tay Mộ Ngạn Dương sau đó nắm chặt.

Mộ Ngạn Dương cúi đầu nhìn nơi giao nhau giữa hai người, trong tim xoẹt qua một dòng điện ấm áp, ngón tay cụp xuống bao bọc bàn tay nhỏ bé.

Giây phút này anh cảm thấy có kết hôn hay không cũng chẳng còn là vấn đề làm bản thân khó chịu, được ở bên cô mới là điều hạnh phúc nhất.

"Đi thôi."

Anh đi trước dò đường, che trở mọi hiểm nguy cho người thương.


Quan Thư Ân dẫm lên dấu chân Mộ Ngạn Dương, khóe môi điểm nụ cười tươi tắn.

Có anh đồng hành cảm giác con đường u tối phía trước không còn đáng sợ nữa rồi.

Dẫu vậy niềm vui giữa hai người không kéo dài được bao lâu, điểm giữa trán Mộ Ngạn Dương bỗng kề cận họng súng.

Toàn bộ đèn pin được bật lên, phía trước sau lưng hai người đều đã bị chặn lại, dưới ánh đèn pin gương mặt Vương Tiếu Phàm giống như ma quỷ vênh váo nói:

"Mộ Ngạn Dương đúng là mày rồi."

Thời khắc nguy hiểm Mộ Ngạn Dương chẳng hề để ý đến bản thân, đem Quan Thư Ân giấu ra sau lưng bảo vệ, đôi mắt sắc nhọn nhìn Vương Tiếu Phàm:

"Vương tổng trước khi làm việc gì hãy suy nghĩ kỹ càng."

Vương Tiếu Phàm như nghe được câu chuyện cười, ngửa cổ cười điên loạn:

"Việc suy nghĩ kỹ nhất của tao chính là cho mày làm ma ở rừng này."

Nghe được những lời cuồng ngôn đó, Quan Thư Ân không khỏi lạnh người.

Cô ngó đầu ra khỏi cánh tay Mộ Ngạn Dương, nhẹ nhàng khuyên nhủ:

"Anh Tiếu Phàm chuyện gì mà chẳng có cách giải quyết, không thể ngồi xuống cùng thảo luận được sao?"

Vương Tiếu Phàm nhếch môi: "Thảo luận? Quan Thư Ân vì lý gì tôi phải nghe cô? Đừng cho là tôi thật lòng yêu cô đấy nhé."

Ơ...? Quan Thư Ân nhướng mày bức xúc, cái tên tẩu hỏa nhập ma này, cô có lòng tốt hướng anh ta về con đường chính đáng, anh ta không lọt tai thì thôi, lý gì mắng cô?

Còn về chuyện anh ta thích cô không phải rõ ràng lắm à? Chẳng lẽ không phải?

Thấy Quan Thư Ân mất khống chế, Mộ Ngạn Dương dành cho cô cái vỗ về chấn an.

Anh hướng mắt về phía Vương Tiếu Phàm, nhàn nhạt giải thích cho cô ngọn ngành: "Hắn ta không yêu em đâu bởi từ lâu trong lòng hắn ta đã khắc cốt ghi tâm một người."

Mộ Ngạn Dương nói đoạn thì dừng lại, chờ xem phản ứng của Vương Tiếu Phàm rồi tiếp tục: "Em cũng biết người đó đấy, hắn ta vì cô ta cho nên mới tán tỉnh em thôi."

"Ân Tiểu Lam." Quan Thư Ân mờ mịt suy đoán.

Vừa dứt câu Vương Tiếu Phàm đùng đùng giận dữ, giật khẩu súng trong tay tên đàn em, xồng xộc xông tới tách Quan Thư Ân ra khỏi Mộ Ngạn Dương, ghì đầu cô xuống hăm doạ:

"Khốn kiếp ai cho cô được gọi tên cô ấy."


"Vương Tiếu Phàm." Mộ Ngạn Dương nhìn không nổi người thương bị hành hạ, vùng vẫy thoát ra ngoài họng súng muốn đi qua giúp đỡ Quan Thư Ân.

Đám đàn em chưa nhận được mệnh lệnh không biết phải làm sao? Sáu con mắt chụm lại một chỗ nhìn nhau, cuối cùng một tên trong số đó hướng súng vào chân Mộ Ngạn Dương bắn:

"Phằng."

Theo tiếng súng nổ đám quạ đen trú ngụ trên cành cây xáo xác bay ngập trời, muôn loài tản cư tạo nên cảnh hết sức hỗn loạn, đến Vương Tiếu Phàm cũng bị hành động này làm cho khựng lại mất vài giây.

Hắn ta cầm súng chẳng qua chỉ để rung cây dọa khỉ, chứ không thực chất muốn nhuốm mùi máu tanh ở đây, làm kinh động tới đám kiểm lâm.

Vương Tiếu Phàm buông Quan Thư Ân ra, hằn học hét vào mặt mấy tên đàn em:

"Tên ngu ngốc nào nổ súng? Mẹ kiếp mày có bị thiểu năng không? Muốn bị tóm hết cả lũ hả?"

Quan Thư Ân nhân cơ hội Vương Tiếu Phàm không để ý tới mình, chạy lại chỗ Mộ Ngạn Dương lo lắng kiểm tra:

"Ngạn Dương chân anh?"

Nếu lúc này có ánh sáng soi vào chắc hẳn sẽ nhìn thấy được cô đang rơi lệ, giọt lệ quan tâm lã chã rơi trên đôi mắt phượng.

Mộ Ngạn Dương nâng Quan Thư Ân đứng lên, khẽ lắc đầu tỏ ra bình ổn:

"Ngoài da thôi đừng lo."

"Sao..."

Quan Thư Ân chưa kịp nói hết câu đã bị ngón tay Mộ Ngạn Dương chặn ở miệng, anh vòng tay qua vai cô, mặt ghé sát lại thì thầm:

"Nghe theo anh cố kéo dài thời gian chờ cảnh sát tới."


Quan Thư Ân bỏ qua cảm giác dính nháp trong lòng bàn tay gật đầu: "Dạ."

Bên kia đám Vương Tiếu Phàm đã thảo luận xong, hắn ta đánh hơi được mùi nguy hiểm chỉ đạo:

"Nhanh đem theo hai đứa nó rút khỏi đây rồi tính."

Từ đó Quan Thư Ân cùng Mộ Ngạn Dương bị xem như tù binh áp giải đi.

Qua khoảng tầm nửa giờ bọn họ bỏ lại khu rừng rậm phía sau, chính thức đặt chân trên con đường gập ghềnh sỏi đá ban đầu.

Do lần này có cả Mộ Ngạn Dương nữa, nên kế hoạch bắt buộc phải thay đổi, Vương Tiếu Phàm nhìn ngang dọc toan tính điều gì đó, rồi chỉ tay vào mặt hai trong sáu tên: "Mày và cả mày nữa đánh xe đi."

Hai tên nhận lệnh đi tới hai chiếc xe đang đậu, nhưng năm phút, rồi lại mười phút trôi qua vẫn chưa thấy xe có động tĩnh gì.

Vương Tiếu Phàm nghi ngờ rọi đèn về trước, rồi nói với đàn em:

"Sao bọn nó đi lâu thế? Bọn mày đi xem thế nào?"

"À mà thôi, cùng nhau đi." Nói xong hắn ta lại đổi ý, kéo cả lũ cho an toàn.

"Vương tổng." Tên dẫn đầu nhòm vào trong xe, nhận ra đồng đội mình có điều bất thường, vừa lúc hô lên báo cho Vương Tiếu Phàm thì bị hai ba họng súng dí vào gáy.

Hắn ta liền run rẩy ngậm miệng, Vương Tiếu Phàm phản ứng khá nhanh, chỉ một động thái nhỏ cũng làm hắn ta dấy lên nghi ngờ, bước chân không ngừng thụt lùi lại đằng sau nhằm thoát thân.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui