Cá Này Không Dễ Câu Mộ Ngạn Dương Anh Đợi Đấy!

Ngày hôm sau Quan Thư Ân đầu bù tóc rối thức dậy, hai tay hai chân dang rộng vươn vai, bỗng nhiên từ đâu đó truyền tới tiếng hét đau đớn, cô kinh sợ ngồi bật dậy lật chăn lên kiểm tra.

Phát hiện Mộ Ngạn Dương trong trạng thái rất không tốt, trên má trên cổ đều có vết cào kéo dài hàng gang, cô cái gì cũng tỏ ra không biết khẽ hỏi:

"Anh Ngạn Dương sao lại ở đây? Còn nữa mặt anh...?

Mộ Ngạn Dương đêm qua có vẻ ngủ không ngon giấc, tinh thần không được tốt, gương mặt phờ phạc dịch người ngồi tựa vào thành giường, ánh mắt oán phụ nhìn kẻ đầu sỏ vô tâm:

"Em còn hỏi sao? Hung thủ là em đấy."

"Là em?" Quan Thư Ân mơ hồ chỉ tay vào mặt mình: "Không phải chứ? Sao em không nhớ cái gì cả?"

Mộ Ngạn Dương ấm ức mà không thể buộc bạch, nghiệp này do anh gieo còn trách ai được nữa, chỉ là anh có phần thắc mắc lần uống trước đó cô ngoan ngoãn lắm mà, sao lần này lại giống như con hổ chưa được thuần phục vậy?

Khắp người đều là gai nhọn vươn móng vuốt hành hạ anh suốt cả một đêm, số lần bị đạp khỏi giường không đếm xuể, mình mẩy đến giờ vẫn ê ẩm đau nhức.

Mộ Ngạn Dương im lặng một lúc lâu, rồi lặng lẽ thở dài: "Thôi bỏ đi, lần sau không cho phép em uống rượu nữa."

Quan Thư Ân định mở miệng chọc anh thêm vài câu nữa, đùng một cái cơ thể bổ nhào vào lồng ngực rắn chắc, hai tay Mộ Ngạn Dương ôm chặt lấy cô, đôi môi ấm áp hôn xuống đỉnh đầu cô.

"Ngoan để anh ôm một chút."


Giọng Mộ Ngạn Dương vào sáng sớm quyến rũ một cách lạ thường, Quan Thư Ân giống như bị thôi miên lập tức dừng phản kháng lại.

"Nếu biết có ngày anh yêu em đến đánh mất hết tất cả lý trí, anh sẽ dịu dàng với em ngay lần đầu chúng ta gặp nhau."

Tay Mộ Ngạn Dương thuận theo mái tóc Quan Thư Ân vuốt ve, mơ hồ nói câu gì đó cô không nghe rõ.

Được một lúc Mộ Ngạn Dương buông Quan Thư Ân ra, hồi phục dáng vẻ nguyên bản: "Trời hôm nay đẹp lắm đấy, còn muốn đi bơi hay không?"

Đến biển đương nhiên phải bơi cho thỏa thích rồi, chẳng nhẽ nằm trong khách sạn ngủ nướng?

Cái ngày Quan Thư Ân không từ chối, phấn khích nhanh chóng nhảy xuống giường chạy vào phòng tắm thay đồ.

"Hôm nay là đầu tuần hả? Sao không thấy một bóng người vậy?"

Đứng trên bãi biển rộng lớn, Quan Thư Ân nhìn đông nhìn tây lầu bầu.

Mộ Ngạn Dương cứng nhắc nói: "Không phải, là chủ nhật."

Quan Thư Ân tức thì nheo mắt nghiền ngẫm: "Vậy thì lạ quá."

Dứt câu chỉ nghe được tiếng rít vào bi thương của Mộ Ngạn Dương: "Quan Thư Ân em chọc anh tức chết phải không?"

Anh không quan tâm đến tổn thất Mộ thị phải chịu, bồi thường cho toàn bộ khách tham quan rời đi trước thời hạn, chỉ để có một ngày bình yên bên cô, vậy mà cô gái này đã làm gì? Trên dưới đều là đồ đi dã ngoại, khiến người ta phát hờn.

"Ai hôm qua chê em mặc đồ xấu?" Nhìn Mộ Ngạn Dương hầm hổ giận dỗi bỏ đi, Quan Thư Ân dẩu môi hét lớn.

Mặc kín đáo thế này đúng anh mong muốn còn gì nữa, đồ đàn ông hẹp hòi, nhỏ nhen, ích kỷ.

Mộ Ngạn Dương ngoái đầu lại lừ mắt, không rõ anh nghĩ cái gì tự nhiên thay đổi quyết định vòng quay về vị trí cũ:

"Em sẵn sàng để người khác ngắm nhìn, nhưng lại keo kiệt với anh."

Người ta nợ cô thì cô tha thứ, còn anh giữ chặt trong lòng, đây chính là bất công, phân biệt đối xử.

Quan Thư Ân cúi đầu dùng mũi chân nghịch cát, thở dài: "Anh cái gì cũng nói được."


Sau đó một khoảng im lặng kéo dài, Mộ Ngạn Dương thừ người ngồi trên cát, kiên quyết mặt nặng mày nhẹ với Quan Thư Ân.

"Không xuống bơi hả?" Khoảng mười phút sau người khởi xướng cũng là người chủ động giải hòa, Mộ Ngạn Dương phủi cát dính trên quần đi tới chỗ Quan Thư Ân.

Quan Thư Ân nhặt được một nắm vỏ ốc, ngẩng đầu nhìn Mộ Ngạn Dương cười tủm tỉm: "Em muốn ngồi thuyền sang kia."

Phía bên kia bờ biển là một hòn đảo có diện tích nhỏ, du khách tới đây thường tự chèo thuyền sang tham quan, Mộ Ngạn Dương chiều theo ý Quan Thư Ân gật đầu: "Em chờ một lát, anh đi lấy thuyền."

Mộ Ngạn Dương vào chỗ ban quản lý bãi tắm mượn được hai cái mái chèo, Quan Thư Ân không tin tưởng vào tay nghề của anh ngờ vực hỏi:

"Anh biết chèo không?"

Mộ Ngạn Dương cười không được tự tin cho lắm, nói nhỏ:

"Một chút."

Quan Thư Ân khẽ nhăn mặt, lát mà phải gọi đội cứu hộ ra chở về thì mất mặt quá.

Dẫu cái khả năng kia chỉ là một chút, nhưng Mộ Ngạn Dương vẫn muốn thể hiện trước mặt Quan Thư Ân, lôi kéo tay cô ngồi lên thuyền.

Làn nước gợn sóng lăn tăn, xuôi theo mái chèo chiếc thuyền dần đưa hai người ra xa bãi cái. .

||||| Truyện đề cử: Mặt Trăng Trong Vòng Tay Tôi |||||

Mộ Ngạn Dương vừa buông mái chiều, vừa nhìn Quan Thư Ân đắm đuối, cảm giác thanh xuân ngập tràn.


Quan Thư Ân bất ngờ bị Mộ Ngạn Dương đáp úp, nước biển hắt lên ướt đẫm cả cả mặt cùng một phần vải áo trước ngực, cô gắt gỏng:

"Mộ Ngạn Dương đồ trẻ con, ướt hết áo em rồi."

"Bộp." Sau đó cô không hề chịu thua, dùng cả hai tay té nước vào người Mộ Ngạn Dương, bên này bên kia đấu qua đấu lại kết quả để mái chèo trôi xa từ bao giờ không hay.

Quan Thư Ân lo lắng nói: "Làm thế nào bây giờ?"

Mộ Ngạn Dương nhìn khoảng cách giữa thuyền vào hòn đảo, tính toán: "Không xa lắm, bơi vào được."

Nói xong anh không chừa thời gian cho Quan Thư Ân nghĩ ngợi, ôm cô cùng lao xuống nước.

Có Mộ Ngạn Dương bảo hộ, Quan Thư Ân một chút sức lực cũng không mất, thành công đặt chân lên hòn đảo nhỏ xinh đẹp.

Ở đây nước trong hơn bên kia, còn có thể nhìn thấy những rặng san hô dưới đáy.

"Vào trong xem." Mộ Ngạn Dương dắt tay Quan Thư Ân đi thăm thú một vài nơi, cuối cùng dừng lại ở hồ nước được cát trắng và rừng cây ngăn cách tạo thành.

Quan Thư Ân cười tủm tỉm cởi đi quần dài cùng áo ngoài vướng víu, để lộ ra bộ bikini màu trắng bao sát đường cong cơ thể.

Trước khi Mộ Ngạn Dương ngắm đủ cô đã hòa vào trong làn nước.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui