Quạ Đen ngất xỉu rồi lại tỉnh, trước ngực và sau lưng anh đều phủ kín vết thương.
Anh mơ mơ màng màng mở to mắt trong làn nước lạnh, ngay sau đó lại là một roi quất về phía anh.
Nước miếng anh nhỏ xuống mặt đất, có lẽ là cảm thấy như vậy thật mất mặt, anh liền khụ mạnh một tiếng, thuận thế khạc ra một cục đàm máu.
Người trẻ tuổi dừng tay, Quạ Đen gần như đều giúp đỡ mỗi nhà, bọn họ cũng từng được sự chiếu cố của Quạ Đen hoặc ít hoặc nhiều, bảo bọn họ tự tay giết chết anh kết nghĩa của A Đại, mặc cho ai đều không thể xuống tay tàn nhẫn như vậy được.
Nhưng Quạ Đen lại hất hất đầu, dồn đủ sức lực, lại nói một cách khiêu khích, còn chưa đủ giờ, các cậu muốn phá quy củ, giống như tôi có phải không.
A Đại thầm thề, nếu Quạ Đen có thể sống, hắn nhất định sẽ đánh anh một trận sau khi vết thương của anh lành.
Quạ Đen là đang muốn chết, tại sao anh lại có thể muốn chết.
Anh chết rồi mình phải làm sao bây giờ, trại đầu tây làm sao bây giờ, vì sao Quạ Đen có thể dứt khoát như vậy, A Đại không tiếp thu được.
Vào đúng lúc này, bỗng nhiên có tiếng hô nho nhỏ vang lên ở bên ngoài.
Ban đầu A Đại còn tưởng rằng là thằng nhãi nào tham gia náo nhiệt, muốn chen vào trong biển người lại chen vào không lọt, cho nên mới chơi xấu la lối khóc lóc.
A Đại không để ý, tiếng hô kia lại tiếp tục, một bên hô một bên chen vào bên trong, gần gần xa xa, dường như rất nhiều lần bị người đẩy ra, sau đó lại tiếp tục chui đầu vào.
Tiếng roi quất quá lớn, mỗi lần quật một cái, hai người trẻ tuổi kia liền thét lên một tiếng.
Cứ thế tiếng hô nho nhỏ kia căn bản không dẫn nổi được lực chú ý, biến mất ở trong ồn ào náo động một lần lại một lần.
Thẳng đến khi có người hô một tiếng, nói này không phải là gia súc kia sao, A Đại mới đột nhiên hoàn hồn, phất tay với hai người trẻ tuổi kia, bảo bọn họ lập tức dừng tay.
Đám người lập tức trở nên an tĩnh, mà Quạ Đen không biết xảy ra chuyện gì, lại bắt đầu mồm miệng không rõ mà nói đánh đi, sao không đánh a.
Không đánh, đương nhiên không đánh.
A Đại đẩy đám người ra, đi về phía tiếng hô.
Đám người tránh ra một đường nhỏ, thẳng đến khi A Đại thấy được A Ngôn trên người đầy những vết thương nhỏ, chật vật không chịu nổi.
Rốt cuộc A Ngôn cũng không còn bị xô đẩy, được đến cơ hội ngẩng đầu, lúc nhìn theo đám đông tránh ra, thấy bộ dạng bị trói của Quạ Đen, oa một tiếng liền khóc.
Cậu vội vàng hấp tấp ném bọc nhỏ xuống liền phải chạy về phía Quạ Đen bên kia, lại bị thôn dân ngăn lại.
Người bắt lấy cậu ngửa cổ hỏi, mẹ nó là ai bắt gia súc này về, hôm nay tới nhà tôi uống rượu.
Đám người phát ra một trận hoan hô, nhưng không có người đáp lại câu hỏi kia.
Cũng không biết A Ngôn lấy sức từ đâu tới, dùng sức giãy ra khỏi tay của người túm cậu.
Nhưng cậu nào giãy được, mới vừa giãy ra một bàn tay, hai tay khác lại ấn chặt cậu, thẳng đến khi buộc cậu quỳ xuống.
A Đại vội bảo bọn họ dừng tay, kêu A Ngôn tự mình nói.
A Ngôn khóc ô ô oa oa, lại bò dậy khỏi mặt đất, sau đó nhặt bọc nhỏ lên ôm vào trong ngực, sợ hãi nhìn đám người thôn dân hung thần ác sát vây quanh cậu.
A Đại bảo cậu nói, cậu đi đâu, ai bắt cậu về.
A Ngôn thấy A Đại, dường như an tâm một chút.
Cậu tùy tiện lau đi vết bẩn trên mặt, thật vất vả mới dừng khụt khịt, gân cổ lên la.
Cậu nói không có ai bắt tôi, tôi tôi tôi chính là đi hái nấm, các anh làm gì, các anh làm gì Quạ Đen vậy.
A Đại lại hỏi, cậu đi hái nấm ở đâu.
A Ngôn đáp chính là trên núi, tôi không biết là chỗ nào, không có ai ngăn tôi tôi liền đi, tôi tôi tôi… Cậu cúi đầu nhìn chính mình, lại vội vàng nói tôi nhặt được quân phục, tôi còn nhặt được quân phục, các anh không được đánh Quạ Đen, tôi không trốn.
A Đại lại bảo cậu không được khóc, đi qua cho cậu một cái tát không nặng không nhẹ, buộc cậu bình tĩnh lại, cất cao giọng —— “Cậu vừa khóc vừa nói tôi không nghe rõ, cậu nói lớn tiếng một chút, có phải không chạy trốn hay không, có phải là không có ai bắt cậu, tự cậu trở về!”
A Ngôn liều mạng nhịn nước mắt, giọng khàn khàn nói đúng vậy, chính là giống như A Đại anh nói vậy, tôi không chạy, tôi đi hái nấm, sau đó nhặt được quân phục này, tôi đi về! Không có người bắt, bắt tôi ——
“Vậy nấm đâu?” Có người hỏi.
A Ngôn sửng sốt một chút, sờ sờ bọc nhỏ của mình, miệng vừa bẹp, lại đột nhiên bắt đầu gào lên lợi hại.
“Ném lúc chạy rồi —— oa —— nấm, nấm bị tôi ném lúc chạy rồi oa ——”
A Đại lập tức phản ứng lại, cũng không để cho thôn dân tiếp tục truy vấn, lập tức nói —— “Tôi mặc kệ các người có tin hay không, dù sao gia súc này đã quay lại, tôi chính là tin.”
Hắn giơ tay lên, chỉ vào cọc gỗ, mệnh lệnh —— “Thả Quạ Đen ra, Lại Tra, Thí Tinh, đưa anh ấy vào phòng của tôi, thuận tiện gọi Vu y tới đây.”
A Ngôn được tự do, thoáng cái liền chạy về phía cọc gỗ.
Quạ Đen thấy mặt A Ngôn còn có chút ngốc, sau khi mở trói cả người lập tức xụi lơ, nhưng còn không quên đá mông A Ngôn mấy cái, miệng đầy máu mắng vài câu “Mẹ nó tiểu nương pháo, tiểu nương pháo!”
A Ngôn không né, cậu chính là ôm lấy Quạ Đen.
A Đại cho thôn dân tản đi, cục đá trong lòng thoáng cái rơi xuống đất.
Xem ra Quạ Đen cùng tiểu nương pháo này là thật sự sinh ra tình cảm, mà cho dù rốt cuộc tiểu nương pháo đến từ trận doanh nào, hành động này của cậu đã chứng minh cậu thật sự sẽ không phản bội đầu Tây.
Ít nhất, cậu không phản bội Quạ Đen.
Đêm hôm đó A Đại bảo Quạ Đen nghỉ ngơi trong phòng mình, lại để cho A Ngôn ở bên.
A Ngôn khóc xong rồi hỏi Từ Ca có về không, Quạ Đen vội bắt lấy tay cậu bảo cậu không cần lắm miệng.
A Đại không trả lời, hắn ra khỏi phòng, hút thuốc một mình ở bên ngoài.
Từ Ca chưa về, này là đã qua ngày đầu tiên.
Trăng trên trời vừa lớn vừa tròn, chiếu vào trại đầu Tây cũng chiếu vào quân doanh.
A Đại không biết Từ Ca có thuận lợi tiến vào mục đích hay không, cũng không biết hiện tại anh là đang húp một bát canh nóng, bịa ra* đủ loại chuyện trải qua trong thời gian này với binh lính, hay là đã bị binh lính trói gô, xem như đào binh tiễn vào trong hố.
(*胡编乱造 hồ biên loạn tạo: bịa chuyện, thêu dệt vô căn cứ.).
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...