Cá Muối Cứu Thế FULL


So sánh với cách nói càng bình thường của Lười biếng, Vân Thiển lại tin tưởng hơn.
Thì ra tên của thần linh là Giới, trước kia ngài lấy tên giả là Thẩm Giới, cũng xem như một cách nói tên thật của mình cho cô biết.
Vì sao ngài muốn đặt phân thân vào người cô?
Vân Thiển nghĩ vậy và cũng hỏi như vậy.
Lười biếng chầm chậm chìm xuống đất.
Tính dục kéo giọng, nói: “Haiz —— Tạm thời không thể nói cho nàng biết.”
Vân Thiển: “Tại sao?”
Tính dục: “Bởi vì chuyện này kể ra dài lắm, sức mạnh nàng hút từ Kiêu ngạo sắp hết, nàng chuẩn bị rời khỏi nơi này rồi… Thời gian còn lại, ta muốn làm chuyện ý nghĩa hơn.”
Tiếng nói vừa dứt, cánh môi Vân Thiển đã bị người đó hôn.
Cô theo bản năng vươn tay đẩy ra, Tính dục ấm ức nói: “Tại sao không thích, trong tất cả các phân thân, không có tên nào có kỹ thuật hôn tốt hơn ta.

Nếu không tin, nàng thử một cái là biết…”
Vân Thiển tào đa vô khẩu(*).
(*) Lời muốn chửi quá nhiều nên không biết bắt đầu chửi từ đâu
Tính dục nói tiếp: “Hay là biểu hiện của ta khiến người khác ghét.

Ta biết trong mắt loài người, kẻ có lời nói hành vi phóng túng lộ liễu như ta không phù hợp với quan niệm đạo đức của các người.

Ta thật tồi tệ mà…”
Anh vừa nói vừa mất mát cụp mắt, tay nắm bả vai Vân Thiển khẽ run.
Vân Thiển vội nói: “Tôi không ghét anh.”
Tính dục càng mất mát hơn: “Nàng từng hôn Tham Lam rồi, Tham ăn và Cố chấp cũng từng hôn rồi, thậm chí cả Giới cũng từng hôn rồi, chỉ có ta… Đều là phân thân, ngay cả một cái hôn mà ta cũng không xứng đáng có được sao?”
Giống hệt một con mèo tranh sủng đang làm nũng.
Hết cách, dù sao cũng đều từng hôn rồi, thêm một người cũng chẳng sao.
Vân Thiển nâng cả mặt và sợi tóc trắng mềm mại của người nọ lên, áp môi tới gần gò má.
Tính dục bỗng nghiêng mặt, ôm lấy Vân Thiển, thở dài bên tai cô.
“Vân Thiển, chúng ta không muốn sự thương hại của nàng, chúng ta muốn…”
Lời nói trở nên mơ hồ, Vân Thiển không nghe rõ Tính dục nói cái gì.

Lúc cô tỉnh lại đã ở trên bậc thềm cửa phòng Tô Quân.
Tô Quân đang đứng bên trong cửa nhìn cô từ trên xuống.
“Tỉnh rồi thì tiếp tục tu luyện.”
Lưng Vân Thiển truyền tới cảm giác cấn người và lạnh băng của bậc thang.

Cô không biết mình có phải là người hay không, nhưng cô khẳng định Tô Quân là chó.
Vân Thiển đứng dậy đi tới dưới bóng cây đá quý, tiếp tục tập luyện ảo ảnh đá quý.

Trước cửa phòng, Tô Quân âm thầm quan sát Vân Thiển.
Sau khi cô tỉnh lại, khí trên người cô xảy ra biến hóa, khiến anh cảm thấy vô cùng quen thuộc, giống như cùng một thể với anh.
Cây đá quý khúc xạ ra ánh sáng ngũ sắc sặc sỡ, Vân Thiển điều động năng lực đá quý ngày càng thành thạo.
Bỗng đồng hồ cứu thế trên cổ tay truyền đến rung động, Văn Tư Thành phát tín hiệu tập hợp, đây là tín hiệu mà bọn họ quy định khi có phát hiện quan trọng hoặc việc gấp mới dùng.
Vân Thiển vừa định viện cớ tạm ngừng tu luyện, Tô Quân lại đi trước cô một bước, bảo cô dừng tu luyện.
Vẻ mặt anh nặng nề: “Chuẩn bị chiến đấu, yêu quái cát tới rồi.”
Anh đi như bay về trước.
Vân Thiển ngẩn ra, vội vã đuổi theo: “Tôi còn chưa học quyết đấu đá quý với yêu quái cát.”
“Vừa đi vừa học.” Ảo ảnh đá quý bên người Tô Quân hiện lên, anh lấy một viên đá quý màu xanh lam ra nói: “Điều động sức mạnh đá quý bên trong Đá cuồng phong.”
Cảm giác như có gió nâng hai người tiến về phía trước, tốc độ bước đi tăng lên không ít.
Vân Thiển đã biết làm sao tiến hành quyết đấu đá quý với yêu quái cát.
Đến dưới tường thành, dân thường hay sinh hoạt ở chỗ này đã được đưa đến nơi lánh nạn trong Thành Đá Quý, bọn họ chắng có tác dụng nào giữa vòng chiến Bảo thạch sư và yêu quái cát, không chừng còn biến thành nô lệ cát, càng tăng thêm phiền phức.
Hiện tại nơi này chỉ có Bảo thạch sư có thể chiến đấu với yêu quái cát, tất cả đã vào vị trí bảo vệ Thành Đá Quý.
Vân Thiển theo Tô Quân trèo lên tường thành.

Bên ngoài kết giới Thành Đá Quý, số lượng yêu quái cát khổng lồ như sóng biển xô vào kết giới khiến nó lung lay sắp đổ.
Cô nghe thấy tiếng hít thở nặng nề của mọi người.
Sắc mặt Đường Giác sầm xuống, nói với Tô Quân vừa chạy đến nơi: “Tạm thời chưa tìm được kẻ dẫn đầu.”
Tô Quân: “Đáng lý cậu nên báo tôi sớm hơn.”
Đường Giác lắc đầu: “Vốn nghĩ đây là vụ tập kích nhỏ, không ngờ đột nhiên số lượng tăng nhiều như vậy.

Bảo thạch sư đi xác nhận kẻ dẫn đầu đã tử vong bên trong… Chúng nó cứ như đột nhiên có trí tuệ, biết làm sao tiến hành mai phục.”
Tô Quân nheo mắt nhìn chằm chằm yêu quái cát: “Không những là kẻ dẫn đầu, bây giờ chúng nó còn có cả thủ lĩnh, có được trí tuệ, càng không thể xem thường.”
Ảo ảnh đá quý xuất hiện, mười viên đá bị bị anh nắm trong tay.
Đá quý tăng cường tốc độ, tăng cường cơ thể, tăng cường tấn công, v.v… xếp hết lên bề mặt cơ thể.
“Tôi đi tìm kẻ dẫn đầu.”
“Không được!”
Trên tường thành lại xuất hiện hai người.
Thiết Kính Lôi và Văn Tư Thành.
Văn Tư Thành nhìn thấy Vân Thiển ở đây, lập tức thở phào.
Thiết Kính Lôi nói: “Cậu bị thương thì ngoan ngoãn ở lại chỗ này nghỉ ngơi, tránh tạo phiền phức lớn hơn cho chúng tôi.

Chuyện bắt kẻ dẫn đầu để tôi, còn nữa, nếu đã mang danh Quân sư thì nên làm những việc của Quân sư, đừng có giành việc của chiến sĩ.”
Dứt lời, anh lao xuống tường thành còn nhanh hơn Tô Quân.
Sắc mặt Tô Quân trở nên rất thối.
Đường Giác hết sức lo lắng.


Anh để ý Vân Thiển và Văn Tư Thành đều tới đây, bèn hỏi: “Hai người đến nơi lánh nạn trốn đi.”
Tô Quân nói: “Vân Thiển có thể giúp đỡ, cô ấy đã nắm được cách sử dụng ảo ảnh đá quý, bây giờ đang cần người phụ trợ.”
Đường Giác kinh ngạc: “Chỉ mới mấy ngày…”
Văn Tư Thành chen miệng nói: “Tôi cũng nắm được rồi!”
Đường Giác càng kinh ngạc: “Hai người đúng là tư chất vượt trội.”
Anh bảo hai người gia nhập đội ngũ củng cố kết giới Thành Đá Quý.
Chỉ có Bảo thạch sư có đá bổn mệnh là đá phụ trợ mới có thể dùng sức mạnh đá quý tăng cường sức lực cho người khác.
Hai người không gây thêm phiền phức, dựa theo phân công làm việc.
Trên đường đi, Vân Thiển hỏi: “Anh phát hiện thông tin quan trọng gì sao?” Cô ám chỉ việc anh gửi tín hiệu tập hợp.
Văn Tư Thành lắc đầu: “Không phải, là em có vấn đề ấy.

Lúc nãy, đội ngũ hai chúng ta bị giải tán trên đồng hồ cứu thế, bên trên cũng không hiển thị người chơi khác, giống như em đột nhiên rời khỏi thế giới này.

Anh tưởng em xảy ra chuyện gì suy sụp chỉ số tinh thần chứ!”
Vân Thiển khó hiểu: “Sao lại thế?”
Cô nhớ đến chuyện bản thân bước vào không gian linh hồn, lẽ nào là nguyên nhân này?
Văn Tư Thành để ý sắc mặt Vân Thiển thay đổi, bèn hỏi: “Em biết xảy ra chuyện gì sao?”
Vân Thiển lắc đầu: “Không chắc lắm.” Cô ngập ngừng giải thích: “Không phải là em không muốn nói cho anh, chuyện này em cũng chưa hiểu đầu đuôi, vô cùng kỳ ảo, đả kích rất lớn tới em.”
Văn Tư Thành tỏ vẻ thấu hiểu.
Bảo thạch sư nhìn thấy Vân Thiển và Văn Tư Thành đến đây phụ giúp, sau một hồi khó tin bèn lập tức phân công nhiệm vụ cho từng người.
Sức mạnh đá quý của Đá thương uẩn trừ khiến thực vật sinh trưởng còn có thể khiến người khác khôi phục sức lực.
Đá nhiệt huyết của Vân Thiển có thể tăng cường sức mạnh trong phạm vi lớn, có điều cô vẫn chưa nắm vững cách thức nên chỉ tăng cường phạm vi nhỏ hơn.
Văn Tư Thành thì có thể gia tăng tỷ lệ rơi đá quý của yêu quái cát sau trận quyết đấu, nhưng hiện nay không dùng được, chỉ đành điều động đá quý trong ảo ảnh đá quý để tăng thêm sức lực cho Bảo thạch sư khác.
Có thể miêu tả Bảo thạch sư có đá quý bổn mệnh đá quý phụ trợ chính là pin sạc siêu khủng, chỗ nào hết pin thì sạc chỗ đó, không cần lo lắng vấn đề sức bền.
Nơi này là góc tường thành, có thể thông qua ô quan sát để thấy khung cảnh bên ngoài.
Thiết Kính Lôi bảo vệ cơ thể bằng sức mạnh đá quý, chạy thoăn thoắt giữa đám yêu quái cát để xác nhận vị trí kẻ dẫn đầu.
Anh nhanh chóng tìm ra kẻ dó.
Nó ẩn núp giữa đám yêu quái cát, trông không thu hút giống như những yêu quái cát khác, nhưng tốc độ chảy của cát trên người cùng với màu sắc cát xám thỉnh thoảng biến đổi đã làm bại lộ nó.
Không ai có thể đánh lừa đôi mắt của Bảo thạch sư!
Thiết Kính Lôi áp sát yêu quái cát dẫn dầu, khởi động quyết đấu đá quý!
Ánh chớp lóe lên, yêu quái cát như thiêu thân lao đầu vào lửa đồng loạt dừng hành động tấn công.

Kẻ dẫn đầu không ra lệnh, đòn tấn công lẻ tẻ của chúng nó mất đi lực uy hiếp đối với kết giới Thành Đá Quý.
Nửa phút sau, kẻ dẫn đầu ngã xuống.
Thiết Kính Lôi cười khinh khỉnh, xoay người quay lại Thành Đá Quý.

Đi được nửa đường, anh nhìn thấy người trên tường thành lộ vẻ mặt sửng sốt.
Vô số yêu quái cát hóa thành cát xám ngưng tụ lại lần nữa, bóng đen cực lớn nhô lên từ đằng sau, phủ lên đường đi của anh.
Yêu quái cát cao mười mấy mét sau lưng vung nắm đấm khổng lồ.
Trái tim Văn Tư Thành nhảy tót lên cổ họng.

Tuy miệng Thiết Kính Lôi rất độc nhưng con người không xấu, với tư cách là thầy dạy, Thiết Kính Lôi nghiêm khắc và có trách nhiệm, anh không hi vọng anh ta xảy ra chuyện!
Tấm chắn tạo ra từ đá quý hình thoi màu tím đột nhiên xuất hiện!
Nó ngăn trên đỉnh đầu Thiết Kính Lôi, đồng thời cản lại nấm đấm tấn công của yêu quái cát.
Tô Quân nhờ vào sức mạnh đá quý lơ lửng trên bầu trời, lạnh nhạt nói với Thiết Kính Lôi: “Cậu quá khinh địch.”
Thiết Kính Lôi xì một tiếng, không hề phản bác, nhờ vào sức mạnh đá quý giống như vậy mà đứng bên cạnh Tô Quân.
Tô Quân khởi động quyết đấu đá quý —— không có phản ứng.
Đầu mày anh cau lại, yêu quái cát này là thế nào?
Chỗ Thiết Kính Lôi cũng vậy, anh sửng sốt nói: “Không thể nào, vì sao không thể sử dụng quyết đấu đá quý?”
Tô Quân hành động trước tiên: “Đành phải sử dụng ảo ảnh đá quý.”
Mặc dù có sức mạnh đá quý từ ảo ảnh đá quý, nhưng đối diện với quái vật khổng lồ như vậy, bọn họ khó mà tiến hành tấn công hữu hiệu.
Yêu quái cát không ngừng vung nắm đấm, cú đấm gió liên tiếp tạo ra tiếng vang phá không, bị đánh một phát là toi mạng!
Cũng may thể hình yêu quái cát quá lớn, hành động chậm chạp, chỉ cần bọn họ duy trì di chuyển tốc độ nhanh thì rất khó bị đánh trúng.
Thiết Kính Lôi nói: “Tên khốn đáng ghét! Tao liều mạng với mày —— ”
Tô Quân cắt ngang lời anh: “Cậu nhìn hạt cát màu trắng trên cổ nó đi, tôi đi lấy, cậu thu hút sự chú ý của nó.”
Thiết Kính Lôi đồng ý.
Tô Quân nghiêng người về trước,  cơ thể nhanh nhẹn tiếp cận yêu quái cát.
Yêu quái cát vô cùng cảnh giác đối với phần gáy.

Sau hai lần thất thủ liên tiếp, Tô Quân mới rút được cát trắng ra bằng sức mạnh đá quý .
Đương nhiên anh sẽ không dùng tay chạm vào hạt cát không rõ lai lịch, vừa định sử dụng năng lực đá quý để chứa đựng…
Hạt cát kia bỗng nhiên giống như vật sống, phóng ra sức mạnh từ bên trong, men theo sức mạnh đá quý mà chui vào cơ thể anh.
Tô Quân hự một tiếng, điều động sức mạnh toàn thân khống chế nó ngay lập tức.
Sức mạnh sa hóa đang điền cuồng ăn mòn cơ thể anh.
Dường như Tô Quân nhìn thấy yêu quái cát nở nụ cười đắc ý giống như con người.
Trừ Tô Quân, không ai chú ý tới chuyện hạt cát màu trắng.
Bọn họ nghĩ rằng hạt cát kia bị sức mạnh đá quý bao bọc lại mà thôi.
Yêu quái cát khổng lồ ngã xuống ầm ầm.
Tô Quân ở phía trước giống như người trời.

Anh là ngọn núi sừng sững không ngã của Thành Đá Quý, một mình anh có thể ngăn chặn tất cả.
Đám người tràn lên tường thành, phát ra tiếng hoan hô tán thưởng dành cho anh.
“Đúng là Quân sư Tô, xứng đáng là Bảo thạch sư mạnh nhất!”
“Chỉ cần có Quân sư Tô ở đây, có bao nhiêu yêu quái cát tới đây cũng không sợ!”
“Nếu không có Quân sư Tô, Thành Đá Quý phải làm sao đây?”
Thiết Kính Lôi từ từ đáp xuống, lẩm bẩm: “Rõ ràng ta cũng bỏ không ít công sức, chỉ biết để ý Tô Quân.”
Tô Quân trở lại tường thành, thân hình anh chao đảo, ngã xuống tại chỗ.

Tất cả mọi người nhìn thấy Tô Quân thử đứng dậy vài lần nhưng đều không được, áo bào tím xốc xếch, hết sức thảm hại.

Tầm nhìn Vân Thiển đột nhiên trở nên mờ nhòe, thứ Tô Quân dán lên mắt cô không còn nữa, cô lại trở về cận thị nặng.
Tô Quân cúi đầu, tóc dài che chắn biểu cảm trên gương mặt.

Anh có thể nghe thấy tiếng cười nhạo từ đáy lòng những người kia.

Nhìn thấy anh biến thành bộ dạng nực cười này, đám người đó chắc chắn đều đang cười anh…
Không thể chịu được, không thể chịu được!
Ảo ảnh đá quý của Tô Quân bỗng nhiên tung ra vô biên vô tận.

Lúc này, đám đông mới biết số lượng đá quý Tô Quân có vượt xa những gì họ nghĩ.
Có điều vì sao ảo ảnh đá quý lại mang theo mùi công kích?
Hiện trường lặng ngắt như tờ, không ai hiểu được đột nhiên Tô Quân lại làm thế.
Bọn họ vô cùng lo lắng.
Đường Giác chợt nhớ đến thương tích lúc trước của Tô Quân, lẽ nào chân cậu ấy… Anh lập tức ra lệnh: “Thiết Kính Lôi và đệ tử mình ở lại, Vân Thiển cũng ở lại, toàn bộ những người khác rời khỏi đây!”
Các Bảo thạch sư nghe theo mệnh lệnh.
Đường Giác đi tới cạnh Tô Quân, vươn tay định đỡ anh: “Tô Quân, chân của cậu… bị nhiễm sao? Tôi đưa cậu…”
“Cút.” Tô Quân đẩy tay Đường Giác: “Tôi không cần bất cứ kẻ nào giúp đỡ.”
Nhưng dù thử thể nào, anh cũng không có cách nào đứng lên.
Anh rõ ràng hơn ai hết việc ép sức mạnh sa hóa xuống phần chân đã không thể thay đổi, hai chân anh đã không còn đi lại được nữa.
Thiết Kính Lôi không nhịn được quát: “Đã tới nông nỗi này, cậu còn cậy mạnh cái gì!”
Anh bước lên, định cưỡng ép mang Tô Quân đi chữa trị, nhưng ảo ảnh đá quý của Tô Quân dao động dữ dội, ngăn cản bước chân tiến lên của anh.
Ảo ảnh đá quý đẩy nhóm người càng ngày càng xa, giống như bị nhốt ngoài cửa.
Tình cảnh giằng co.

Đường Giác không thể nào để một mình Tô Quân ở lại đây, nhưng Tô Quân không cho bất cứ ai tới gần.

Thiết Kính Lôi chỉ trích Đường Giác bình thường quá dung túng Tô Quân… Hai người bắt đầu ầm ĩ.
“Để tôi thử xem?”
Một câu nói đơn giản cắt ngang cuộc tranh cãi của hai người, Đường Giác và Thiết Kính Lôi đồng thời quay đầu nhìn về phía người nói.
Vân Thiển đã tiếp cận ảo ảnh đá quý.
Vẻ mặt Đường Giác hơi biến sắc: “Cẩn thận bị ——”.

Câu nói chững lại.
Ảo ảnh đá quý chẳng những không tấn công Vân Thiển mà ngược lại còn thò một dải sáng màu tím ra, dẫn dắt Vân Thiển vào trong.
Vân Thiển chỉ có thể cảm nhận được mảng màu dày đặc, cho đến khi nhìn thấy một đám mosaic hình người, cô dừng lại.
Cô cũng chẳng biết nói lời an ủi.
“Quân sư Tô, thứ ngài dán lên mắt tôi biến mất rồi.”
“Bây giờ tôi chẳng thấy gì cả, mức độ cùng lắm tốt hơn người mù một chút.”
Đầu ngón tay Tô Quân giần giật.
 
------oOo------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận