Con Hải thú cua khổng lồ này trông khá hung hãn, nhưng phương thức tấn công đơn giản, chỉ biết hai chiêu quét ngang hoặc bổ xuống thân thuyền.
Chiếc thuyền pháo kích dữ dội kiềm chế hành động cua khổng lồ, dũng sĩ nhìn mặt biển bị ánh lửa nhuộm đỏ mới hoàn hồn.
Hoàn hồn rồi, bọn họ không thể hoảng loạn, chỉ có đồng tâm hiệp lực giết chết con Hải thú này mới có thể sống sót!
Bọn họ xuất ra cách thức tấn công của từng người, động tác cua khổng lồ trở nên chậm chạp.
“Không ít hạt giống lần này biểu hiện không tệ.”
Vài người đang đứng tại nơi cao của chiếc thuyền nào đó sâu bên trong hạm đội, từ cách ăn mặc có thể nhận ra địa vị của những người này không thấp, trên eo mỗi người đều đeo một cây súng tạo hình rườm ra hoa hòe giống ốc biển.
Bọn họ cầm ống nhòm trên tay, phần thấu kính trên ống nhòm không phải là thấu kính mà là mắt Hải thú nào đó có thị lực cực tốt.
Công tắc điều chỉnh trên thân kính, có thể phóng đại cảnh tượng đằng xa gấp trăm lần, giống như đích thân đến hiện trường chiến đấu quan sát tình hình dũng sĩ đối đầu Hải thú.
“Cái người kéo càng cua đó không tệ, sức mạnh có thể sánh ngang với Hải thú bình thường.
Người đó tên gì?”
“Nhan Đại Tráng.”
“Còn có ba người sức khá mạnh ở hướng Nam, thể lực mạnh có thể đối phó với đa số tình huống.
Còn có hai người phụ nữ mặc áo sặc sỡ phía Đông…
“Mọi người nhìn thấy thằng nhóc da ngăm kia không?”
Đôi mắt trên ống nhòm đều đổ dồn về người thiếu niên tay chân nhanh nhẹn.
Thân hình của cậu thuộc dạng gầy trong nhóm dũng sĩ, nhưng sức lực không tệ, có thể chạy nhảy thoăn thoắt, duy trì tốc độ cao trên đống gãy đổ của chiếc thuyền.
Đa phần đòn tấn công trí mạng đối với cua khổng lồ đều đến từ cậu.
“Cậu ta rất giỏi lợi dụng ưu thế địa hình để tấn công, nắm chắc nhược điểm của Hải thú, mỗi lần ra tay đều không lãng phí sức lực cơ thể.
Tộc Người chúng ta có sức mạnh lớn thế nào đi nữa cũng làm sao sánh bằng tộc Biển khi hóa nguyên hình… Thằng nhóc da ngăm này tên gì?”
“Ô Tề Hải.”
“Ghi nhớ cậu ta.”
Thật ra Hải thú mới là bài sát hạch mộ binh sau cùng của Lôi Quốc.
Những người này là giám khảo của bài sát hạch này, dù cho Lôi Quốc thiếu người cũng không cần rác rưởi.
Nếu muốn gia nhập đất nước mạnh nhất trong tất cả các nước, giữ được mạng sống trước Hải thú hung hãn là một trong những môn thi bắt buộc.
Giám khảo tiếp tục quan sát nhóm dũng sĩ.
Bỗng nhiên họ phát hiện ở một góc vắng vẻ nào đó, một nữ dũng sĩ tóc xoăn nâu trà đang làm ra hành động hết sức bắt mắt.
“Cô ta đang làm gì vậy?”
“…Hình như tranh thủ ăn gì đó.”
“Lúc này mà còn ăn?”
Bộ phận nướng chín dưới sự tấn công của ngọn lửa càng ngày càng nhiều, dũng sĩ kia cách cua khổng lồ gần nhất, là một kẻ điên liều mạng vì ăn, liên tục gắp gạch và thịt cua, khiến người khác nhìn say mê.
Thậm chí vì ăn thịt cua nướng thơm, cô lấy dây thừng treo ngược mình lên cột buồm, bày tư thế đu dây, từ đầu tới cuối nhiều lần thoát hiểm khỏi gọng kềm của của khổng lồ.
Chỉ cần chậm nửa nhịp, cô có thể rơi đầu xuống đất.
Cô dũng sĩ này can đảm một cách bất bình thường!
Giám khảo rối rít phát ra tiếng thán phục, giống như xem tiết mục xiếc thú đi trên dây thép xuất sắc.
Dũng sĩ kiểu gì mới có thể làm ra hành động bại não thế này? Nhưng không sợ hãi cũng là ưu điểm nổi bật của dũng sĩ này, có thể làm lính tiên phong thăm dò bẫy rập của tộc Biển.
Cô đạt chuẩn rồi.
Tên họ Vân Thiển được viết lên sổ người hợp lệ.
Dưới sự tấn công đồng loạt của các dũng sĩ, cua khổng lồ ầm ầm ngã xuống biển, dậy lên sóng biển cao ngất.
Vân Thiển cũng góp một phần sức lực trong đó, nhìn bộ dạng ợ liên tục của cô là biết đã ăn không ít xác cua khổng lồ.
“Hơi thiếu giấm.” Vân Thiển tiếc nuối nói.
Lúc sau cô hơi ngán, nếu có một đĩa giấm, cô có thể ăn thêm nửa tiếng.
Vân Thiển lại ợ một cái.
Thân thể tộc Người ở thế giới tận thế này thật hữu dụng, khứu giác có thể dùng thay mắt.
Những thuyền khác thả xuống thuyền nhỏ, có không ít người chèo tới.
Một nhóm người nhặt xác trên mặt biển, một nhóm người đọc tên họ dũng sĩ, đọc xong rồi nói: “…Trên đây là những người đạt tiêu chuẩn bài sát hạch cuối cùng, chúc mừng mọi người trở thành dũng sĩ chính thức của Lôi Quốc.”
Trong biển có không ít người không được đọc tên than trời trách đất.
Nếu biết sớm chuyện như vậy, họ đã chạy đi đối phó Hải thú rồi.
Đáng tiếc, họ đã không còn cơ hội, muốn gia nhập Lôi Quốc chỉ đành đợi sát hạch dũng sĩ đợt sau chưa biết khi nào thì mở.
Vân Thiển nghe đến tên mình, ngồi trên thuyền nhỏ ngỡ ngàng.
Thì ra lúc nãy cũng là bài sát hạch sao, cô chỉ dựa vào ăn cua mà vượt qua á?
Lại có hai người đi lên thuyền, thuyền nhỏ ngồi đầy.
Bên tay trái Vân Thiển ngồi xuống một mảng mosaic màu nâu, cô lịch sự nhìn sang, nở nụ cười buôn bán.
Mặc dù không nhìn rõ người ta, nhưng cứ cười trước chẳng sai.
Mọi người đều là người thông qua sát hạch, sau này là đồng nghiệp, quan hệ hòa thuận cơ bản không thể thiếu.
Trước khi mosaic màu nâu ngồi xuống, Vân Thiển đều chào hỏi với mỗi người lên thuyền như thế, mọi người đều có ấn tượng tốt với cô.
Lần này cũng vậy, Vân Thiển cười hai mắt cong cong: “Chào.”
Mắt Ô Tề Hải hơi lóe sáng, không ngờ Vân Thiển lại cười tươi với cậu như thế, chẳng lẽ biểu hiện ban nãy của cậu đã hấp dẫn sự chú ý của cô? Hay là hai lần tiếp xúc trước đã để lại ấn tượng tốt với cô?
Xem ra cậu không uổng phí sức lực.
Dưới ánh trăng và tàn lửa còn lại trên mặt biển, đôi mắt của Vân Thiển xinh đẹp rạng rỡ, mặc dù tóc nâu bù xù, trên mặt lấm bẩn lỗ chỗ, nhưng vẫn không che được vẻ đẹp của cô.
Mùi của cô rất thơm.
Đã lâu rồi cậu không có cảm giác đói bụng, mà cô lại lần nữa gợi lên cảm giác thèm ăn của cậu.
…Thơm quá.
Cứng rồi.
Ô Đậu ngửi thấy mùi trên người Ô Tề Hải, đạp mạnh cậu một cước.
Con non trong kỳ tìm bạn không tốt ở chỗ này, lúc chiến đấu xong, cảm xúc kích động sẽ động dục bất cứ chỗ nào.
Ánh mắt cậu cảnh cáo Ô Tề Hải kiềm chế lại một chút, đừng tùy tiện tỏa ra mùi “đòi giao phối”, lỡ kéo tộc Biển tới thì làm sao đây?
Ô Tề Hải hít sâu, phản ứng cơ thể biến mất, nhẹ giọng chào hỏi Vân Thiển: “Chào chị, em là Ô Tề Hải.
Khả năng tránh né càng cua của chị lúc nãy thật lợi hại, sau này em có thể nhờ chị chỉ bảo một chút không?”
Vân Thiển: “?”
Cô hoài nghi em trai này đang đá xoáy mình.
Lúc nãy ngoại trừ ăn và ăn, cô không hề biểu hiện ra bản lĩnh lợi hại chỗ nào cả…
Người bản xứ thế giới tận thế cũng có âm dương sư(*) à?
(*) Nghĩa bóng để chỉ những người nói cạnh khóe, bề ngoài ý này nhưng bên trong lại ý khác.
Người bên cạnh bật ra tiếng cười nhạo đã chứng minh chuyện này: “Nhóc đen, nếu bàn về bản lĩnh, mọi người đều thấy rõ chẳng có mấy người có thể qua được cậu.
Người ra sức nhiều nhất lúc nãy cũng là cậu, cậu và cô ấy rốt cuộc là ai chỉ dạy ai đây?”
Ô Tề Hải nheo mắt nhìn người nói.
Lát sau, cậu nở nụ cười đáng yêu, giọng vẫn nhẹ nhàng như cũ: “Em thật sự nghĩ chị gái rất lợi hại, không thể chỉ dạy em sao? Em rất muốn học với chị mà…”
Lại đá xoáy cô.
Vân Thiển cũng chớp mắt, cố ý nói bằng giọng điệu ngọt ngào: “Làm gì có, ngài quá khách sáo quá rồi, tôi làm sao xứng với hai chữ “chỉ dạy” mà ngài dùng.
Tôi nhớ lại những động tác mà ngài nói, mấy thứ đó quá đơn giản, ai cũng làm được… Tôi không giống ngài, nếu trên trời có mười mặt trời, ngài chính là hào quang chói lóa của chín mặt trời.
Người tài giỏi như ngài, tôi thật sự dạy không nổi!”
Bên ngoài khen ngợi, bên trong châm chọc.
Ô Tề Hải cho rằng bộ dạng nói một tràng của Vân Thiển rất đáng yêu.
Đoạn văn dài như vậy nhưng Ô Tề Hải chỉ nghe ra một ý, đó là Vân Thiển có ý với cậu.
Không những cô sùng bái cậu, còn cường điệu so sánh cậu với mặt trời, đến tận chín cái, quả nhiên bọn họ đều vừa gặp đã yêu người còn lại.
Ô Tề Hải từng nghe mẹ nói, đa phần tộc người đều e thẹn, ngại biểu đạt tình yêu trực tiếp, thường giấu ẩn ý trong lời nói.
Nếu lựa chọn tộc Người làm bạn đời, lúc tán tỉnh, cậu phải chú ý điểm này hơn.
Chị gái nói chuyện ẩn ý quá, nếu là người khác sẽ không hiểu ẩn ý mà chị gái muốn nói.
Ô Tề Hải: May mà khả năng hiểu của cậu rất tốt!
Ô Tề Hải: “Chị gái, em hiểu ý chị.
Ở đây nhiều người quá, chúng ta có thể gặp riêng rồi nói.”
Vân Thiển: “?”
Người này còn muốn gặp riêng cô đấu tay đôi, quá đáng lắm rồi!
------oOo------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...