Tiếng nói Tống Hành Chỉ vừa dứt, tất cả đèn trong phòng sáng lên, MC trong tivi tiếp tục đọc tin tức: “Những ngày gần đây có nhiều vụ án cướp giật nổi lên trong thành phố…”
Vân Thiển nhận ra sức lực ôm mình giảm đi, tầm nhìn sáng trở lại, cô chớp mắt nhìn về phía cửa sổ.
Trên tấm kính còn sót lại một ít chất nhầy, chứng tỏ lúc nãy thật sự có sâu lông bò qua.
Vân Thiển túm chặt áo Tống Hành Chỉ: “Nó chết rồi sao?”
Tống Hành Chỉ: “Ừ, chết rồi.” Cậu không để tâm Vân Thiển tiếp tục dính lên người cậu.
Trên người cô có mùi thơm nhàn nhạt, đuôi tóc chạm đến mu bàn tay khiến cậu không kiềm được muốn chạm vào.
Đáng tiếc Vân Thiển buông ra rất nhanh, cô dần dần bình tĩnh, thoát khỏi cảm giác sợ hãi.
Vân Thiển cảm kích nhìn Tống Hành Chỉ: “Cảm ơn.”
Tống Hành Chỉ bước ra khỏi sự mất mát, trong lòng còn sót lại xúc cảm ôm ấp của Vân Thiển.
Cậu nở nụ cười, đang định nói gì bỗng thấy Vân Thiển ngáp một cái, lập tức ngã xuống.
Đổ vào lòng cậu, ngủ ngon lành.
Tống Hành Chỉ tháo mắt kính của Vân Thiển, ngón tay xoa dấu vết bị mắt kính hằn bên trên sống mũi, rồi lại chuyển sang cánh môi.
Cánh môi hé mở, màu sắc mê người.
Cậu hơi cúi người, không hôn lên cánh môi mà cách khoảng năm sáu centimet, ngón tay vuốt ve.
Tống Hành Chỉ cất giọng pha chút nghẹn ngạo: “Vân Thiển, em muốn làm gì cũng được nhưng không được thích người khác…” Cậu dừng lại, ôm Vân Thiển vào lòng giống như gấu bông: “Nếu em thích người khác, tôi… tôi sẽ… tôi sẽ….”
Sẽ giết cô sao?
Tống Hành Chỉ nghĩ cậu sẽ không nỡ giết Vân Thiển, vậy cậu phải uy hiếp Vân Thiển thế nào đây?
Tống Hành Chỉ hạ quyết tâm, hùng hồn nói: “Ngay lúc các người làm chuyện kỳ quặc, tôi sẽ tự thiến!”
…
Cảm xúc kích động và lời nói của cậu truyền tới một người khác.
Tay bưng rượu của Văn Nhân Du khựng lại, nhân viên phục vụ hỏi: “Thưa anh, có chuyện gì sao?”
Nhân viên phục vụ liếc thấy găng tay trên tay Văn Nhân Du, thầm lấy làm lạ nhưng không biểu hiện ra mặt.
Văn Nhân Du nở nụ cười lịch sự lắc đầu, cầm lấy ly rượu khẽ lắc trong tay.
Anh nhìn tiệc rượu tụ tập những người thượng lưu, nhanh chóng hòa nhập vào đấy.
Có điều Văn Nhân Du đã có định vị chuẩn xác về Tống Hành Chỉ trong lòng, một thằng nhóc khuyết tật não thích đả thương địch một nghìn, tự hại tám trăm.
…
Trước mắt Tống Hành Chỉ hiện lên khung cảnh Văn Nhân Du nhìn thấy lúc tham gia tiệc rượu, cậu lắc đầu đá bay khung cảnh, tiếp tục đọc sách.
Vân Thiển đang ngủ say trên sofa sau lưng cậu, đắp chăn lông trên người.
Trong khoảng thời gian đó, sâu lông màu sắc sặc sỡ lại xuất hiện vài lần, gần như mười lăm phút một lần.
Tất cả chúng đều bị xích sắt của Tống Hành Chỉ đánh tan tác dễ như trở bàn tay.
Đến nửa đêm không còn sâu lông xuất hiện nữa.
“.
.
.
%&*”
Tống Hành Chỉ quay đầu, Vân Thiển đang nói mớ, cậu áp sát lại gần mới nghe thấy nội dung cô nói.
“…Không cho tôi đè, tại sao không cho tôi đè…”
“…Cơ thể đàn ông thơm phức, cơ bụng…”
Tống Hành Chỉ: “…” Trong mơ mà cũng nghĩ tới đàn ông sao, đúng là Vân Thiển, có thể phát huy háo độ sắc đến cực hạn.
“Lúc ở trong trường, em còn động tay động chân với tôi, tại sao bây giờ không chịu chạm vào tôi?” Cằm Tống Hành Chỉ chống lên sofa, vươn ngón tay chọc vào phần thịt mềm bên má Vân Thiển.
Vân Thiển hờn dỗi lật người lăn xuống sofa, Tống Hành Chỉ bị cô đè bên dưới.
Cánh mũi khịt khịt giống như ngửi thấy đồ ăn ngon, Vân Thiển mơ màng mở mắt, híp lại nhìn người bên dưới: “Xem tôi phát hiện ra gì này, một đại mỹ nhân!”
Cô chui nhủi lên người Tống Hành Chỉ giống như cún con, bưng mặt cậu hôn chụt chụt vang dội.
Tống Hành Chỉ bị cô trét nước miếng đầy mặt, gương mặt đỏ bừng.
Cậu vốn không có ý ngăn Vân Thiển, nhưng lo cô thức dậy lại tức giận, bèn vươn tay đẩy cô: “Tôi là Tống Hành Chỉ, Vân Thiển, em tỉnh lại đi.”
Vân Thiển lại ngủ say, cuộn trong lòng Tống Hành Chỉ, khiến cậu tiến thoái lưỡng nan.
…
Màn này bị Giới nhìn thấy hết qua Thủy kính.
Ngài nhàm chán chạm lên mặt kính, suy nghĩ xem mình có nên mặc đai trinh tiết cho cả đám phân thân dục vọng hay không, đề phòng mất trinh trong tay Vân Thiển.
Xem tình hình trước mắt, Tham lam còn dễ xử, lời anh nói trước kia hẳn là nói dối, dục vọng của anh vẫn là tiền bạc, Vân Thiển chỉ có sức hấp dẫn với anh mà thôi.
Cố chấp không giống vậy, cậu chỉ muốn có được Vân Thiển, hơn nữa dòng sức mạnh này trưởng thành với tốc độ cực kỳ khó tin, không chừng cuối cùng cậu có thể trở thành dục vọng chính giống như Tham lam.
Thủy kính lăn tăn dao động, Giới nhìn thấy nhiều nơi trên thế giới Vân Thiển xuất hiện sinh vật không thuộc về thế giới bọn họ.
Thần điện Ánh Sáng làm việc là như vậy, vào nhà vệ sinh mà không chùi đít, để lại một đống rắc rối.
ĐámVân Thiển có thể đến thế giới nhỏ của ngài là nhờ đường liên thông do Thần điện Ánh Sáng tạo ra, mà đã là đường thì dĩ nhiên có hai hướng.
Sinh vật may mắn hoặc đủ thực lực ở thế giới nhỏ khác có thể thông qua đường liên thông đi đến thế giới này.
Ngài đã từng nói thế giới này là cái sàng, sớm muộn gì cũng tiêu đời.
Giới lại nhìn thấy một đám tín đồ tỏa ra mùi thối của Thần điện Ánh Sáng chạy lung tung, dọn dẹp những sinh vật đến từ thế giới nhỏ khác.
Thế cục dần được khống chế.
Giới: “Chán ngắt.”
Ngài muốn rời khỏi thần điện tìm chút niềm vui nhưng lại bị cấm chế của Thần Bóng Tối bày ra cản lại, ra ngoài là sẽ nghe thấy tiếng nói “Tĩnh tâm” mà Thần Bóng Tối để lại, ngay cả Vương Lâm cũng không thể bước vào.
Thường ngày, Giới rất thích chạy đến thế giới nhỏ do thần linh khác cai quản tặng “lễ vật” , bây giờ không thể nào làm chuyện này, ngài bỗng cảm thấy hơi trống trải.
Đen to con và Trắng bé nhỏ đang ở ngọn núi đằng sau thần điện.
Giới định tìm Đen to con luyện tay, nhưng Trắng bé nhỏ đang mang thai, Đen to con với tư cách là cha nên không rảnh để ý người khác, thần linh cũng không được.
Giới tò mò nhìn Trắng bé nhỏ, thân hình quả cầu của nó phồng lên một quả bóng nhỏ, trông giống cái hồ lồ nằm ngang.
Ngài nhìn một hồi thì rời đi.
Giới đi về phía Tịnh trì của thần điện, cũng là nơi ngài tắm rửa.
Tuy thần thuật có thể giải quyết mọi vấn đề nhưng trên một vài phương diện, thần linh cũng rất thích hưởng thụ.
Ví dụ như Giới, ngài rất thích ngâm người trong ao nước, như vậy mới có thể trợ giúp ngài ngăn cách hoàn toàn năm giác quan .
Giới muốn biết rốt cuộc những đoạn ký ức sâu trong đầu Vân Thiển là thế nào.
Ký ức đối phương bị nát vụn, rõ ràng là chuyện mà cô cũng không nhớ được sau khi ký ức bị đánh vỡ.
Ngài đã từng gặp cô gái này sao?
Giới xoay chiếc nhẫn trên tay.
Đây là một chiếc nhẫn gỗ bình thường, ngài chỉ biết đây là thứ rất quan trọng với ngài, còn nguyên nhân tại sao quan trọng thì không nhớ nổi.
Tóc trắng trôi lững lờ trên mặt nước, bập bềnh lay động.
Giới đứng dậy khỏi mặt nước, áo bào tự động biến ra, ngài đi đi lại lại trong thần điện.
Vương Lâm nhìn Giới đi tới đi lui, cuối cùng đi vào phòng tu luyện, ông ta mới thở phào.
Giới ngưng tụ Thủy kính trong phòng tu luyện, bên trong là khung cảnh Vân Thiển đang chơi điện thoại trong phòng ngủ.
Lần đầu tiên Giới biết loài người có thể nằm tư thế lạ lùng như vậy.
Ngài không biết tại sao Vân Thiển phải vòng chân lên đầu, rồi lại vòng tay qua chân.
Tư thế như vậy xem màn hình dễ chịu hơn sao?
Đột nhiên, người trong khung cảnh cá chép lộn mình, nhào tới trước gương, càu nhàu: “Dáng ngực không tệ, lại còn rất vểnh.
Mông cũng rất tròn, đẫy đà xinh đẹp.
Tại sao mình ra ngoài hẹn trai đều hẹn không được?
Giới nhìn Vân Thiển lúc thì vén áo, khoa tay múa chân đo kích cỡ hai cục thịt vô dụng trước ngực, lúc thì lại phỏng theo độ cong phần mông, cuối cùng nằm trên giường la to: “Ông trời ơi, ban cho tôi một người đàn ông hoàn thành Home run(*) dù chỉ một lần đi!”
(*) Vốn là thuật ngữ trong bóng chày, nhưng ở Đài Loan thường dùng để so sánh mức độ thân thiết của nam nữ.
Home run là mức độ cao nhất, bao gồm nắm tay, hôn môi, quan hệ
Người phụ nữ tham lam.
Giới thờ ơ, rõ ràng trong phòng đã có hai phân thân của ngài, đều từng tiếp xúc thân mật (hôn môi) với hai người kia nhưng vẫn không thỏa mãn, còn đòi người khác.
Có nên nói đúng là tín đồ của ngài không, dục vọng mạnh tới như vậy.
Giới hiểu cái rắm.
Hai phân thân chỉ có thể nhìn không thể ăn, chỉ có thể ngắm không thể dùng, xài được cái bíp.
Vân Thiển bắt đầu ăn diện.
Giới nhìn thấy thông tin trên điện thoại của cô, dường như cô muốn đi gặp người trên mạng, ảnh đại diện là một tên đàn ông rất xấu.
Ngay lập tức, Giới tìm được người kia, đúng là một con người xấu xí.
Tín đồ của ngài lại tìm một người thấp kém cỡ này để giải quyết dục vọng, với tư cách là thần linh được cô tín ngưỡng, vậy chẳng phải ngài mất mặt lắm sao?
Giới nhắm hai mắt.
Tống Hành Chỉ và Văn Nhân Du ở trong phòng mỗi người nghe thấy tiếng nói của ngài, ý đại khái là “Nể mặt các ngươi là phân thân của ta, ta tốt bụng nhắc nhở nguyên nhân các ngươi không chịu trở về chướng mắt ngươi, chuẩn bị đi tìm đối tượng khác…”
Nhắc nhở vang lên hết lần này đến lần khác, thật tiếc Giới không chịu mở văn phòng trinh thám giải quyết vô số vấn đề ngoại tình trong hôn nhân, nếu ngài chịu mở, chắc chắn kinh doanh phát đạt.
Vân Thiển chuẩn bị ra cửa, chợt bị Văn Nhân Du trở về đột ngột ôm vào phòng, đè lên giường.
Vân Thiển: “Không phải anh đang làm dự án mới gì đó à?”
“Tôi lo tôi còn không trở về, sẽ nhìn thấy hoa mình trồng bị người khác bẻ mất, như vậy sẽ khiến tâm trạng tôi xấu lắm.” Văn Nhân Du tháo mắt kính xuống, thổi bên tai Vân Thiển: “Lời nói lần này là thật lòng, tôi và thứ kia vẫn không thỏa mãn được em sao?”
Cảm giác giống như đắm mình trong mây ồ ạt ập tới.
Đầu óc Vân Thiển hỗn loạn, cô không biết tại sao mấy ngày nay Văn Nhân Du và Tống Hành Chỉ có thể chuẩn xác ngăn cản hành động dự định ra ngoài phóng đãng của mình.
Văn Nhân Du thưởng thức làn da giống như sữa bò dưới tay dần dần ửng đỏ.
Dường như cảm nhận được chuyện gì, anh bỗng nhiên cười khẽ: “Tống Hành Chỉ đã không còn nhỏ nữa, lần sau bảo cậu ta gia nhập cùng chúng ta, thế nào? Tôi cũng không để bụng, nếu em ngại mở miệng, tôi có thể…”
Anh nhướng mày.
Đốt ngón tay bỗng bị cắn chặt.
Vân Thiển: “Anh khốn kiếp, câm miệng!”
…
“Tống Hành Chỉ, sao mặt em đỏ thế, không khỏe sao?”
Giáo viên chủ nhiệm bước dọc theo đường đi giữa hai dãy bàn học tới, nhìn thấy thiếu niên úp gương mặt đỏ lựng xuống bàn bèn lo lắng hỏi.
Mặc dù học sinh chuyển trường dựa vào quan hệ nhập học, nhưng thành tích thi khá ổn, hẳn có thể thi đại học vào trường không tệ, cũng không kéo chân sau lớp bọn họ.
Tống Hành Chỉ gật đầu: “Em muốn tới phòng y tế.”
Giáo viên chủ nhiệm: “Em đi đi.”
Tống Hành Chỉ dừng tại khúc quanh, cậu áp mặt lên vách tường ốp gạch men, dường như làm vậy có thể hạ thấp nhiệt độ cơ thể mình.
Lúc này, cậu có thể nhìn thấy rất nhiều cảnh tượng không nên nhìn, nhưng cậu không có cách nào dời mắt, cũng không muốn dời, chỉ đành di chuyển theo tầm mắt của một người khác.
Anh ta là tên biến thái.
Tống Hành Chỉ giơ tay cắn ngón tay, chạm đầu lưỡi lên đó.
Cậu cũng vậy.
Chắc chắn buổi tối Vân Thiển sẽ lại rất đói, hôm nay hẳn nên mua chút gì về nấu cho cô ăn nhỉ?
…
Vân Thiển nghi ngờ giữa Tống Hành Chỉ và Văn Nhân Du có bí mật không cho ai biết.
Nhưng bình thường hai người không hề xuất hiện cùng một lúc, dù ở cùng phòng cũng rất ít nói, trừ vẻ ngoài tương tự thì không có điểm gì giống nhau.
Vân Thiển không phát hiện chuyện gì khác thường, trực giác nói cho cô biết chắc chắn Tống Hành Chỉ và Văn Nhân Du có quan hệ, nhưng là quan hệ thế nào?
Sau khi được Văn Nhân Du đút no tinh thần, Tống Hành Chỉ đút no bụng, Vân Thiển từ bỏ ý định ra ngoài kiếm ăn.
Chỉ một thời gian ngắn, Văn Nhân Du đã kết nối được với mạng lưới của anh trai Văn Tư Thành, oai phong lăn lộn trong thế giới này.
Đã đến thời gian ngày 25 tháng 9 bước vào thế giới tận thế tiếp theo, sáng sớm Vân Thiển ước lượng cân nặng cơ thể, phát hiện mình mập lên một ký rưỡi!
Hôm nay Tống Hành Chỉ không cần đi học, ngồi ở nhà.
Cô hỏi cậu: “Có phải tôi mập lên rất nhiều không?”
Tống Hành Chỉ nhìn kỹ một phen, lịch sự dời mắt: “Không có, thế này vừa đẹp.”
Cảm giác tay chỗ nào cũng đều êm ái hơn trước đây.
Sau khi trả lời xong, cậu tiếp tục cúi đầu học.
Vân Thiển tranh thủ trước khi bước vào thế giới tận thế một tiếng, dốc hết nhiệt huyết lên sách bài tập của Tống Hành Chỉ.
Đối với cô, bài tập bổ túc học sinh cấp ba rất đơn giản.
09:00:01, Vân Thiển bước vào thế giới tận thế.
09:00:02, Vân Thiển chớp mắt suy yếu nói: “Tôi về rồi.”
09:01:00, sau lưng Vân Thiển nứt ra một khe hở, bầu không khí trong nhà ngưng đọng.
Một cậu thiếu niên trạc tuổi Tống Hành Chỉ chạy ra từ trong khe hở.
Đương nhiên mặt mũi cũng y hệt.
Nước da bánh mật, con ngươi dựng đứng màu vàng sẫm, vừa mỉm cười là lộ ra hai chiếc răng nanh nhỏ sáng ngời, vảy cá ẩn hiện chỗ thái dương.
Cậu nhảy lên ôm Vân Thiển từ đằng sau.
Răng nanh cắt rách da cổ Vân Thiển, giọt máu thấm ra bị cậu liếm sạch.
“Chị gái ——” Giọng nói nũng nịu ngọt lịm nhưng nhuốm đầy sự âm u lạnh lẽo đến từ đại dương sâu thẳm: “Lén chạy đi mà không cho Tiểu Hải biết sẽ bị trừng phạt đấy nhé.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...