Văn Tư Thành tự nhận là bạn bè nghĩa khí, Vân Thiển có khó khăn, đương nhiên anh đến giúp đỡ sớm nhất.
Thấy Vân Thiển đang chọn khách sạn, so sánh khách sạn nào ở lâu dài có lợi hơn, anh bèn nói: “Ở khách sạn làm gì, điều kiện khách sạn cũng không tốt bằng nhà anh.
Chỉ là một căn hộ thôi mà, em chọn đại một khu vực em thích mà ở.”
Vân Thiển uyển chuyển từ chối.
Văn Tư Thành giúp Tống Hành Chỉ và Văn Nhân Du tìm chỗ đã rất phiền hà rồi, bây giờ bản thân cô còn làm phiền nữa thì không hay lắm.
Văn Tư Thành gãi đầu: “Nếu ngại thì đưa anh ít tiền mướn phòng, mỗi tháng năm sáu trăm là được.
Dù sao đó đều là phòng bỏ trống, bình thường cũng chẳng có ai ở.”
Mấy căn hộ anh kể đều ở khu vực đắt đỏ có tiếng ở Hải Thành, thuê một phòng không dưới mấy chục nghìn một tháng.
Lý Duy: “Anh Văn, tôi thấy chỗ tôi đang ở cũng không tốt lắm.
Anh xem…”
Văn Tư Thành chỉ trỏ: “Tôi còn nhớ lúc ở thành phố Hoán Giang, anh và Đặng Chung chê tôi là người chơi khiếm khuyết, không chịu dẫn theo tôi đấy.”
Lý Duy: “…Ba, con có lỗi với ba!”
Văn Tư Thành cười mắng Lý Duy, kẹp cổ anh lắc qua lắc lại.
Vân Thiển không lay chuyển được Văn Tư Thành, cuối cùng phải đồng ý.
Các loại tiền như tiền thuê phòng, tiền điện, tiền nước đương nhiên phải trả, đồng thời cô cũng chịu cái ơn lớn của Văn Tư Thành, sau này nhất định phải trả lại anh.
Vân Thiển không có hành lý gì, mọi thứ đều bị phá không còn một mảnh.
Lúc Văn Tư Thành dẫn Vân Thiển đi mua đồ, Lý Duy tiếp tục trở về đi làm.
Văn Tư Thành: “Lúc nãy, anh hỏi thăm người trong Bang hội người chơi, không chỉ một mình em bị tấn công, có vài người chơi sau khi bị tấn công đã chết bất đắc kỳ tử.”
Vân Thiển: “Quái vật trong thế giới tận thế chạy đến thế giới chúng ta sao?” Cô nhớ lại vẫn còn rùng mình, nhìn túi ngủ phía sau xe: “Nếu không nhờ thứ này, không chừng bây giờ em đã chẳng còn mạng.”
Văn Tư Thành: “Tình hình cụ thể không rõ lắm, Bang hội người chơi nói chuyện giấu giấu giếm giếm, không biết đang giấu cái gì, bọn họ chỉ nói bang hội sẽ xử lý chuyện này.
Tưởng mình là cục quản lý không gian sao!” Anh đập mạnh xuống bàn: “May mà em có vật phẩm của thần, không thì…”
Theo như những gì Văn Tư Thành nghe ngóng được từ một vài người chơi trong Bang hội người chơi, vũ khí thần chọn là vật phẩm mà thần từng sử dụng.
Dựa vào thần linh khác nhau, vũ khí thần chọn ẩn chứa thần tính khác nhau.
Có một vài vũ khí mạnh mẽ có thể trực tiếp K.O(*) nhân tố tận thế ở thế giới tận thế, hoặc trực tiếp tạo nên ảnh hưởng đối với nhận thức của người bản xứ ở thế giới tận thế (Ví dụ như giấy nhật ký của thần mà Bùi Hướng Nhu từng dùng).
(*) K.O: Knock Out
Vũ khí thần chọn có thể lấy ra khỏi balo không gian tại thế giới hiện thực, tự do dịch chuyển sang các thế giới tận thế.
Bởi vì là vật dụng của thần nên sinh vật bình thường sử dụng sẽ phải trả giá rất lớn, hầu như đều lấy mạng ra đổi.
Nếu sử dụng ở thế giới tận thế sẽ mất mấy trăm mạng, chưa có bao nhiêu người dám sử dụng ở thế giới hiện thực, dù sao họ cũng chỉ có một cái mạng, không dám thử lung tung.
Vân Thiển: “…” Cô không chết đúng là mạng lớn.
Văn Tư Thành buông tiếng cảm khái y hệt.
Tiếng tin nhắn trên điện thoại anh vang lên, nhân dịp đèn đỏ, Văn Tư Thành đọc lướt qua tin nhắn.
Mặt anh cứng đờ đọc nội dung bên trên: “Trước khi ‘Dị vật’ từng tấn công người chơi bị bắt, trong vòng bảy mươi hai tiếng, người chơi sẽ gặp đợt tấn công thứ hai.
Anh Văn bảo bạn anh cẩn thận một chút, gần đây có không ít người chơi xảy ra chuyện, lòng người hoang mang.”
Vân Thiển: “Trời muốn diệt ta?”
Sau khi biết sử dụng vũ khí thần chọn phải trả giá, Vân Thiển không dám tùy tiện chui vào bên trong túi ngủ.
Nhưng nếu trong bảy mươi hai tiếng, Bang hội người chơi không bắt được quái vật tấn công kia, nó lại đến tìm cô…
Một cô gái trói gà không chặt như cô cầm cục gạch đánh ăn trộm và biến thái còn được, sao có thể chống lại quái vật…
Vân Thiển: “Em muốn tìm súng.”
Văn Tư Thành: “…Chi bằng em ước xuất hiện dị nhân bảo vệ em còn hơn.”
Vân Thiển: “Làm gì có dị…” Cô khựng lại.
Hai người đột nhiên sực nhớ, chẳng phải còn có Tống Hành Chỉ sao?
…
Đây là một căn hộ cao cấp có diện tích rất lớn, phong cách trang trí hậu hiện đại, tông màu chính xám lạnh.
Một cái đèn trần đơn giản nối liền từ tầng trên xuống tầng dưới, cửa sổ sát đất nhìn bao quát hết ánh đèn trang trí của Hải Thành phồn hoa rực rỡ.
Tống Hành Chỉ ở tầng dưới, Văn Nhân Du mới tới ở tầng trên.
Hai người không hề hay biết chuyện Vân Thiển gặp phải.
Đề tài chung của Tống Hành Chỉ và Văn Nhân Du chỉ có Vân Thiển, nếu bắt buộc phải tìm thêm một cái thì chỉ có chuyện nói xấu bản thể ngố tàu là Giới.
Tống Hành Chỉ đang ngồi ở phòng khách ôn tập.
Văn Tư Thành tìm một trường cấp ba mới cho cậu, phải làm kiểm tra nhập học, cho nên cậu cần nắm vững kiến thức học sinh cấp ba ở thế giới này một cách nhanh nhất.
Văn Nhân Du đang ở trong phòng… dọn dẹp vệ sinh.
Chúa ở sạch không thể chịu được việc đồ dùng trong nhà chưa khử trùng.
Ai làm việc nấy, cùng lắm lúc cảm xúc hai người dao động sẽ xuất hiện khung cảnh trước mặt và cảm nhận của người kia.
Sau khi bị nhiều lần, bọn họ đã quen với hiện tượng này.
“Bính boong…”
Tống Hành Chỉ buông bộ đề bài tập trên tay xuống, Văn Tư Thành khổng lồ đang đứng bên ngoài, gần như chắn hết khung cửa.
Cậu chưa kịp mời Văn Tư Thành vào nhà, một cái đầu ló từ đằng sau Văn Tư Thành ra, mái tóc gợn sóng bù xù rủ xuống, đôi mắt đào hoa đằng sau cặp kính nhỏ hơn một tí so với không đeo kính, nhưng vẫn rất xinh đẹp.
Mắt Tống Hành Chỉ trợn tròn, cậu chỉnh trang lại quần áo theo bản năng, sau đó mới nói: “Vân Thiển, sao em lại đến đây? Tôi vừa hầm canh sườn lợn, múc cho em một bát nhé…” Âm cuối cao vút vì vui sướng.
“Anh Văn muốn uống không?” Âm cuối hơi hạ xuống.
Văn Tư Thành: “…Uống.” Anh cứ tưởng Tống Hành Chỉ nhiệt tình với anh lắm rồi… Đúng là con người không nên so sánh, so sánh sẽ dễ mất mát trong lòng.
Vân Thiển theo sau Văn Tư Thành, đổi dép lê, đồng thời trả lời câu hỏi của Tống Hành Chỉ.
“Chuyện kể ra dài lắm, cho nên tôi tóm tắt thế này.
Vì một vài nguyên nhân nhằm bảo vệ mạng nhỏ của mình, tôi quyết định đến chỗ cậu ở hai ngày.
Cậu có ngại tôi trải nệm trong phòng ngủ cậu không?”
“Á ——”
Vân Thiển và Văn Tư Thành nhìn thấy Tống Hành Chỉ đụng đầu vào khung cửa phòng bếp.
Cậu sờ cái trán sưng đỏ, ứa nước mắt xoay người, tốc độ trả lời cực nhanh giống như sợ Vân Thiển đổi ý: “Tất nhiên không ngại!”
Văn Nhân Du trên lầu cũng bưng trán giống vậy, mức độ cạn lời với Tống Hành Chỉ lại tăng thêm một bậc.
Anh bước từ phòng ngủ ra, nhìn ba người dưới lầu.
Tống Hành Chỉ nở nụ cười xấu hổ ngượng ngùng, lúc nhìn thấy ánh mắt anh thì ngưng cười.
Văn Nhân Du: “Xảy ra chuyện gì?”
Anh nhìn thấy hành lý trên tay Vân Thiển.
Nhóm người ngồi vây quanh bàn ăn.
Vân Thiển và Văn Tư Thành người này một câu, người kia một câu giống như hai người tung hứng, giải thích rõ mọi chuyện.
Tống Hành Chỉ ngay lập tức đảm bảo cậu có thể bảo vệ sự an toàn cho Vân Thiển.
Văn Tư Thành tò mò năng lực Tống Hành Chỉ che giấu mạnh đến độ nào.
Sau khi nhìn thấy rồi, anh cho rằng thế giới hiện thực không còn an toàn nữa, anh phải xây lô cốt dưới đất thôi.
Văn Tư Thành: “Thần linh đáng ghét, làm việc chả đáng tin gì cả.
Uổng công chúng ta cứu giúp những thế giới khác, kết quả lại đối xử với thế giới chúng ta vậy sao?”
Anh cúi đầu uống canh, phát hiện trong tô mình chỉ có ba miếng sườn lợn, mà sườn trong chén Vân Thiển đã chất thành núi nhỏ, Tống Hành Chỉ còn đang cố gắng phá kỷ lục độ cao ngọn núi.
Văn Tư Thành nhìn chén canh chỉ có nước của Văn Nhân Du.
Con người ấy, đôi lúc phải so sánh mới có thể cân bằng tâm lý!
Văn Nhân Du suy đoán: “Có thể thế giới của các người đã cực kỳ tồi tệ cho nên mới lợi dụng những đồ bỏ đi, để các người cứu giúp những thế giới khác trước khi diệt vong.”
Vân Thiển và Văn Tư Thành nghe thấy bèn không vui.
Cái gì mà lợi dụng đồ bỏ đi, người này trông như chó hình người mà sao nói chuyện chẳng giống tiếng người, khiến người ta khó chịu thế?
Ngồi ở đây suy đoán lung tung cũng chẳng thể đoán ra chân tướng, cho dù thế giới sắp tận thế thật, một ngày trước khi nó đến, nên làm gì vẫn phải làm nấy thôi.
Văn Tư Thành khen ngợi tay nghề của Tống Hành Chỉ, đóng gói vài miếng sườn lợn ướp sẵn về nhà, đưa số điện thoại anh trai anh cho Văn Nhân Du, tiện thể hỏi: “Anh giỏi đấy, sao anh biết anh tôi?”
Văn Nhân Du cầm số điện thoại trên tay, mỉm cười không nói.
Anh có thể bắt đầu kinh doanh rồi.
Dưới cái nhìn chằm chằm của Tống Hành Chỉ, Văn Nhân Du hôn lên trán Vân Thiển rồi ra cửa làm việc, trong phòng chỉ còn lại Vân Thiển hơi e thẹn và Tống Hành Chỉ thở phì phì.
Tống Hành Chỉ: “Em thích anh ta?”
Vân Thiển: “…Cũng không phải.”
Nhận được câu trả lời, Tống Hành Chỉ rất vui, không hỏi thêm chuyện gì khác, khiến Vân Thiển thở phào.
Tivi đang phát phim truyền hình nước T.
Con trai dẫn cô vợ không được hoan nghênh về nhà, cô vợ đang tìm nhà vệ sinh bỗng nhìn thấy mẹ chồng nấu ăn trong phòng bếp, thế là yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên…
Vân Thiển vốn nghĩ sẽ xem một bộ phim về đạo đức gia đình, ai có ngờ lại là phim bách hợp mẹ chồng nàng dâu.
Nghe thấy tiếng lật sách bên cạnh, cô bèn quay sang nhìn.
Tống Hành Chỉ đang ngồi trên thảm, im lặng đọc sách.
Dưới ánh đèn, đường nét nửa bên mặt cậu vô cùng dịu dàng.
Lúc rủ mắt, lông mi rung rung liên hồi.
Mép tay áo sơ mi trắng chỉnh tề xắn đến giữa cánh tay, có thể thấy mạch máu màu xanh ẩn hiện trên mu bàn tay cầm bút.
Đầu ngòi bút chạm lên giấy phát ra âm thanh sột soạt.
Vân Thiển giảm âm lượng tivi, cầm điện thoại lên, dự định đổi chỗ.
“Xem tivi không làm phiền tôi.” Tống Hành Chỉ ngước mắt nhìn Vân Thiển, khẽ nói: “Em ở bên cạnh càng khiến tôi tập trung học hơn.”
Cậu liền dời mắt, giọng nói rất khẽ: “Váy.”
Lúc này, Vân Thiển mới phát hiện váy chưa rũ xuống hết, cô tỉnh bơ chỉnh lại váy rồi ngồi xuống tiếp, khóe mắt liếc thấy vành tai Tống Hành Chỉ đỏ gay.
Trên tivi màn hình rộng, cô vợ và mẹ chồng say rượu xong bèn cùng nhau lăn giường.
Vân Thiển mất tự nhiên đổi kênh, xem tin tức phát sóng, mặt bỗng dưng nóng ran kỳ lạ.
Vân Thiển: Ghét thật, sức hấp dẫn của thiếu niên ngây thơ mạnh đến thế sao!
“Cạch cạch cạch cạch ——” Nơi cửa sổ vang lên tiếng giọt mưa tạt vào.
Vân Thiển tò mò nhìn sang, đột nhiên đối diện với một con sâu lông siêu to.
Mắt kép của ấu trùng hầu như không mang bất kỳ cảm xúc nào, chỉ cần nhìn thôi đã khiến người ta lạnh gáy.
Cặp nanh sắc nhọn lộ ra của nó nói cho Vân Thiển biết hôm qua chính nó để lại vô số dấu răng trên túi ngủ của cô, tiếc là không thể nuốt chửng cô vào bụng.
Ánh đèn trong phòng bị ảnh hưởng, bất chợt tắt ngúm, một mảng tối đen, chỉ có màu huỳnh quang ngũ sắc sặc sỡ của sâu lông chiếu xuyên qua cửa sổ.
Sâu lông có màu sắc kỳ lạ, giống như màu sắc phân cực dưới ánh sáng khúc xạ, mỗi một màu trên cơ thể đều khác nhau.
Tiếng cạch cạch cạch là âm thanh chân giác hút của nó bò tới lui trên cửa sổ.
Nó đang tìm cách vào phòng.
Ngón tay Vân Thiển run rẩy, theo bản năng tìm vũ khí tấn công thích hợp, lòng tràn đầy sợ hãi.
Khác với nhìn thấy quái vật ở thế giới tận thế, ở thế giới hiện thực, cô chỉ có một mạng.
Một bàn tay lành lạnh ấn lên vai cô.
Bàn tay đó hơi dùng sức, cô đã rơi vào lồng ngực gầy yếu, trước mắt chẳng thấy quái vật nào, chỉ có màu trắng của áo sơ mi sạch sẽ.
Ánh mắt Tống Hành Chỉ lạnh lẽo nhìn côn trùng ngọ nguậy ngoài cửa sổ.
Nó đang suy nghĩ làm sao gặm tấm kính cửa, bỗng một sợi xích sắt giáng từ trên trời xuống đâm xuyên cơ thể nó.
Không đợi nó vùng vẫy, bốn phương tám hướng tuôn ra dây xích khác nhau, hung ác xé nó thành từng mảnh, biến mất giữa không trung.
Giọng Tống Hành Chỉ dịu dàng: “Vân Thiển, không sao rồi.”
------oOo------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...