Cùng thời gian cầu lông xuất hiện, nơi đóng quân tạm thời của công ty dược phẩm Tu Chính, đội thăm dò tổ hợp lại từ số lượng lớn người chơi và số ít lính đánh thuê đang chuẩn bị xuất phát.
Cửa ra vào thế giới ngược xuất hiện sớm nhất tại thị trấn mà Thị trưởng thị trấn Hạnh Phúc nói cho bọn họ biết bị mở ra lần nữa, đó là một hang động tối tăm trong một ngọn núi.
Miệng hang không lớn, sau khi bị người khác lấy đá bịt kín lại càng nhỏ hơn.
Bây giờ miệng hang đã được bọn họ dọn sạch, phong tỏa bốn phía, đảm bảo không có người đi nhầm vào.
Thiết bị thăm dò an toàn được chuẩn bị sẵn sàng, chỉ đợi thời gian đến.
Người bóng thích nơi ẩm ướt, âm u và lạnh lẽo.
Chúng sợ lửa, nhiệt độ cao và ánh nắng, cho nên vũ khí của đội thăm dò đối phó với người bóng là súng lửa và đèn tăng cường tia tử ngoại, có thể tấn công người bóng ở khoảng cách xa.
Người chơi trong đội thăm dò rất hưng phấn, có cảm giác thích thú khi lập nhóm đánh Boss.
Chờ đợi ở thị trấn quèn này đã lâu, cuối cùng cũng đợi đến ngày tiêu diệt nhân tố tận thế, xong việc là được về nhà rồi!
Lần thăm dò này chủ yếu là thăm dò nơi ở của Boss thế giới ngược, đồng thời xem thử súng lửa và đèn tia tử ngoại có thể gây thương tích cho nó hay không.
Nếu không thể, Hozia sẽ xin sử dụng vũ khí cao cấp hơn.
Bùi Hướng Nhu quan sát cả đội thăm dò, đảm bảo cảm xúc mỗi người, tránh khi bước vào thế giới ngược làm chậm trễ nhiệm vụ.
Vẻ mặt Kim Thiên Thiên không được phấn chấn lắm.
Bùi Hướng Nhu bước lên hỏi thăm.
Kim Thiên Thiên: “Chúng ta bắt buộc phải làm thế này sao? Hình như bởi vì nó đánh mất thứ gì nên mới tức giận như vậy, chỉ cần chúng ta trả thứ này về, không chừng nó sẽ không tính toán với nơi này nữa.”
Bùi Hướng Nhu: “Cô lấy người bản xứ ra mạo hiểm sao? Chỉ cần chậm tiêu diệt nhân tố tận thế một ngày, người bản xứ hoặc những nơi khác ở thế giới này sẽ bị tổn hại, đánh giá cuối cùng sẽ thấp hơn nhiều.
Ngay cả điều này mà cô cũng không quan tâm à?”
“Nhưng…” Kim Thiên Thiên khựng lại, cô túm mái tóc không mấy dài của mình, rối rắm nói: “Tại sao chúng ta khẳng định người bóng chính là nhân tố tận thế? Tôi vẫn cảm thấy hành vi tấn công người trước đây của chúng không xuất phát từ ý muốn…”
Bùi Hướng Nhu vừa định mở miệng, Kim Thiên Thiên vươn tay giữ lấy cô: “Cô cũng thấy bất thường đúng không, cho nên chỉ có anh Bùi ở đó chỉ huy, truyền đạt mệnh lệnh.
Trên tài liệu nghiên cứu chúng ta đọc lúc trước cho thấy người bóng mới bắt đầu tấn công con người từ năm nay.
Mặc dù lúc trước chúng cũng xuất hiện nhưng không gây ra bất cứ hành vi tấn công nào, chắc chắn chỗ nào đó có vấn đề.”
Bùi Hướng Nhu đẩy tay Kim Thiên Thiên, nói: “Cô nghĩ nhiều rồi, chắc hẳn cô đã bị quái vật kia ảnh hưởng.
Nó khiến cô đồng tình với nỗi đau của nó, cô sẽ suy nghĩ nó có nỗi khổ nào khác… Đây là âm mưu của nó.”
Kim Thiên Thiên sắp bị Bùi Hướng Nhu thuyết phục.
Bùi Hướng Nhu nói tiếp: “Nếu cô cho rằng thứ nó muốn tìm là Hoa đỏ, vậy Hoa đỏ trên thị trấn trồng công khai nhiều như vậy, đáng lý cũng đủ để nó lấy về rồi.”
Mắt Kim Thiên Thiên sáng lên: “Có thể là nguồn gốc trồng Hoa đỏ, Tu Chính muốn tự trồng Hoa đỏ nhưng luôn thất bại, còn bất kỳ người dân nào trong thị trấn cũng có thể trồng hoa với số lượng lớn… Thị trưởng kia còn nói Văn Nhân Du trộm được thứ gì đó, chắc chắn có liên quan đến thứ đó!”
Lần này đổi thành Bùi Hướng Nhu bị Kim Thiên Thiên thuyết phục.
Bùi Hướng Nhu tìm Hozia, hỏi thử có phải chuyện trồng Hoa đỏ có bí mật gì không.
Ban đầu Hozia sửng sốt, ấp úng không chịu khai.
Nhưng dưới tình huống vị khách bí ẩn cực kỳ quan trọng trong nhận thức của ông tiếp tục ép hỏi, ông ta đành khai đúng là Marion có giao một thứ thần kỳ cho Tu Chính.
Bùi Hướng Nhu: “Dẫn chúng tôi tới đó.”
Hozia dẫn đường đi vào một căn lều bạt được bịt kín.
Đất ở chính giữa lều trồng một bông Hoa đỏ cao cỡ nửa người.
Cứ cách một phút, Hoa đỏ sẽ hoàn thành một chu trình khép lại nở ra.
Lúc nở, nó tỏa ra mùi thơm nhàn nhạt, cánh hoa hơi phát ra ánh sáng yếu ớt.
Hozia: “Chỉ có đất được lấy từ nơi này mới có thể giữ Hoa đỏ sinh trưởng bình thường.”
Lẽ nào đây là bản thể của Hoa đỏ?
Hoa đỏ có tác dụng thần kỳ như vậy, hẳn cũng rất quan trọng đối với người bóng…
Kim Thiên Thiên: “Người bóng mất đi thứ quan trọng, bọn chúng vẫn luôn tìm kiếm, tôi nghĩ chắc chắn là nó.
Chúng ta phải mang nó trở về.”
Hozia không muốn, nhưng ông ta không chống lại được sức ảnh hưởng của tờ giấy sổ nhật ký tạo ra.
Bùi Hướng Nhu trả giá năm trăm cái mạng không hề uổng phí.
Trong đội ngũ thăm dò tăng thêm một cái rương có thể đẩy.
Rương được che lại bằng vải đen, dù vậy vẫn có thể ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt.
Móc dây thừng an toàn, bọn họ bước vào thế giới ngược.
“Phù ——” Bên trong mặt nạ chỉ có thể nghe thấy tiếng hô hấp của mình.
Thế giới này vẫn u ám như cũ, tràn đầy hơi thở khiến người ta tuyệt vọng.
Boss lúc trước Kim Thiên Thiên nhìn thẫy vẫn còn ở nguyên tại chỗ, vừa bước vào thế giới ngược đã thấy ngay.
Dù là ai cũng không thể nào phớt lờ đám mây đen đáng sợ hình xoáy nước trên bầu trời, cùng với bóng đen cực lớn bên dưới mây đen.
Liên tục có người bóng tụ tập ở đó.
Bùi Hướng Nhu phát hiện một chuyện kỳ lạ.
Dù người bóng chạy tới chỗ bọn họ, vừa đến gần, bọn chúng sẽ lập tức tránh xa.
Xem ra Hoa đỏ có địa vị cực kỳ quan trọng đối với người bóng, dường như bọn chúng rất kính trọng nó.
Cô lựa chọn tin tưởng quyết định của Kim Thiên Thiên không sai.
Có sự xuất hiện của Hoa đỏ đặc biệt này, bọn họ đi đường hết sức an toàn.
Đối diện với phương hướng tiến lên, tâm lý lính đánh thuê nảy sinh sợ hãi, còn mỗi người chơi lại gan to bằng trời, chỉ ước xách quần lên chạy nhanh tới đó.
Lính đánh thuê: “…”
Với tư cách là người quanh năm lăn xả giữa sống chết, bọn họ lại chẳng bằng một đám người trông như người bình thường sao?
Rốt cuộc cũng gần đến chỗ Quái vật tổ chim.
Vách tường thịt dựng đứng ngăn cản đường đi của họ.
Lính đánh thuê định giơ súng lửa lên đốt, Kim Thiên Thiên bỗng nói để cô thử.
Lúc trước, vách tường thịt được Quái vật tổ chim dùng để vận chuyển cô và Vân Thiển, vậy hẳn vách tường này là một phần của nó.
Cô có thể thông qua thứ này truyền đi cảm nhận của mình cho đối phương.
Kim Thiên Thiên giơ tay chạm lên vách tường, thầm nói trong lòng: Tôi mang thứ ngài tìm kiếm đến đây.
Bùi Chí Vũ mất kiên nhẫn: “Làm vậy có được không? Kim Thiên Thiên, cô đang nghĩ gì vậy, nghĩ mình có thể giao tiếp vượt giống loài sao?”
Ngay lúc chữ cuối cùng vừa dứt, vách tường thịt cao lớn như tường thành chậm rãi hạ xuống.
Bọn họ nhìn thấy người bóng bên trong bức tường đông nghịt không thấy điểm cuối.
Chúng lùi soàn soạt sang hai bên, chừa ra một con đường dẫn thẳng đến Quái vật tổ chim.
Bọn họ cũng nhìn thấy móng vuốt người bóng giơ lên vài thi thể loài người chưa ăn xong, nhai chóp chép liên tục.
Lính đánh thuê căng thẳng siết súng lửa, đám người trông như “tiểu công túa” được người chơi bao bọc ở giữa.
Người chơi vốn bảo nhóm người đừng bước vào, nhưng họ không muốn, vì vậy người chơi chỉ đành làm thế để bảo vệ họ.
Lính đánh thuê cảm thấy có gì đó quái quái.
Bọn họ đi một đoạn đường rất dài đến dưới chân Quái vật tổ chim.
Cái đầu của Quái vật tổ chim thò từ trên mây đen xuống, đôi mắt đen kịt nhìn chăm chú Kim Thiên Thiên.
—— Cô, tìm được rồi sao?
Kim Thiên Thiên gật đầu đáp: “Bây giờ chúng tôi trả lại thứ bọn họ trộm đi ở đây, không hề có bất kỳ tổn hại nào.”
Quái vật tổ chim phát ra cảm xúc vui vẻ.
—— Ở đâu, ở đâu?
Kim Thiên Thiên nâng vải đen, lộ ra Hoa đỏ bên trong lồng thủy tinh.
Hoa đỏ quay lại thế giới ngược phát ra ánh sáng rực rỡ, giống như một ngọn đèn chiếu sáng bóng đêm, chiếu sáng thế giới này.
Hoa đỏ phát ra tiếng “cưu cưu” rất nhỏ rất khẽ, chỉ có người bóng nghe thấy.
Kim Thiên Thiên phát hiện cảm xúc vui vẻ của Quái vật tổ chim từ từ biến mất, tiếp đó là một cảm xúc rất kỳ lạ, khó mà diễn tả, giống như phát hiện ra cái gì đó bất thường, nhưng lại có phần nhẹ nhõm.
Người bóng xung quanh bỗng nhiên bắt đầu nóng nảy, cả không gian bao trùm bầu không khí nôn nóng bất an.
Bùi Hướng Nhu nhỏ giọng hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Kim Thiên Thiên mù mờ: “Hình như đây không phải thứ nó muốn tìm, nhưng cảm giác của nó đối với thứ này… rất ba chấm.”
Bùi Chí Vũ: “Tôi đã nói quái vật này không thể giao tiếp được mà.
Bây giờ, chúng đang định tấn công chúng ta sao? Đệch, tự mình chui vào ngõ cụt, hoàn toàn không có lối thoát…”
Lính đánh thuê đang đợi lệnh phát động tấn công.
Sự nóng nảy của người bóng đạt tới đỉnh điểm, tất cả mọi người nhìn thấy chúng vểnh cái đuôi có lực tấn công kinh hồn lên, để lộ hoa cúc hiếm khi nhìn thấy.
Hoa cúc co rút, phun một cái “phẹt” xuống đất ——
Đẩy ra một đống màu đỏ, màu đỏ rơi xuống đất phát triển thành một bông hoa màu đỏ xinh đẹp.
Tuy nhiên môi trường thế giới ngược không thích hợp cho bất kỳ thực vật nào sinh trưởng, Hoa đỏ nhanh chóng khô héo.
Mặc dù cách lớp mặt nạ, thông qua lớp lọc không khí, đám người cũng có thể ngửi thấy được một mùi thơm thấm ruột thấm gan.
Gương mặt hoa cúc của mỗi con người bóng trở nên thoải mái, giống như người bị bệnh táo bón nhiều năm rốt cuộc một ngày nọ được giải phóng.
Con nào con nấy sung sướng đào đất chôn Hoa đỏ héo rũ.
Sau khi chôn xong bèn cách thật xa chỗ đó.
Mọi người: “…”
Trong nháy mắt, xung quanh người chơi cực kỳ thoáng đãng, thoáng đến khiến họ lạnh lòng.
Hình như… Hoa đỏ là… chất thải của người bóng.
Đóa Hoa đỏ bọn họ mang đến có lẽ là thuốc tiêu chảy của người bóng, có thể khiến chúng bài tiết trơn tru.
Hoa đỏ là đặc sản của thị trấn.
Bình thường, dân trong trấn hay bỏ một ít Hoa đỏ vào thức ăn, bản thân nó có mùi vị thanh đạm, ăn trực tiếp giống như bánh ngọt.
Người chơi từng ăn không ít.
Công ty dược phẩm Tu Chính rất lớn, hầu hết các loại thuốc trên thị trường đều đến từ công ty họ.
Mỗi loại thuốc đều sẽ thêm một ít thành phần Hoa đỏ.
Bình thường, lính đánh thuê cũng sẽ mắc một số bệnh nhẹ hoặc uống một ít sản phẩm bảo vệ sức khỏe.
Vậy là… mỗi ngày họ đều ăn phân sao?
Có cần thiếu đạo đức vậy không?! Biến phân thành bông hoa xinh đẹp, sợ người khác không biết đây mà phân mà tới trộm à?!
Sau đó, bọn họ sực nhớ đúng là thị trấn Hạnh Phúc trộm chất thải của người bóng thật.
Đứa trộm thứ này có bệnh hả?
“Anh cứ xem như mình đang uống dạ minh sa, tằm sa, vọng nguyệt sa(*)…”
(*) Theo thứ tự từ trái qua phải, đây là tên y học của phân dơi, phân tằm, phân thỏ.
Theo dân gian, những thứ này đều có thể dùng làm thuốc trị bệnh.
Vân Thiển thấy Văn Nhân Du nôn mửa trong bồn rửa tay đến suy nhược cả người, cô lên tiếng an ủi.
Cầu lông bên cạnh “chít chít chít”!
Sự việc là thế này.
Cầu lông ở trên tay cô là cầu lông, ở trên tay Văn Nhân Du là người bóng mini.
Sau nhiều lần thử nghiệm, người bóng mini cắn Văn Nhân Du bị thương.
Văn Nhân Du thối rửa toàn thân, kịp thời lấy thuốc ra uống, cơ thể khôi phục lại.
Bình thuốc lăn dưới đất, cầu lông tò mò nhảy tới.
Vừa ngửi xong, đôi mắt hạt đậu bàng hoàng nhìn chòng chọc Văn Nhân Du.
Sau đó, nó phụt ra từng đóa Hoa đỏ một, ngậm cành cây không biết từ đâu ra, kéo Hoa đỏ tới trước mặt Văn Nhân Du.
Đôi mắt hạt đậu chứa đầy thương hại.
“Chít chít!”
Lời này Vân Thiển dịch được, chắc ý là “Mau ăn đi”.
Sau khi mang Hoa đỏ tới cạnh chân Văn Nhân Du, cầu lông nhảy lên bồn rửa tay, mở vòi nước, cọ rửa cái mông nhỏ của mình.
Vân Thiển: Hình như Hoa đỏ là thứ rất kinh khủng.
Văn Nhân Du: “…”
Anh hết chịu nổi, nhào tới bồn rửa tay bắt đầu nôn mửa, ói đến đỏ cả mắt, toàn thân run rẩy.
Để một kẻ ở sạch biết mình ăn thứ này, anh ta lập tức cảm thấy thế giới này không còn ý nghĩ gì để sống nữa.
Cầu lông khó hiểu nhìn Văn Nhân Du, muốn ăn là anh, ói cũng là anh, đúng là kỳ cục.
Vân Thiển vuốt lưng cho Văn Nhân Du.
Bộ dạng anh bây giờ thế này, e rằng hôm nay chẳng làm ăn gì được.
Mái tóc dài đến thắt lưng của cô rũ xuống.
Cầu lông há miệng cắn lấy tóc Vân Thiển, cố sức kéo sang một hướng.
Vân Thiển nghi hoặc: “Mày muốn dẫn tao đi đâu à?”
Cầu lông nhảy nhảy, lông tơ màu trắng trên người rụng đầy đất.
------oOo------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...