Máy tính dưới giường nhấp nháy, xác Nữ nhền nhện bỗng nhiên bị một đôi tay yếu ớt tái nhợt kéo vào lòng đất.
Màn hình máy tính ngừng chớp, trang web giống như bị người ta lướt xuống, dừng tại chỗ đầu trang chuyện ma Nữ nhền nhện.
Trang web đổi mới.
“… Bạn có nghe chuyện ma liên quan đến nữ nhân viên y tế nhền nhện trường Nhất Trung thực nghiệm Thành phố Hoán Giang chưa?… Có rất nhiều người đi vào phòng y tế ban ngày, nhưng chẳng có mấy người nhìn thấy phòng y tế lúc nửa đêm【*&*¥#@#%(Website bị cắt xén)】.
.
.”
Trang web đổi mới lần nữa.
“… Sau khi nữ nhân viên y tế nhền nhện bị học sinh nữ không biết tên tấn công, cô ta hồi sinh nhưng không bao giờ ôm lòng nhân từ đối với con người nữa.
Nữ nhân viên y tế nhền nhện sẽ hỏi mỗi người bước vào phòng y tế ‘có từng gặp một nữ học sinh tóc nâu trà trơ tráo hay chưa?’.”
Nữ nhền nhện lại xuất hiện trước bàn làm việc lần nữa, cô ta vung chân, nở nụ cười âm u bện mạng nhện.
Ánh mặt trời ló dạng, học sinh Nhất Trung thực nghiệm Thành phố Hoán Giang dậy sớm tập thể dục buổi sáng, có vài học sinh lười biếng không muốn tập bèn kết bạn đi về phía phòng y tế, nhờ cô giáo Kỷ mở miệng làm chứng.
“Cô Kỷ? Cô Kỷ?”
Cô giáo Kỷ ngỡ ngàng mở mắt, đám học sinh ăn diện trang điểm xinh đẹp đang lo lắng nhìn ả: “Cô Kỷ, sao cô lại ngủ dưới đất vậy?”
“Cô…” Cô giáo Kỷ cố gắng nhớ lại tình hình hôm qua.
Ả nhớ mình đến nhà vệ sinh nôn ói, sau khi quay về lại chẳng thể tìm được phòng y tế, đau bụng ngất xỉu giữa đường, lúc tỉnh lại thì đã ở phòng y tế rồi.
Ả nhìn sang giường bệnh không một bóng người.
…
Vân Thiển mở mắt, đập vào mắt chỉ có màu đen.
Vân Thiển: Nhiều năm trôi qua, cuối cùng tôi lại bị mù sao?
“Cuối cùng em cũng tỉnh rồi!” Trên đỉnh đầu là tiếng kinh ngạc reo mừng của Tống Hành Chỉ.
Thì ra cô đang gối lên chân Tống Hành Chỉ, chắc là đang úp mặt lên chân cậu.
Hai tay Vân Thiển chống lên, đứng dậy.
Bắp đùi thiếu niên không rắn rỏi cứng cáp như đàn ông trưởng thành, có cảm giác mềm mại của riêng độ tuổi thanh thiếu niên.
Ngoài bệnh lười muốn đi ngủ bất cứ lúc nào và ở đâu, Vân Thiển còn thường không kiềm chế nổi hành vi khi nhìn thấy sắc đẹp, dù là nam hay nữ.
Lần này cũng vậy.
Tống Hành Chỉ vội vàng cúi người, bắt lấy bàn tay dịch lên trên bắp đùi cậu.
“EM-ĐANG-LÀM-GÌ–VẬY?” Cậu gằn từng chữ một.
Vân Thiển: “Cảm nhận xem tôi đang nằm mơ hay đã thật sự thoát khỏi nơi đáng sợ kia.”
Cô nhéo mạnh một cái.
Tống Hành Chỉ đau đớn bật thành tiếng.
Vân Thiển: “Xem ra không phải mơ.”
“Người em nhéo là tôi mà!” Tống Hành Chỉ đẩy Vân Thiển ra, lẳng lặng ôm hai chân tê dại của mình, đôi mắt ai oán.
Tạ đòn chuyển trường mới đến còn có đặc tính háo sắc, cậu phải cách xa loại người nguy hiểm này một chút.
Ngày thường bị ăn hiếp ghét bỏ, cậu cũng đã quen nên không dám hé răng, giờ có người bằng lòng ở bên cạnh câu lâu thế này, nói chuyện với cậu nhiều như vậy đã tốt lắm rồi.
Vân Thiển ngồi thẳng dậy, chỉnh lại quần áo tóc tai.
Người cô đã được xử lý sạch sẽ, nhưng tổn hại lúc vật lộn vẫn còn.
Váy bị tét, áo sơ mi lủng lỗ, giống như bộ đồ rách quái dị.
Vân Thiển: “Cậu cởi đồ tôi lau người hồi nào vậy?”
Tống Hành Chỉ: “Tôi… tôi không có làm chuyện như vậy! Sau khi trời sáng, vết máu trên quần áo tự động biến mất.”
Vân Thiển: “Ờ.”
Giọng nói khiến Tống Hành Chỉ nghe ra một chút mất mát.
Tống Hành Chỉ: “Cảm ơn em hôm qua đã cứu tôi.”
Vân Thiển quan sát hoàn cảnh xung quanh, để ý thấy nơi này là tầng thượng lầu dạy học, cô nghi hoặc hỏi: “Tại sao chúng ta lại ở đây, một học sinh nữ chết rồi, cậu không báo cảnh sát sao?”
Tống Hành Chỉ: “Báo cảnh sát cũng vô dụng.
Đó là chuyện ma, chẳng có mấy người biết được sự hiện diện của chuyện ma, bây giờ thêm một người nữa là em… Người bị chuyện ma giết chết sẽ bị xoá sạch mọi dấu vết trên đời này, trừ người sống sót khỏi chuyện ma thì không còn ai nhớ tới.”
Vân Thiển: “Liên quan đến truyền thuyết ma quái kia sao?”
“Gần như vậy.” Tống Hành Chỉ gật đầu.
Thấy Vân Thiển cau mày, còn định hỏi thăm tiếp, cậu bèn nhắc nhở: “Em mau vào học đi, mặc dù không kịp tiết buổi chiều, nhưng không phải còn tiết buổi tối sao? Không thể trốn học quá mười tiếng, nếu không sẽ bị trường ghi tội xử phạt…”
Vân Thiển vừa đến thế giới tận thế này một đêm, chưa thăm dò tình hình của thế giới này.
Sau một hồi xem xét, cô quyết định nghe lời Tống Hành Chỉ làm hành động phù hợp với học sinh bình thường nên có ở thế giới này.
Cô nói: “Lưu cách liên lạc đi.”
Cô sờ túi mới phát hiện không có điện thoại.
Tống Hành Chỉ lấy làm lạ nhìn cô: “Trên nội quy trường học có viết trong trường không được sử dụng vật dụng truyền tin.”
Vân Thiển trơ mặt nói: “Tôi theo thói quen nhớ tới nội quy trường học trước khi chuyển trường.
Không sao, một cái trường học thôi mà, thế nào cũng có cơ hội gặp mặt.”
Cô nhảy một bước lớn, đột ngột phóng tới trước mặt Tống Hành Chỉ.
Vóc dáng hai người không chênh lệch mấy, Vân Thiển vừa nhảy tới, chiếc mũi cao suýt đụng vào Tống Hành Chỉ.
Tống Hành Chỉ kinh ngạc lui về sau, nhưng sau lưng là vách tường, Vân Thiển vẫn áp sát như cũ, cậu không thể lùi được nữa.
Hơi thở ấm áp phả hết vào mặt cậu, Tống Hành Chỉ đành nghiêng đầu, né tránh bờ môi kề sát quá mức của cô.
Con ngươi cậu hơi chuyển dời, nhìn thấy cô híp mắt, đôi mắt ẩn hiện nụ cười, mang theo một chút lưu luyến và mơ màng.
Tống Hành Chỉ: Chẳng lẽ tạ đòn chuyển trường yêu cậu từ cái nhìn đầu tiên?
Một tay Vân Thiển đè Tống Hành Chỉ, một tay bóp cằm cậu, cưỡng ép xoay mặt cậu lại.
Gương mặt Tống Hành Chỉ trong trẻo giống như một bức tranh thuỷ mặc, tuy nhiên khoé môi cậu mang theo độ cong trễ xuống bẩm sinh, có cảm giác bất cần đời.
Vân Thiển nheo mắt nhớ kỹ đặc điểm khuôn mặt cậu để tránh sau này gặp lại mà quên mất.
Dưới cái nhìn như vậy, gương mặt trắng muốt của thiếu niên ửng lên chút hồng.
Cậu xấu hổ vùng vẫy, nhưng vì trời sinh sức lực yếu ớt nên hoàn toàn không tránh được.
Cậu chỉ có thể rủ mắt, mặc cho lông mi phủ một mảng bóng đổ xuống dưới, cứ như sau khi làm như vậy thì tình cảnh của cậu không tới nỗi mất mặt lắm.
Một lát sau, Vân Thiển lui về sau, nghiêm túc gật đầu: “Được rồi em trai, tôi nhớ kỹ dáng vẻ của cậu rồi.” Cô phất tay xoay người, bước từng bước lớn rời đi.
Tống Hành Chỉ: “Hả?”
Không lẽ ‘Nhớ kỹ dáng vẻ của cậu’ có nghĩa là ‘Tôi nhớ khuôn mặt lạnh lùng không thèm rung động của cậu rồi’? Chắc chắn là vậy!
Cậu thấy có lẽ mình đã làm tổn thương trái tim mới manh nha của một thiếu nữ.
Khả năng quan sát của Tống Hành Chỉ vẫn luôn rất tốt.
Cậu vớt vát nói: “…Nếu em muốn tìm tôi thì có thể đến rừng cây nhỏ phía Nam trường học hoặc tầng thượng toà nhà này là được.”
Vân Thiển chẳng hề quay đầu, chỉ vẫy tay cho thấy đã biết.
Đơn giản là bản thân Tống Hành Chỉ suy diễn quá độ mà thôi.
Vân Thiển, một người cận thị nặng với đôi mắt đào hoa, mỗi lần cô chăm chú nhìn ai thì đôi mắt đều mơ màng, chan chưa tình cảm.
Dựa theo ký ức cơ bản của nhân vật mà Chúa cứu thế cấp cho, Vân Thiển bước vào lầu dạy học, nơi lớp học của cô đang lên lớp.
Cô không đi thẳng vào phòng học mà đi vào nhà vệ sinh nữ ở tầng trệt trước.
Vách tường lối đi tại cửa nhà vệ sinh viết đầy dòng chữ nguệch ngoạc.
Vân Thiển ngồi xổm xuống nhìn một lát, phát hiện đó đều là những chữ viết vô nghĩa.
Cô không hề có một chút đầu mối nào về nhân tố tận thế của thế giới này, trừ cho cô đồng hồ và balo thì Chúa cứu thế chẳng cấp một gợi ý gì.
Thứ duy nhất có thể kết nối với tận thế chính là chuyện ma đụng phải hôm qua thì phải?
Vân Thiển bước tới trước bồn rửa mặt, chống hai tay lên mặt bồn, không ngừng run rẩy.
Biên độ sóng màu xanh lục đại diện cho chỉ số tinh thần bên trong mặt đồng hồ cứu thế dao động cực lớn, mấy lần vượt qua hai đầu trên dưới vạch tuyến, mỗi lần vượt qua vạch tuyến, chỉ số sinh mạng thể hiện bằng trái tim màu đỏ sẽ rớt xuống từ năm đến mười.
Dưới tình huống chỉ số tinh thần người chơi bất ổn kéo dài, điều này đồng dạng với mất máu.
Vân Thiển: Mịa nó! Nữ nhền nhện đó đúng là quái vật gớm ghiếc!
Sau khi run rẩy qua đi, cô trút hết nước chua trong bụng vào bồn rửa.
Loại chuyện như đâm con mắt này mắc ói chết đi được…
Làm người có lá gan to bằng hạt óc chó, lúc sợ hãi cực điểm, Vân Thiển sẽ bình tĩnh đến kỳ lạ, mãi tới khi đến nơi mà cô cho là an toàn, cô mới để mặc sợ hãi lan tràn.
Cô mở vòi nước, súc miệng rửa tay.
Vân Thiển thấm ướt hai tay, gộp tóc xoăn trước ngực ra sau lưng.
Đèn trước gương bỗng nhiên rè rè nhấp nháy hai cái, buồng trong cùng của nhà vệ sinh vang lên tiếng gõ cửa “cốc cốc”.
“Người bên ngoài ơi, cậu có giấy không?”
Giọng nữ u oán âm vang trong không gian trống trải, Vân Thiển giống như bị người ta cưỡng chế giữ chặt cơ thể, không thể phát ra tiếng nói cũng không thể nhúc nhích.
“Cốc cốc —— có giấy không?”
Tiếng dò hỏi vang lên liên tục, tiếng gõ cửa từ buồng trong cùng dần dần hướng ra phía ngoài, cách cô càng ngày càng gần.
Càng ngày càng gần…
Cuối cùng miệng Vân Thiển đã có thể cử động!
Một luồng sức mạnh thần bí thúc giục cô trả lời, giống như chỉ cần cô trả lời là nó có thể làm gì cô vậy…
Nếu như không trả lời, cơ thể cô không thể cử động.
Vân Thiển trơ mặt đáp: “Sao mày không hỏi ốc biển thần kỳ(*) đi?”
(*) Xuất phát từ bộ phim hoạt hình Cậu bé bọt biển
Khoảnh khắc sức mạnh giam cầm thân thể giải phóng, Vân Thiển lao ra khỏi nhà vệ sinh, chạy thẳng tới phòng học, nhân tiện giơ ngón tay giữa về phía nhà vệ sinh.
Lại một câu chuyện ma nữa sao? Là sinh vật giống như Nữ nhền nhện hôm qua ư… Vân Thiển cố nén cơn buồn ngủ, ngáp dài bước đi.
Cô để ý đến bài giới thiệu những người nổi tiếng treo hai bên hành lang.
Bài giới thiệu trong trường học này giống với mấy bức tranh to đặt đưới đất.
Không phải Vân Thiển chủ động để ý tới chúng, cô đi được nửa đường chợt phát hiện có rất nhiều ánh mắt nhìn chòng chọc vào mình, khiến cô sởn tóc gáy, chỉ số tinh thần dao động.
Mỗi bài giới thiệu đều có ảnh chân dung cao nửa mét, tư thế giống như những bức tranh thời Trung cổ.
Dù là nam hay nữ, gương mặt mỗi người đều tựa như trong tranh mới có.
“Xa Na Dung, quán quân cuộc thi sắc đẹp Hoa hậu thế giới 2006, giành giải ‘Chiếc mũi đẹp nhất’, mang lại vinh quang cho trường ta!”
“Vương Duẫn, quán quân cuộc thi sắc đẹp Nam vương thế giới 2007, giành giải ‘Cơ V-cut đẹp nhất’, mang lại vinh quang cho trường ta!
“Cố Thiên Vạn, quán quân…”
Vân Thiển đọc hết giới thiệu nhân vật treo tường, hầu như tất cả bọn họ đều là quán quân cuộc thi sắc đẹp.
Cô liên tưởng đến quảng cáo phẫu thuật thẩm mỹ trên bảng thông báo.
Đây là thế giới rất chú trọng bề ngoài sao?
Bài giới thiệu không có nhiều thứ đáng nghiên cứu, Vân Thiển đi về phía phòng học.
Đôi mắt vốn nhìn thẳng phía trước của những nhân vật kia chậm rãi chuyển động, nhìn chằm chằm Vân Thiển, hé miệng giống như muốn nói gì đó.
Vân Thiển tìm đến phòng học, đứng gõ cửa rồi mở cửa bước vào.
Giờ này vẫn còn đang giờ học, tất cả những người đang tập trung học tập đều dời sự chú ý sang người đến.
Sau khi thấy dáng vẻ hiện tại của Vân Thiển, bọn họ cứ như nhìn thấy cái gì không thể tưởng tượng nổi, rỉ tai xì xào bàn tán.
Cô giáo đang dạy đập bàn tức giận: “Vân Thiển, em như vậy là sao? Cho dù em là học sinh chuyển trường, trong người không khỏe thì cũng không thể không trang điểm mà đã lên lớp! Không mang bất cứ đồ trang điểm nào vào phòng học, em đi học hay là tới chơi?”
Cô giáo bước lên trước một bước, để ý tới quần áo Vân Thiển: “Thời trang rách lỗ hết thịnh hành tháng trước rồi, vậy mà em còn sửa đồng phục thành kiểu dáng lỗi thời này à? Em làm ơn có chút nhạy cảm với xu hướng thời trang được không? Học sinh đầu năm nay bị gì vậy, ngay cả trang điểm cũng không làm mà đã trừng hai mắt cá chết vào học, không biết tôn trọng thầy cô gì cả!”
Vân Thiển: “…”
Đồng hồ cứu thế trên cổ tay rung lên, đầu ngón tay Vân Thiển khẽ nhúc nhích.
Nếu như gần đây có người chơi khác thì đồng hồ cứu thế sẽ có phản ứng.
Sau khi mắng phủ đầu một trận, cô giáo bảo Vân Thiển ngồi xuống ngoan ngoãn học tiết trang điểm để bồi dưỡng thẩm mỹ tệ hại của mình.
Vân Thiển tìm chỗ ngồi.
“Ngồi chỗ tôi này, chỗ này không có ai.” Giọng nữ vui vẻ trong trẻo, cổ tay bị bắt lấy, đồng hồ cứu thế bị chạm vào một cái.
Vân Thiển thuận thế ngồi xuống, một cuốn sổ đẩy tới trước mặt cô.
“Tôi là Vương Tư Tuệ, đây là ghi chép tại lớp của tôi.
Cô có thể đọc thử, ít nhất biết kế tiếp phải làm gì.”
Trên giấy trắng viết một hàng chữ nhỏ xinh.
“Chỉ thị của thần —— tiêu diệt thủ lĩnh chuyện ma.”
------oOo------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...