Thiên Hành Kiện lừa lấy được sự trợ giúp của Thần Ánh Sáng, âm thầm lẻn vào nơi Thần Bóng Tối giấu Thần cách.
Lời mà anh ta nói Thần Ánh Sáng là nói láo, với Giới cũng chưa từng nói thật hoàn toàn.
Nơi Thần Bóng Tối đặt Thần cách vốn không có cấm chế nào cần thần lực Thần Ánh Sáng mới có thể lẻn vào.
Thần cách lấy từ trong cơ thể thần tối cao ra vẫn còn nằm tại đó, vốn không có thần linh nào dám tự ý đụng chạm.
Trừ thần linh đồng cấp.
Thiên Hành Kiện nói mình bị Thần cách đả thương là thật, anh ta cần thần lực Thần Ánh Sáng mới có thể lẻn vào cấm chế của Thần Bóng Tối là nói dối.
Với tư cách là Tà Thần mà Giới tạo ra từ một phần thần lực, thần lực Thiên Hành Kiện có chỗ đặc biệt.
Anh ta có thể hút lấy thần lực của thần linh khác rồi tiến hành sao chép, đây cũng là lý do hai vị thần tối cao lựa chọn anh ta sao chép và bôi nhọ thanh danh Giới trong kế hoạch.
Mặc dù là thần lực thần tối cao, anh ta cũng có thể sao chép.
Thời gian sao chép không thể kéo dài, nhưng đủ để Thần cách tạm thời tiếp nhận anh ta.
Đây mới là ý định thật sự của Thiên Hành Kiện.
Khóe miệng anh ta giương lên nụ cười thuộc về kẻ chiến thắng, nhàn nhã bước lên tiếp cận Thần cách.
Thần cách vẫn không chịu tiếp nhận anh ta.
Sau khi anh ta lại mô phỏng khí thuộc về Thần Ánh Sáng, kết giới ngoài Thần cách từ từ yếu đi.
Thiên Hành Kiện nắm chắc cơ hội, xông vào bên trong kết giới, đặt hẳn Thần cách vào trong cơ thể.
Trong nháy mắt, đuôi tóc anh ta nhuốm màu bạc, mắt lóe lên ánh sáng vàng, lồng ngực tràn đầy sát ý điên cuồng.
Xuôi theo sự ổn định của Thần cách, cảm xúc này cũng dần dần tan biến.
Thiên Hành Kiện nhìn đôi tay trào dâng sức mạnh, hài lòng gật đầu.
Thần cách chưa hoàn toàn dung hợp, nhưng anh ta có thể cảm nhận được thần lực khổng lồ ẩn chứa trong đó, cùng với thiên phú đặc biệt mà Thần Mẫu ban cho —— Sát thần.
Bắt đầu từ bây giờ, còn ai có thể đối địch với y!
“Nên làm một vài chuyện phù hợp với thân phận rồi.” Thiên Hành Kiện thầm nói, Thần cách kêu gào muốn anh ta đi dọn dẹp rác rưởi trên đời này, bắt đầu tính sổ từ tên khốn khiến người ta ghét nhất.
Anh ta vội vã muốn nhìn thấy vẻ mặt khó coi của Giới và Thần Bóng Tối khi phát hiện anh ta phản bội.
…
Thần điện Bóng Tối.
Giới đứng chờ chốc lát, thời gian hẹn trôi qua khá lâu nhưng Thiên Hành Kiện vẫn chưa đến.
Trong thần điện, Thần Bóng Tối phát hiện ngài đã về, trầm giọng hỏi: “Giới, sao không vào?”
Giới bước vào Thần điện.
Lúc Thần Bóng Tối hỏi linh hồn ngài đã đủ hết chưa, động tác của ngài hơi khựng lại, gật đầu.
Giới nâng cao cảnh giác.
Lúc Thần Bóng Tối chia thần lực bản thân cho ngài, tình hình đột nhiên thay đổi, không biết xảy ra chuyện gì mà hơi thở của Thần Bóng Tối trở nên nặng nề.
Ánh mắt thần tướng nhìn chằm chằm Giới đầy ắp sát khí.
Giới đoán có lẽ bên Thiên Hành Kiện đã thành công, nhưng lại bị Thần Bóng Tối phát hiện.
Ngài giả vờ không biết gì: “Thần Phụ, xảy ra chuyện gì thế?”
Giọng nói Thần Bóng Tối không dễ chịu mấy: “Thần Ánh Sáng muốn ra tay với ta sớm hơn.”
Giới không hề hay biết sự tồn tại của Thần cách, ông ta tuyệt đối không thể nói cho ngài biết.
Thần Bóng Tối không ngờ Thần Ánh Sáng lại bắt tay với Tà Thần… Làm sao ông ta phát hiện ra kế hoạch của ông?
Chẳng lẽ là Tà Thần phản bội?
Thần Bóng Tối không thể nào để mặc Tà Thần giao Thần cách cho Thần Ánh Sáng, ông ta suy nghĩ chốc lát, quyết định bảo Giới đi giành lại Thần cách… So với Tà Thần, lực tương tác của Thần cách với Giới mạnh hơn.
Thần Bóng Tối nói: “Giới, ta muốn giao một nhiệm vụ cho con.”
Giới nghe thấy Thần Bóng Tối mô tả Thần Ánh Sáng thành một tên đầy ắp dã tâm, không chấp nhận trên đời này có hai vị thần tối cao và bất kỳ sinh vật nào uy hiếp địa vị của ông ta.
Thần Ánh Sáng không những muốn giết Giới, còn muốn giết luôn Thần Bóng Tối.
Hiện giờ, Thần Ánh Sáng đào tạo ra một Tà Thần, sai khiến Tà Thần trộm Thần cách mà ông ta chuẩn bị cho Giới.
Thần Bóng Tối thở dài: “Con biết rồi đấy, phương pháp tu luyện của con chưa chắc có thể ngưng luyện Thần cách thành công.
Nếu như thất bại, Thần cách đó chính là lựa chọn thứ hai mà ta chuẩn bị cho con.”
Giọng Giới run run nói: “Đa tạ Thần Phụ!” Nếu không phải ngài đã biết sự thật, đúng là ngài sẽ tin câu chuyện hoang đường của Thần Bóng Tối.
Bây giờ xem ra, Thần Bóng Tối và Thần Ánh Sáng đều là kẻ lường gạt.
“Ầm ——”
Cổng lớn Thần điện Bóng Tối bị ngoại lực phá mở từ bên ngoài.
Giới đang chuẩn bị xuất hành, Thiên Hành Kiện lại tới trước một bước.
Gió lốc thổi quét qua thần điện, thần bộc bình thường bất tỉnh tại chỗ, một số thần linh hầu hạ bị ép quỳ xuống run rẩy.
Thiên Hành Kiện cười khằng khặc, chỉ vào thần tướng cao lớn chẳng thể nhìn trực diện trong thần điện: “Thần Bóng Tối, ta tới tìm ông đây.
Không biết cảm giác hiện tại của ông khi nhìn thấy ta là gì?”
Thần Bóng Tối thấp giọng nói ra bốn chữ “ếch ngồi đáy giếng” .
Chữ “giếng” vừa dứt, bàn tay ảo ảnh khổng lồ màu đen xuất hiện bên trên kẻ xâm nhập chậm rãi ấn xuống, không khí lan tràn áp lực khiến người khác khó chịu.
Một luồng ánh sáng chiếu xuyên qua bàn tay khổng lồ, bàn tay lập tức rụt về sau.
Thiên Hành Kiện cười khẩy: “Ông cho rằng ta không sử dụng được sức mạnh bên trong thần cách sao? Đừng quên trước đây vì sao các người tìm ta hợp tác.”
Anh ta nhìn sang hướng Giới đứng, cười khẽ: “Cảm giác hiện giờ của ngươi là gì?”
Thần Bóng Tối không nói câu nào, thần thuật liên tiếp đánh về phía đối phương.
Giới có thể cảm nhận được sự sợ hãi bên trong Thần Bóng Tối sau khi bị ánh sáng kia tấn công, ngài cố ý hỏi: “Thần Phụ, con tới giúp người.”
Thần Bóng Tối mắng: “Nếu xem ta là Thần Phụ thì đứng yên đừng nhúc nhích!”
Lời của Thiên Hành Kiện khiến Thần Bóng Tối nhận ra bất thường, ông ta hiện tại vô cùng thận trọng, không để Giới tự tiện tới gần.
Giới đứng ngoài quan sát cuộc chiến giữa Thần Bóng Tối và Thiên Hành Kiện, áp chế sự dao động linh hồn trong cơ thể.
Đương nhiên Thần Bóng Tối hùng mạnh, nhưng cơ thể và sức mạnh của ông ta bị giam cầm trong thần điện.
Từ sau khi ông ta và Thần Ánh Sáng quyết định đối phó Giới, sức mạnh còn sót lại của Thần Mẫu đã khiến bọn họ trở nên suy yếu.
Sau khi Thần cách bị Thiên Hành Kiện khống chế, dường như sức mạnh còn lại của Thần Mẫu cũng theo đó bị dẫn ra.
“Ông không đấu lại ta đâu! Đây là sức mạnh hùng hậu được Thần mẫu thiên vị!”
Thiên Hành Kiện hưng phấn quát to, thỏa sức thả luồng khí giết chóc trong lồng ngực.
Thần lực từ một nhân hai, hai nhân bốn, cuối cùng hợp lại thành tấm lưới khổng lồ nhốt thần tướng Thần Bóng Tối bên trong.
Thần Bóng Tối bị cưỡng ép rơi vào trạng thái ngủ say.
Một vị thần tối cao cứ thế bị anh ta giải quyết dễ như trở bàn tay.
Thiên Hành Kiện nghiêng đầu nhìn Giới, nhếch khóe môi cười: “Với tư cách là kẻ tạo ra và cung cấp sức mạnh hiện tại cho ta, ta từng nói sẽ dành cho ngươi sự ưu đãi đặc biệt… Ngươi hãy nhìn ta cười đến cuối cùng đi.”
Giới vung trường kiếm nhưng bị Thiên Hành Kiện giữ lại.
Ngài bị xiềng xích biến ra từ thần lực trói chặt, trôi lơ lửng sau lưng Thiên Hành Kiện.
Mục tiêu tiếp theo của Thiên Hành Kiện là Thần Ánh Sáng.
Lúc Thần Bóng Tối rơi vào ngủ say, bên phía Thần Ánh Sáng lập tức cảnh giác.
Ông ta nhận ra bất thường, bèn triệu hồi Thần Chiến Tranh bảo vệ mình.
Thần Chiến Tranh và Thiên Hành Kiện gần như đến Thần điện Ánh Sáng cùng một lúc.
Thiên Hành Kiện nhìn thấy Thần Chiến Tranh từng đánh với anh ta một trận.
Gần như kẻ thù gặp nhau đều đỏ mắt, anh ta dựa vào sức mạnh Thần cách mà trói Thần Chiến Tranh giống y như Giới sau lưng.
Thần Chiến Tranh cạn lời nhìn Giới: “Đây là hợp tác mà ngươi nói hả? Ta đã nói y không đáng tin cậy mà.”
Giới nhìn ngài, dời tầm mắt: “Ta cũng từng nói đây là đánh cược.”
Thần Chiến Tranh lấy làm lạ nhìn Giới.
Lúc này, Thiên Hành Kiện đã bắt đầu tỷ thí với Thần Ánh Sáng.
Nhìn một lát, Thần Chiến Tranh trở nên hào hứng, nói: “Đúng là một canh bạc lớn.”
Thiên Hành Kiện đang chiến đấu với Thần Ánh Sáng không rảnh quan tâm đoạn đối thoại của bọn họ.
Thần Chiến Tranh lại quan sát một lúc, Thần Ánh Sáng bị Thiên Hành Kiện trói bằng dây xích thần thuật, ngài hỏi: “Ngươi định đợi tới khi nào?”
Giới nhìn Thiên Hành Kiện cầm kiếm chỉ vào trán Thần Ánh Sáng, ngài lên tiếng: “Bây giờ.”
“Giết chóc.”
Cơ thể của Thiên Hành Kiện không thể động đậy, ngực truyền ra cảm giác trướng phồng cực độ.
Anh ta cúi đầu nhìn, chỉ thấy Thần cách dung nạp trong người đang bị một bàn tay với khớp xương nổi rõ đưa ra ngoài.
Tiếp đó là một gương mặt vô cùng quen thuộc giống y đúc thần linh tóc trắng ở sau lưng, chẳng qua đôi mắt trên gương mặt đó tràn ngập sát ý.
Thiên Hành Kiện rống giận: “Giới! Ngươi bỏ phân thân Giết chóc vào người ta từ khi nào?!”
Thảo nào lúc anh ta dung nạp Thần cách lại dung nạp dễ dàng đến bất ngờ, hóa ra Thần cách cảm nhận được chủ nhân thật sự đã đến.
Bảo sao khi anh ta dung nạp Thần cách, sát ý bốc lên dữ dội, chắc chắn là sự rò rỉ sức mạnh mà phân thân thôi thúc Thần cách sinh ra.
Vậy mà anh ta không hề phát hiện!
Anh ta nghĩ rằng luồng sát ý kia là sức mạnh bao hàm trong Thần cách!
Thiên Hành Kiện đột nhiên nhớ lại một chuyện.
Lúc Giới thả anh ta từ trong lồng ra, để bày tỏ sự chân thành và quyết âm hợp tác, Giới có bắt tay giảng hòa với anh ta.
Khi đó, anh ta cảm giác được thần lực trơn tuột đáng ghét từ lòng bàn tay Giới, nhưng không để ý Giới có bày trò gì không.
Lẽ nào là khi đó?
Thiên Hành Kiện chỉ có thể trơ mắt nhìn Thần cách bị Giết chóc mang trả cho Giới.
Thần cách vốn không thuộc về anh ta.
Ngay khoảnh khắc anh ta muốn dung nạp Thần cách, thật ra anh ta đã chủ động giúp Giới khôi phục sức mạnh.
Anh ta tưởng rằng có thể khống chế thần lực Thần cách, nhưng đó chẳng qua là phân thân Giết chóc chủ động chia sức mạnh Thần cách cho anh ta.
“Rốt cuộc là từ khi nào?” Thiên Hành Kiện luôn mồm truy hỏi.
Giới không giải đáp thắc mắc của anh ta, ngài nâng mắt nhìn Thần cách.
Đây là Thần cách của ngài sao?
Thần Chiến Tranh vốn không thể nhìn trực diện Thần cách.
Giống như hai vị thần tối cao kia, bên trong Thần cách là sức mạnh mà Thần Mẫu sáng thế mới có.
Thần Ánh Sáng làm chủ tất cả ánh sáng của thế giới, Thần Bóng Tối làm chủ tất cả bóng tối của thế giới, Thần cách còn lại là gì đây?
Thần cách tiến vào cơ thể Giới.
Thần Chiến Tranh cảm nhận được khí của Thần cách tiết ra ngoài khiến người ta run rẩy.
Đó là Thần cách đại diện cho Cái chết và Tái sinh.
Lớp ngoài cơ thể Thần linh tóc trắng bên cạnh bị bao phủ bởi ánh sáng chói lòa, không thể nhìn trực diện.
Vị thần tối cao thứ ba quy vị!
Đến chết, Thiên Hành Kiện cũng không có được câu trả lời từ Giới.
Có lẽ là như anh ta suy đoán, lúc nắm tay, Giới đã lén đặt Giết chóc trong cơ thể mình.
Anh ta là Tà Thần mà Giới tạo nên, trong cơ thể có thần lực giống với Giới, vì vậy sẽ không bài xích phân thân của Giới.
…
Thần Ánh Sáng và Thần Bóng Tối tan biến, Thần giới rơi vào hỗn loạn.
Nữ Thần Được Mùa vẫn luôn hành sự khiêm tốn bất chợt vùng lên, hợp tác với các vị thần như Thần Chiến Tranh, thống lĩnh chúng thần bằng sức mạnh lôi đình, thần linh không còn phân biệt phe cánh nữa.
Dưới sự dẫn dắt của Nữ Thần Được Mùa, mỗi thần linh bắt buộc phải gánh vác nhiệm vụ bảo vệ sự vận hành của thế giới nhỏ, không được tùy tiện nhúng tay vào sự phát triển của thế giới.
Nếu thế giới gặp nguy hiểm sống còn, bọn họ cần chủ động diệt trừ mối nguy.
Đương nhiên cũng có rất nhiều thần linh phản đối.
Hiện giờ, bọn họ đều nằm dưới vườn hoa tại thần điện của Nữ Thần Được Mùa, lộ lên cái đầu, mỗi ngày được tưới nước cho đến khi “đồng ý” với quy tắc của bà.
Cũng có thần linh mong đợi sự trở về của hai vị thần tối cao…
Tại một thế giới nhỏ nào đó, Nữ Thần Được Mùa xuất hiện, hai cậu bé dáng vẻ giống hệt nhưng khác màu da chạy về phía bà: “Chị, chị về rồi!”
“Bài học tu hành thần linh hôm nay học thế nào rồi?” Nữ Thần Được Mùa hỏi thăm hai người.
“Em học chăm lắm, nhưng Tiểu Quang lười biếng.”
“Em không có! Tiểu Ám mới lười!”
Lúc Thần Chiến Tranh đến nơi, ngài nhìn thấy hai cậu nhóc nhỏ đang đánh nhau bên cạnh Nữ Thần Được Mùa.
Ngài hít sâu một hơi, sau khi đuổi hai đứa trẻ đi, ê răng nói: “Ngài không giết chết hai tên kia mà biến bọn họ thành trẻ con, không sợ sau này bọn họ lại trở về bộ dạng giống như trước kia nữa à?”
Nữ Thần Được Mùa: “Ta sẽ dạy dỗ bọn họ.
Nếu họ tan biến, ai kế thừa ánh sáng và bóng tối đây.”
Thần Chiến Tranh: “…Dạy dỗ thần tối cao, thế mà ngài cũng nghĩ ra.”
Nữ Thần Được Mùa hỏi: “Ngươi tới đây làm gì?”
Thần Chiến Tranh vỗ đầu, trở về gương mặt nghiêm nghị: “Y nói Thần cách đã hoàn toàn quy vị, sau khi tạm biệt sẽ thi triển thần thuật, bảo chúng ta chuẩn bị sẵn sàng.”
Nữ Thần Được Mùa sững người: “Tạm biệt người đó sao?”
Thần Chiến Tranh gật đầu: “Trừ cô ta thì còn ai vào đây… Nếu như có cơ hội đảo ngược, ngài muốn sửa chữa sai lầm gì?”
Nữ Thần Được Mùa suy nghĩ chốc lát, trả lời: “Ta muốn đổi danh xưng thành Nữ Thần Đất Mẹ(*).”
(*) Hay còn gọi là Nữ Thần Gaia, là một trong các vị thần ban sơ, được coi như tổ tiên của vạn vật, được người Hy Lạp tôn thờ là “đất mẹ”, tượng trưng cho mặt đất.
Thần bầu trời Uranus – chồng bà cũng do bà sinh ra.
Hai người sinh ra dòng dõi các vị thần Titan (hậu duệ là các vị thần Olympus) và các Cyclops, Hecatonchire.
Thần Chiến Tranh: “…Ngài đúng là rất can đảm.”
Nữ Thần Được Mùa dịu dàng nói: “Nói xong thì đi đi, đừng ở chỗ này chướng mắt ta.”
Thần Chiến Tranh sờ chóp mũi: “Ngài rõ ràng hơn ta.
Đợi sau khi thần thuật thi triển, không chừng mọi thứ lại trở về tình trạng chỉ còn lại hai vị thần tối cao.
Ta muốn đề phòng trước…”
Cây cào sắp nhét vào mũi Thần Chiến Tranh.
Nữ Thần Được Mùa nở nụ cười trong trẻo: “Chuyện tương lai, để tương lai tính.”
…
Thế giới người chơi.
Thảm họa thế giới tận thế đến đột ngột, đi càng đột ngột, để lại một đống lộn xộn.
Đa phần thành phố bị quái vật tấn công, phá hủy quá nửa, hệ thống kinh tế rớt xuống đáy, may mà đất nước vẫn còn, mọi thứ có thể nhanh chóng phục hồi.
Vân Thiển dự định tiếp tục ở lại Thủ đô, đợi thành phố khôi phục thì tìm một công việc tại đây, ở bên cạnh đồng chí Vân.
Ngài đồng chí Vân trở về cũng rất bất chợt.
Một ngày nọ, ông bỗng đắp chăn nằm ngủ dưới sàn phòng cô, khi cô thức dậy bị dọa đến nhảy dựng.
Giới vẫn mãi không xuất hiện.
Chúa cứu thế, thần linh, còn có tận thế đều cùng nhau biến mất.
Tất cả giống như giấc mơ, chỉ có thành phố bị phá hủy là thật.
Cho đến khi thành phố khôi phục xấp xỉ, ngài đồng chí Vân lại ngồi lên cương vị ban đầu, xúc động ăn bữa cơm đoàn viên với nhóm họ hàng.
Cô không chịu được mùi thuốc lá trong phòng bao, bèn chạy ra ban công khách sạn hít không khí tươi mát.
Thiếu niên mặc áo sơ mi trắng quần đen đứng đó, lẳng lặng nhìn cô.
Màu da cậu trắng ngần, cà vạt đồng phục lỏng lẻo, cổ áo sơ mi hé mở, có thể thấy rõ đường nét xương quai xanh.
Vân Thiển ngẫm nghĩ, chẳng biết nói gì, bèn nở một nụ cười xán lạn với người kia.
Ánh đèn trong nhà hắt ra một vầng hào quang sau lưng cô, Tống Hành Chỉ nhìn Vân Thiển, mắt ngập nước rưng rưng: “Vân Thiển, tôi đại diện cho mọi người đến tạm biệt em.”
Vân Thiển bước lên, dựa vào lan can ban công, nhẹ nhàng nói: “Muốn chơi ván thứ ba à? Có thể cho tôi giữ lại ký ức để tôi làm thiên tài tái sinh không?”
Tống Hành Chỉ phì cười, cậu lau nước mắt khóe mi: “Em nói cứ như chơi game vậy…” Cậu thấp giọng nói: “Nếu giữ lại ký ức sẽ không còn ý nghĩa gì nữa.”
Vân Thiển nhìn Tống Hành Chỉ.
Lần đầu tiên gặp cậu, cậu và cô cao gần bằng nhau.
Bây giờ, cậu đã cao hơn cô rất nhiều, có thể cúi đầu nhìn cô.
Khi cậu rủ mắt, lông mi vừa dày vừa dài.
Tống Hành Chỉ: “Chỉ vì em.”
Vân Thiển dời mắt: “Thần linh cũng không thể nói ra lời vô trách nhiệm như thế.”
Tống Hành Chỉ thấp giọng nói: “Thần linh chỉ cần chịu trách nhiệm với tín đồ của mình.
Từ đầu đến cuối, tín đồ của ta chỉ có nàng.”
Vân Thiển kinh ngạc: “Ngài không phải Tống Hành Chỉ, ngài là… Giới?”
Ngài lại nở nụ cười ngượng ngùng: “Mọi người đều ở trong một cơ thể, bất cứ lúc nào cũng có thể thay thế nhau.
Nhưng ta không muốn để bọn họ đi ra, bây giờ ta chỉ muốn để ta và nàng ở bên nhau.”
Vân Thiển: “Giờ này mà còn bày vẻ tình thâm, nếu khởi động ván thứ ba, tôi sẽ chẳng nhớ được gì cả.”
Cô sờ nhánh cây mà Nữ Thần Được Mùa tặng mình trong túi.
Những lúc rối rắm trong lòng, thứ này có thể khiến tâm trạng cô bình tĩnh lại.
“Ừ.” Giới cười nói: “Chỉ một khắc này là đủ rồi.”
Ngài nhìn lên bầu trời, bóng đêm càng sâu thẳm: “Đã đến giờ.”
Ngài ôm Vân Thiển, tóc đen biến dài, màu sắc phai đi, ánh sáng thần thuật lan ra khắp bề mặt cơ thể.
“Tái hiện…” Hai chữ vừa mới buông, quần áo chỗ cánh tay ngài đã bị Vân Thiển siết chặt.
“Nếu như, tôi nói là nếu như…” Vân Thiển hít sâu: “Nếu như tôi nhận ra ngài, đừng chạy trốn, tôi không hận ngài.”
Giới gật đầu, nói ra hai chữ cuối cùng: “Hôm qua.”
Toàn bộ sức mạnh bên trong Thần cách tràn ra, thu nhỏ thành kích cỡ một chấm nhỏ, sau đó lan ra tất cả thế giới nhỏ, bao gồm cả Thần giới!
Đảo ngược thời gian, thời gian tất cả thế giới nhỏ liên tục quay ngược.
Nơi vốn là khách sạn biến thành một cánh đồng khai hoang, nhánh ô liu rơi xuống đất, một chấm sáng rơi từ không trung xuống, vùi sâu vào lòng đất.
Không lâu sau, một đóa hoa hi vọng bung nở bên trên.
Điểm sáng bay ra từ nụ hoa, phóng về phía Thần giới.
------oOo------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...