Khu vực thần linh Thần điện Bóng Tối cư ngụ không được thống nhất đặt tên, bình thường bọn họ gọi nó là “Nơi đó”.
So với Thần điện Ánh Sáng, số lượng thần linh Thần điện Bóng Tối ít hơn rất nhiều, cũng hiếu chiến hơn rất nhiều.
Tin đồn lan truyền giữa những thần linh rất nhanh.
Bọn họ nghe nói chuyện bên Thần điện Ánh Sáng, không thể không đố kỵ trong lòng, thần linh nào chẳng muốn tín ngưỡng.
Nhưng… Thần Bóng Tối không có thần linh cùng phe cánh như Thần Ánh Sáng, trừ tên nhóc Giới khiến người ta ghét kia, không thấy ông ta dẫn dắt thần linh nào khác.
Cùng là thần linh, vì sao tên nhóc kia có thể có được sự tán thưởng của Thần Bóng Tối, thực lực tăng nhanh, chẳng lẽ vì thiên phú đi kèm với y? Thần Bóng Tối muốn dùng y làm dao?
Chúng thần minh rùng mình, với tính cách của Thần Bóng Tối, chuyện này cũng có khả năng không chừng.
Có điều đúng là ghen tị, Giới lại được Thần Bóng Tối gọi đến, không biết lần này y lại chiếm được lợi ích gì.
Giới vốn cũng nghĩ như những thần linh đó, Thần Bóng Tối truyền dạy bí quyết tu luyện là sự yêu thương của ông đối với ngài.
Sau khi khôi phục ký ức, ngài mới phát hiện mọi thứ nực cười cỡ nào.
Không những Thần Bóng Tối muốn biến ngài thành Tà Thần, còn hợp tác với Tà Thần mà lúc trước ngài tạo ra nhằm làm ô danh ngài trong thế giới người chơi.
Thế giới người chơi là một trong những thế giới gốc, là nguồn gốc sức mạnh căn nguyên của ngài.
Giả dụ sinh linh thế giới này bài xích ngài, nếu vậy ngài sẽ mất đi sức mạnh căn nguyên.
Chúa cứu thế của Thần Ánh Sáng chẳng qua chỉ là cầu nối để người chơi đem vũ khí mà bọn họ giấu ở mỗi thế giới nhỏ mang về thế giới người chơi.
Cách làm vòng vèo như vậy là để lẩn tránh sự giám sát của sức mạnh còn sót lại của Thần Mẫu, bọn họ biết rõ Thần Mẫu sẽ không để bọn họ làm vậy.
Bọn họ đứng sau màn chỉ đạo, thông qua tay người chơi, tạo ra tận thế mới, rồi lại đổ trách nhiệm lên người Giới, khiến Giới trở thành mục tiêu công kích.
Như vậy còn chưa đủ, bảo hiểm khác của bọn họ là Tà Thần lọt lưới kia, sử dụng mùi của y che đậy mùi của Giới, khiến những thần linh khác cho rằng Giới là Tà Thần.
Một khi Tà Thần xuất hiện, đó chính là kẻ địch của thần linh, đáng bị tiêu diệt.
… Đáng tiếc ngài đã phát hiện trước thời hạn.
Giới bước vào Thần điện Bóng Tối, trên mặt là biểu cảm vừa lạnh nhạt vừa có một chút kỳ vọng mà mỗi lần gặp Thần Bóng Tối đều có.
Trước kia, ngài thật sự xem Thần Bóng Tối như Thần Phụ.
Thần Bóng Tối nghiêm nghị mở miệng: “Giới, con lại lơ là tu luyện.
Vương Lâm nói gần đây con hay đi tìm Thần Chiến Tranh phải không?”
Giới cúi thấp đầu, khí đen lờ mờ tràn đầy tầm mắt, phía trước là một ảo ảnh chẳng thể nhìn trực diện, ngồi ngay ngắn trên thần điện
Thần Bóng Tối không có thực thể, trừ khi bọn họ cố ý tạo ra phân thân đi vào thế giới nhỏ hành động.
Giới tôn kính nói: “Thần Phụ, chẳng qua con muốn đòi lại công bằng chỗ Thần Chiến Tranh.”
Thần Bóng Tối “Ồ” lên, giọng nói vang vọng trong thần điện.
Giới kể lại đầu đuôi chuyện Thần Chiến Tranh muốn giành tín đồ của ngài: “Đồ của con, không ai được đụng vào.”
Thần Bóng Tối trách mắng: “Đó cũng chỉ là một tín đồ.”
Ông ta hỏi ngược lại: “Con có nghe nói chuyện ở Thần điện Ánh Sáng chưa?”
Giới gật đầu, đoán được Thần Bóng Tối muốn nói gì.
Trước mặt Giới, ông ta tỏ vẻ quan hệ không tốt với Thần Ánh Sáng, muốn gây chuyện gì đó ngáng chân đối phương.
Quả nhiên, Thần Bóng Tối bảo ngài ầm thầm đi phá hoại kế hoạch của Thần điện Ánh Sáng.
Ông ta ám chỉ: “Chúng ta cũng cần thêm nhiều tín ngưỡng hơn nữa.”
Sau đó, ông ta bảo Giới đừng cố chấp chuyện tín đồ.
Trong lời nói, ông ta thăm dò mức độ quan tâm của Giới đối với Vân Thiển.
Đáy mắt của Giới hiện lên sự khinh bỉ: “Chỉ là một con người nhỏ nhoi, chủng tộc thấp hèn nhất mà thôi.”
Biểu hiện không khác trước đây là bao.
Thần Bóng Tối bảo ngài lui ra.
Vương Lâm chờ ở ngoài thần điện.
Ông ta thấy Giới ngẩng đầu nhìn thần điện Thần Bóng Tối, bèn hỏi: “Ngài Giới?”
Giới dời mắt, Thần cách bị bóc tách của ngài… không biết đang nằm ở đâu.
Ngài hỏi: “Thần Phụ ra lệnh, hiện giờ ta sẽ đến thế giới người chơi.
Ngươi không cần đi theo, chăm sóc Đen to con sau núi cho tốt.”
Vương Lâm nghi hoặc, bình thường ông ta vẫn chăm sóc Đen to con và Trắng bé nhỏ, vì sao Giới còn dặn dò thêm lần nữa?
Giới nhìn chằm chằm bóng lưng Vương Lâm, khẽ híp mắt.
Lão già này nói thông tin của Vân Thiển cho Tà Thần, cho nên lần đầu tiên Vân Thiển được Chúa cứu thế lựa chọn mới đụng trúng đối phương, chạm mặt cô.
May mà tính cách tên kia kỳ quái, không có ra tay với Vân Thiển lúc đó.
Vương Lâm trở lại thần điện, chuẩn bị đồ ăn cho Đen to con và Trắng bé nhỏ.
Ông ta vừa mới ra sau núi, Đen to con đã giẫm một phát trúng ông ta, đạp ông ta lún sâu xuống đất.
Vương Lâm biết Trắng bé nhỏ có thể hiểu tiếng người, ông ta lập tức la lên: “Ta ở dưới này!”
Trắng bé nhỏ: “Chít?”
Đen to con vui vẻ đặt mông đít xuống đất ngồi.
Vương Lâm: “?”
…
Thế giới hiện thực đã trôi qua mấy ngày kể từ khi thông báo tận thế.
Dị biến xảy ra bất ngờ khiến toàn bộ thế giới rơi vào khủng hoảng.
Năng lực thích ứng của loài người mạnh hơn tưởng tượng, bọn họ nhanh chóng chấp nhận hiện thực.
Nhà nước lãnh đạo lập ra đối sách, cưỡng chế dẫn dắt dân tị nạn và quân đội phản kích.
Đương nhiên cũng có một số quốc gia có tiếng tự do vẫn đề cao tự do cá nhân tại thời khắc nguy hiểm này, cho công dân ở nhà cầu nguyện với thượng đế…
Thượng đế không đến cứu họ, ngược lại là thần linh.
Những thần linh này không cung cấp sự trợ giúp miễn phí, mỗi lần tới là chết một người.
Cùng là người chơi, người chơi người trồng hoa tạm thời không có ai vì thỉnh thần mà chết.
Không phải không muốn, mà là chưa kịp thỉnh thì quái vật đã bị quân đội giải quyết mất.
Cho dù vũ khí thần chọn không bị quân đội giải quyết, thì cũng bị một thần linh tóc đỏ bịt mặt kỳ quái giải quyết.
Nói thế nào nhỉ, có cảm giác người chơi quốc gia khác đang làm anh hùng, còn mình ở đây hết sức vô dụng, giống với đồ ăn hại.
Vốn dĩ có người chơi ỷ vào uy lực mạnh mẽ của vũ khí thần chọn, muốn trải nghiệm kịch bản Long Ngạo Thiên(*), để các lãnh đạo máu mặt quốc gia trở thành em trai nhỏ của mình…
(*) Dùng để chỉ Mary Sue phiên bản nam
Sau khi bị ấn đi đi tham quan cái gì mà sở nghiên cứu vũ khí hạt nhân, trở về lập tức ngoan ngoãn vô cùng, từ Long Ngạo Thiên biến thành côn trùng nằm úp.
Sau khi thấy tận mắt thế giới tận thế, những người khác tin tưởng lời nói của người chơi.
Các ngành tương quan thành lập đội quân người chơi, đặc biệt dùng để tập hợp điều động người chơi.
Vân Thiển và Văn Tư Thành được phân nhiệm vụ phát đồ ăn thức uống cho dân chúng ở khu vực tị nạn số ba.
Nơi tị nạn quy mô lớn này được xây dựng trong thời gian hai ngày, chia thành từng phòng đơn giản, một hộ một phòng, bên ngoài có quân đội tuần tra.
Văn Tư Thành cầm một suất cơm sườn, rầu rĩ nói: “Không biết có ai phát hiện nhân tố tận thế là gì chưa, anh thật nhớ ngày tháng xa hoa trụy lạc trước đây.”
Vân Thiển trợn mắt nói: “Mới qua bao lâu chứ, anh có thời gian than thở, chi bằng đi cảm ơn quốc gia đi.”
Văn Tư Thành liếc nhìn cô, lẩm bẩm: “Sao bình thường không thấy em vừa hồng vừa chuyên(*) như vậy nhỉ?”
(*) Nghĩa là vừa nắm vững tư duy xã hội chủ nghĩa, vừa nắm vững chuyên môn.
Bắt nguồn từ một bài phát biểu của Mao Trạch Đông
Vân Thiển thúc khuỷu tay vào anh: “Nhỏ tiếng thôi, bình thường cũng chẳng có ba em ở đây.”
“Chú Vân thật khiến người khác bội phục.” Văn Tư Thành giơ ngón tay cái lên: “Bây giờ chỉ có chú ấy là vừa chỉ huy vừa mắng đám người Ô Tề Hải mà còn chưa bị giết.”
Vân Thiển giơ tay chỉ vào mặt mình, mặt không cảm xúc nói: “Vậy đáng lý phải là em khiến người ta bội phục chứ?”
Văn Tư Thành cười hì hì.
Đột nhiên một người chơi chạy tới, cười lộ ra hai cây răng khểnh.
“Này này, tôi nói hai người biết…”
Văn Tư Thành nhìn sang: “Gì thế?”
Người chơi nói: “Có một tin đồn, hai người muốn nghe không? Đưa sườn cốt lếch của anh cho tôi, tôi sẽ nói các người biết.”
Văn Tư Thành: “Cậu nói mở đầu trước đi, tôi suy nghĩ xem có muốn nghe hay không.”
Người chơi kia nói: “Thỉnh thần không bắt buộc phải thỉnh thần linh mình tín ngưỡng.
Thần linh không tín ngưỡng cũng có thể thỉnh, chỉ cần biết danh xưng thần linh là được.”
Văn Tư Thành cạn lời: “Chỉ có một cái mạng, ai dám thỉnh lung tung.”
Người chơi nói: “Ừ, cái này đúng rồi, kế tiếp mới là chuyện quan trọng nhất.
Bí mật độc quyền nhé, ngoài mặt thần linh rất điềm tĩnh nhưng thật ra trong lòng rất để tâm đến thế giới chúng ta, anh có muốn biết tại sao không?”
“Tại sao?” Văn Tư Thành nôn nóng đến vò đầu bứt tai, người kia không nói tiếp mà nhìn chòng chọc miếng cốt lết kho tàu trong chén anh.
Văn Tư Thành thầm mắng tức thật, đau khổ gắp miếng sườn trong chén cho người kia.
Vân Thiển cũng chuẩn bị gắp miếng thịt của mình cho người kia, nhưng cậu ta lại rút chén về, không lấy của cô.
Cô sững lại.
“Nam nữ thụ thụ bất thân.” Người chơi cười hì hì nói, cậu ta nhai miếng sườn, nhồm nhoàm khen: “Ngon quá.”
Văn Tư Thành kêu la: “Đừng ăn nữa, cậu nói cho xong đi.”
Người chơi kia lau miệng: “Vẫn là tin tức độc quyền, tôi nói cho hai người biết, hai người không thể nói cho người khác biết.”
Nhìn thấy hai người gật đầu, cậu mới tiếp tục: “Thần linh quan tâm sức mạnh tín ngưỡng, thế giới của chúng ta khá đặc biệt, tín ngưỡng một người bằng vài người cộng lại.
Hiện giờ đang tận thế, thần linh tới thế giới một lần, bất kể được người thế giới này nhìn thấy hay tán dương hành động cứu giúp thế giới, bọn họ đều có thể lấy được sức mạnh tín ngưỡng.”
Văn Tư Thành: “Sức mạnh tín ngưỡng rất quan trọng đối với thần linh à?”
Vân Thiển lấy làm lạ nhìn chằm chằm người chơi kia, cả quá trình không nói tiếng nào.
“Đương nhiên.” Người chơi quả quyết nói: “Bây giờ sức mạnh tín ngưỡng là cầu nhiều hơn cung, thần linh đang xếp hàng đợi được triệu hồi.
Chuyện còn lại không cần tôi nói, chắc anh cũng hiểu.”
“Đại sư, tôi ngộ rồi.”Văn Tư Thành cười khà khà: “Tôi không có bản lĩnh gì, nhưng gia đình theo nghề thương nhân, kỹ năng cò kè mặc cả không ít, cảm ơn anh trai.”
Người chơi: “Không có gì, đều là người mình cả.”
Vân Thiển bỗng dưng mở miệng: “Quan trọng hẳn là danh xưng của những thần linh kia.
Cậu nói biết được danh xưng mới có thể cầu nguyện thần linh khác mà.”
“Hề hề.” Người chơi xốc áo bông dày, một xấp giấy A4 đóng thành sách ở bên trong: “Phần chính là đây, bách khoa toàn thư danh xưng thần linh.
Một quyển hai trăm tệ, không trả giá, lỡ mất cơ hội này là lỡ mất một trăm triệu nhé!”
Văn Tư Thành: “…Quá dữ.”
Anh mua hai bản, anh và Vân Thiển mỗi người một quyển.
Người chơi kia nghênh ngang bỏ đi.
Vân Thiển nhìn chăm chú bóng lưng cậu hồi lâu, lên tiếng: “Anh có cảm thấy cậu ta là Tiểu Hải không?”
Văn Tư Thành đang uống nước phun một cái phèo: “Vân chó, em đang nghĩ gì vậy, chẳng phải Ô Tề Hải và Tống Hành Chỉ đang quét dọn quái vật ở ngoài sao?”
Vân Thiển sờ cằm: “Em cảm giác sai sao?”
Cô cúi đầu nhìn bách khoa toàn thư danh xưng thần linh, đúng là có không ít tên thần linh.
Cũng vì vậy, cô lỡ mất cảnh bước chân người chơi phía trước hơi cứng nhắc.
Ô Tề Hải: Đồ bản thể bại não, đưa nhiệm vụ kỳ cục gì cho mình thế này.
Nếu không phải vì chị gái, còn lâu mình mới làm!
Cậu đeo gương mặt hoàn toàn không phải mặt mình, âm thầm lặng lẽ đi tới sau lưng vài người chơi khác.
“Tin đồn về thỉnh thần, muốn nghe hay không? Chỉ cần một miếng cốt lếch kho tàu, nghe xong tuyệt đối không hối hận.”
------oOo------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...