Thần Hồng Vũ chờ đợi đã lâu, cuối cùng cũng có tín đồ thế giới người chơi chủ động triệu hồi ngài.
Đối với người chơi mà nói, ra quyết định triệu hồi thần linh không dễ dàng, trước kia bọn họ không nhận ra cái giá thỉnh thần vô cùng đắt đỏ.
Thần Hồng Vũ hết sức vui vẻ.
Lúc Thần Ánh Sáng vừa mới đưa ra Chúa cứu thế, ngài còn khinh thường không để tâm.
Cho đến một lần thu hoạch được tín ngưỡng của toàn bộ thế giới nhỏ, nếm được quả ngọt, ngài mới phát hiện cái tốt của Chúa cứu thế.
Một tín ngưỡng của thế giới người chơi bằng cả vạn tín ngưỡng.
Nhân số thế giới này có hạn, thần linh càng sớm được thỉnh càng lấy được nhiều tín ngưỡng.
Phát hiện vẻ mặt hâm mộ của thần linh khác, tâm trạng Thần Hồng Vũ rất tốt, quyết định lát nữa hấp thu sinh lực từ tín đồ ít một chút.
Đương nhiên không có khả năng không lấy, như vậy sẽ khiến tín đồ càng đòi hỏi thêm, phải để bọn họ biết sự cao quý của thần linh.
Thần yêu thế nhân nhưng không phải yêu vô điều kiện, là yêu sau khi tín đồ hiến dâng bản thân mà có được.
Lần triệu hồi này khác với trước đây.
Sau khi Thần Ánh Sáng củng cố đường liên thông, thần linh bình thường cũng có thể sử dụng chân thân để giáng xuống thế giới người chơi.
Đường liên thông triệu hồi dần dần thành hình.
Ngay khi hoàn thành, Thần Hồng Vũ vội vã bước vào, thế nhưng có người còn nhanh chân hơn ngài ——
Thần Hồng Vũ hô to: “Ngài Thần Chiến Tranh! Đây là đường liên thông mà tín đồ của ta dâng lên!”
Thần Chiến Tranh quay đầu, tóc đỏ xõa dài, cười ngạo nghễ: “Nghe nói thế giới này rất thú vị, ta không có hứng thú với tín ngưỡng, ngươi đợi tín đồ cầu nguyện lần nữa đi.”
“Không được.” Thần Hồng Vũ vội kéo tay Thần Chiến Tranh.
Sức mạnh tín ngưỡng mà ngay cả Thần Ánh Sáng cũng muốn, làm sao Thần Chiến Tranh không hứng thú, chỉ là viện cớ mà thôi.
Thần Chiến Tranh rủ mắt nhìn bàn tay Thần Hồng Vũ đặt trên quần áo mình: “Thế giới ngươi cai quản có mấy cái, chưa tới mười cái nhỉ? Gần đây đúng lúc ta cảm thấy Thần cách suy yếu, cần thêm chiến tranh để bổ sung…”
Thần Hồng Vũ lập tức buông tay, giương mắt nhìn Thần Chiến Tranh bước vào đường liên thông.
Đường liên thông triệu hồi lấp lánh rực rỡ, giống như con đường trải bằng trời sao ngân hà.
Thần Chiến Tranh lơ lửng giữa không trung, khóe môi hàm chứa ý cười.
Ngài vốn định đợi một lúc nữa, ai ngờ sự tình đúng lúc như vậy.
Ngài vừa trao đổi với Giới ở bên kia xong, đến đây đã cảm nhận được luồng khí kia.
Tà thần sao… Quả nhiên là một trong những thần tối cao, chuyện làm ra cũng khác với thần linh bình thường.
Thần Chiến Tranh nhớ lại giải thích của Giới sau khi khôi phục ký ức, thần linh có thể sử dụng quay ngược thời không chỉ có một mình y…
Đáng tiếc đảo ngược chỉ có tác dụng với sinh linh cấp thấp hơn bản thân người sử dụng, hai vị thần tối cao kia gặp phải đảo ngược sẽ tự động phòng ngự.
Trước khi Giới sử dụng quay ngược thời gian, Thần Ánh Sáng và Thần Bóng Tối cũng không phát hiện ra sự tồn tại của ngài.
Bọn họ bị thần thuật đảo ngược làm bừng tỉnh, nhận ra sự thức tỉnh của vị thần tồn tại trong truyền thuyết.
Thần Ánh Sáng và Thần Bóng Tối không cho rằng bản thân làm sai, bọn họ chỉ muốn nhân lúc Giới còn yếu ớt trừ khử.
Nhưng áp dụng rất nhiều cách, bọn họ chỉ có thể làm suy yếu chứ không thể diệt trừ ngài
Cũng không thể khiến ngài ngủ say lần nữa.
Giống như bọn họ, Giới cũng có sức mạnh căn nguyên.
Chỉ cần sức mạnh căn nguyên không diệt, ngài sẽ mãi mãi thức tỉnh, cho đến khi hoàn thành nhiệm vụ đã định mới có thể lựa chọn có nên tiếp tục ngủ say hay không.
Có lẽ là sự dẫn dắt âm thầm của sức mạnh còn sót lại của Thần Mẫu, sự lựa chọn của số phận.
Ngàn năm qua, kế hoạch của bọn họ lần lượt thất bại.
Bọn họ khiến từ từ Giới suy yếu, may mắn cướp được Thần cách của ngài, khiến ngài chẳng khác thần linh vừa ra đời là mấy.
Bởi vì ngoài ý muốn, Giới trốn thoát, giáng xuống thế giới người chơi, lại gặp Vân Thiển lần nữa, suýt nữa khôi phục ký ức trước khi đảo ngược.
Thần tối cao tìm ra Giới, sử dụng thần thuật bóp méo và phong ấn ký ức ngài.
Lợi dụng khát vọng tình cảm của ngài, để ngài nhận Thần Bóng Tối làm Thần Phụ, dẫn dắt ngài tu luyện.
Chỉ cần khiến ngài biến thành Tà Thần, ngài tất phải chết.
Đáng tiếc bên phía Chúa cứu thế xảy ra rắc rối, khiến phân thân mà Giới thả ra ngoài tu luyện gặp phải Vân Thiển.
Đương nhiên dù cho không có chuyện Chúa cứu thế, phản ứng bản năng còn sót lại trong cơ thể Giới cũng sẽ khiến phân thân của ngài tự động đi tìm Vân Thiển, có điều tốc độ thức tỉnh sẽ không nhanh như vậy… chẳng qua sẽ khiến Vân Thiển tăng thêm không ít phiền phức.
Đối với Thần Chiến Tranh mà nói, điều kiện Giới đưa ra hết sức hấp dẫn, ngài không hề lưỡng lự mà đứng về phía Giới.
Kế hoạch chung của Thần Ánh Sáng và Thần Bóng Tối đã đến hồi kết thúc, tỉ lệ thắng bại giữa Giới và bọn họ là 5:5.
Đó đã là phát hiện trước thời hạn… Tình cảnh không đến mức không thể cứu vãn.
Nếu như bên phía Thần Chiến Tranh có thể thuyết phục Tà Thần, phần thắng của bọn họ có thể nâng cao hơn.
Trong lúc suy nghĩ, Thần Chiến Tranh đã đến thế giới người chơi.
Đây là thần linh mà Phương Thu Thanh chưa bao giờ gặp.
Toàn thân người nọ đứng trong bóng tối tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, có thể thấy rõ tướng mạo vóc dáng.
Cùng là tóc đỏ nhưng không phải thần linh mà cô tín ngưỡng.
Thần linh không thu lấy cái giá thỉnh thần từ cô…
Phương Thu Thanh: Miễn thần linh trông lợi hại là được.
Đặng Lan Lan từng gặp vị thần này, nhỏ giọng nói: “Đây là Thần Chiến Tranh.”
Đuôi mày Thiên Hành Kiện nhếch lên, Thần Chiến Tranh ư…
Đối với Thần Chiến Tranh mà nói, bóng tối không phải là vấn đề.
Vừa quay đầu, ngài đã nhìn thấy một tấm gương.
Quả nhiên đúng như bọn họ đoán.
Tấm gương tràn ngập mùi của Giới.
Nữ Thần Được Mùa từng đề cập một chuyện: “Thần Mẫu có tổng cộng ba thế giới gốc, Thần Ánh Sáng và Thần Bóng Tối lần lượt có một cái, của Thần Ánh Sáng là Thần giới, của Thần Bóng Tối là địa bàn Thần điện Bóng Tối.
Với tư cách là con của Thần Mẫu, đương nhiên vị thần còn lại cũng có thế giới gốc của mình… nguồn gốc sức mạnh căn nguyên.”
Thần Chiến Tranh nhìn loài người phía trước, trầm giọng hỏi: “Chuyện gì?”
Phương Thu Thanh kể lại sự tình bao trùm Thủ đô.
Thần Chiến Tranh: “Chuyện nhỏ mà thôi, vấn đề sẽ nhanh chóng được giải quyết.”
Thiên Hành Kiện hỏi: “Ngài thần linh, xin hỏi vì sao công cụ thần linh từng dùng lại biến thành vũ khí tổn thương chúng tôi? Lẽ nào thần linh cũng phân chia tốt xấu sao?”
“Đó là dĩ nhiên!” Thần Chiến Tranh không giận tự uy(*).
Dường như nhận ra vẻ thất thố của mình, ngài hắng giọng nói: “Không liên quan các người.” Ngài giơ tay lên định giải quyết gương soi.
(*) Hình dung người nào đó chưa tức giận nhưng đã toát lên khí chất uy nghiêm.
Thiên Hành Kiện sau lưng tươi cười phấn khích.
Chiếc gương quấy nhiễu Thủ đô có thể được giải quyết, mọi người đều rất vui mừng.
Không đợi Thần Chiến Tranh ra tay, tấm gương bỗng tự động vỡ từ bên trong.
Quả cầu đen bọc xích sắt nghiền nát không gian gương soi, Thiên Hành Kiện và Đặng Lan Lan chợt nhận ra đó là gì.
Năng lực của Tống Hành Chỉ.
Vì sao cậu ta lại ở Thủ đô?
Phiền phức rồi.
Khóe mắt Thần Chiến Tranh giần giật, phân thân của Giới thật hỏng việc.
Ngài liếc nhìn về phía sau, quả nhiên Tà Thần rục rịch ngóc đầu chuẩn bị chạy trốn.
Đám người Vân Thiển và Tống Hành Chỉ vừa vững vàng rơi xuống, đá quý của Tô Quân đã chiếu sáng xung quanh khiến bọn họ nhìn thấy tình cảnh trước mặt.
Thần linh tóc đỏ đó không phải Thần Chiến Tranh sao?
Vì sao sau khi khiêng Thiên Hành Kiện và Đặng Lan Lan lên, Thần Chiến Tranh lại trùm vải bố lên mặt định bỏ đi.
Vân Thiển nghi hoặc hỏi: “Ngài Thần Chiến Tranh?”
Thần Chiến Tranh nghiêm trang nói: “Cô nhận sai thần rồi, ta là Thần Hồng Vũ.
Ta còn chuyện khác phải làm, đi trước.”
Mặt Vân Thiển nghệch ra, cô hỏi Ô Tề Hải: “Tôi nhận nhầm rồi sao?”
Ô Tề Hải khoát tay: “Chị gái mặc kệ bọn họ, chẳng có mấy tên làm thần đầu óc bình thường, chúng ta đi tìm ba chúng ta đi.”
Vân Thiển: “…Là ba tôi, không phải ba chúng ta.”
Ô Tề Hải: “Như nhau cả thôi.”
Vân Thiển: Không như nhau chút nào!
…
Vân Kiến Quốc không rõ tại sao mọi người bất chợt trở về thế giới hiện thực, phản ứng đầu tiên của ông là gọi cho Vân Thiển.
Tiếng chuông vang lên cách đó không xa.
“Ba!”
Vân Kiến Quốc nghe thấy tiếng gọi, ông kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn thấy con gái mình bổ nhào tới.
Ông ôm lấy Vân Thiển, quan sát cô, đối diện với gò má rõ ràng mũm mỉm trắng trẻo hơn lúc rời Thủ đô, ông quả quyết nói: “Con gầy rồi, còn đen nữa, chắc chắc ở ngoài chịu khổ rất nhiều…”
Tình cảm ấm áp giữa hai cha con bị một tiếng “Ba” cắt ngang.
Ô Tề Hải thân thiết ôm cánh tay Vân Kiến Quốc: “Ba, chào ba, con là Ô Tề Hải, ba có thể gọi còn Tiểu Hải.”
Vân Kiến Quốc: “Hả?”
Ông nhìn gương mặt vô cùng quen mắt, ngẫm nghĩ, là bác sĩ Thẩm Giới hôm trước sao?
Vân Thiển trố mắt nhìn sang Ô Tề Hải, cậu đang làm gì vậy?!
Lúc này cô rất hi vọng những người khác đáng tin một chút.
Mắt Tống Hành Chỉ trừng đến tròn vo, Ô Tề Hải quá xảo quyệt!
Cậu ngượng ngùng tới gần, cũng nhỏ nhẹ gọi một tiếng: “Ba, con là Tống Hành Chỉ.”
Vân Kiến Quốc: “Hả?”
Lại thêm một người giống hệt?
So với hai cậu nhóc Tống Hành Chỉ và Ô Tề Hải, Văn Nhân Du và Tô Quân phô ra đầy đủ dáng vẻ đàn ông trưởng thành nên có.
Vẻ mặt nghiêm túc, giọng điệu trầm ổn, chỉ nói một chữ đơn giản.
“Ba.”
Trưởng thành cái trứng!
Vì sao đã lúc này rồi mà còn muốn tham gia náo nhiệt vậy!
Văn Tư Thành nhìn bên trái, xem bên phải.
Náo nhiệt thuộc về mọi người, dù sao đã nhiều người gọi như vậy, thêm anh cũng chả sao.
“B…”
Anh vừa lên tiếng, bốn ánh mắt “hiền lành” lẳng lặng rơi xuống người anh.
Văn Tư Thành ấm ức ôm lấy cơ thể hơn trăm ký của mình.
Náo nhiệt đều là của người khác, đông vui ồn ào của thế giới không liên quan đến anh… Bốn người này, anh chơi không lại!
Vân Kiến Quốc bị tiếng “Ba” này làm ngu người.
Thật lâu sau, ông run rẩy hoàn hồn.
Vân Kiến Quốc kéo Vân Thiển sang một bên, nhỏ giọng hỏi: “Đồng chí Tiểu Vân, con đã làm gì, nhiều đàn ông như vậy… Đất nước vẫn còn, luật pháp vẫn còn, con dự định tương lai đi dạo nhiều lần trên bờ vực phạm pháp hả?
Vân Thiển: “…”
------oOo------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...