Cô cúi đầu, che mặt, cố gắng kiềm chế cảm giác hạnh phúc đang không ngừng dâng lên.
Đến khi mẫu thân đại nhân đẩy cửa sau lưng: "Có ăn khuya không?" Cô lắc đầu mạnh, cả người đều đang phiêu phiêu, lẩm bẩm nhìn lại: "Không đói, không đói, không đói, không đói..."
Mẫu thân đại nhân ngờ hoặc nhìn cô.
Không kịp mở miệng chất vấn, cô liền nhảy dựng lên, đẩy mẹ ra khỏi phòng: "Con phải giúp người khác làm bài tập, ngủ ngon ngủ ngon." Đóng cửa, không yên tâm, khóa cửa lại, ôm điện thoại bật lên giường.
Không được, không ngờ thật kích động, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ.
Cô giơ điện thoại, ngơ ngẩn nhìn chằm chằm bình luận trên weibo của anh thật lâu.
...
Hả? Đã 22:23?
Không đúng! Phải gọi video mà?!
Cô giữ chặt điện thoại.
Vội vàng gửi tin nhắn.
Cô: doki-do-ki
Gn: ...
Cô: Có thể gọi video rồi phải không?
Gn: ...
Cô: nhìn anh một cách đáng thương.
Gn: Có thể nói chuyện bình thường được không?
Cô: ừ. Như vậy đi, Hàn Thương Ngôn, chúng ta có thể chính thức bắt đầu dùng video để thể hiện tình cảm không?
Gn: ...
Cô: Nhìn anh một cách bình thường.
Gn: QQ, của em.
Cô: 678709XX.
Gn: đợi.
Cô lập tức rời khỏi giường, căn phòng căn phòng, phải để ý phòng này, còn nữa, thay quần áo thay quần áo... Không kịp nữa rồi không kịp nữa rồi, dứt khoát lấy trong tủ quần áo một chiếc váy màu hồng phấn, mặc vào, cấp tốc vội vã trở lại máy tính.
Trên QQ đã có lời mời kết bạn, mở ra: Gn yêu cầu thêm bạn với bạn.
Nhấn đồng ý, thêm bạn.
Một câu nói thừa thãi cũng không có, trực tiếp phát lời mời chat video.
Cô hơi ngại ngùng, hai tay vuốt vuốt lại mái tóc dài.
Chấp nhận.
Video bắt đầu, thế nhưng, bên kia lại tối đen như mực.
Cảm giác ở góc độ này, hình như... máy tính đang đặt trên giường?
Nhanh chóng, màn hình sáng lên, có thể nhìn thấy anh mặc một chiếc quần jean dài, đi tới, một tay cầm máy tính lên, để trên bàn. Một giây kế tiếp, hai tay anh chống trên bàn, để trần nửa thân trên, nhìn cô trong màn hình đang ngẩn người ra: "Nhìn rõ chứ?"
"Nhìn, nhìn thấy."
Đầy đủ... Rất rõ ràng...
Không mặc áo trên người, tóc anh vẫn còn nước chảy xuống, thắt lưng, lại không cài...
Xấu hổ quá, sao anh có thể không cài thắt lưng chứ!!!!
"Góc độ ok chứ?"
"Vâng." Tại sao lại hỏi góc độ?
Sau đó, anh coi như không có chuyện gì xảy ra... Rời đi?
Ách?
Anh sẽ không nghĩ rằng mở video... đơn giản là vì thỏa mãn nhu cầu quan sát của mình chứ? Mặc dù không có lỗi gì, nhưng sao lại thấy...là lạ? Trong màn hình, anh đưa lưng về phía cô, lấy một chiếc áo ra từ trong vali hành lý, mặc vào.
Động tác mặc áo này. Như muốn trêu chọc người ta...
Cô cắn môi.
Hoàn toàn đắm chìm vào video của Hàn Thương Ngôn.
Anh chỉ làm việc của mình, trực tiếp thu nhỏ cửa sổ chat lại, tắt loa, hoàn toàn không để ý tới cô ở trong video đang làm gì. Mà cô chỉ ngoan ngoãn, yên lặng, chống cằm nhìn anh.
Chỉ nhìn như vậy, đã trôi qua hơn 20 phút.
Cô còn không cảm thấy buồn chán chút nào.
Cả quãng thời gian đó, anh chỉ mặc áo vào rồi gọi điện thoại, mở máy tính gõ chữ, thậm chí còn nghe thấy âm thanh trò chơi trong máy tính của anh, rất nhanh anh liền phát hiện âm thanh trò chơi quá ồn ào, rồi tắt tiếng đi.
Đang chơi game? Thật tốt.
Cứ nhìn như vậy thật tốt.
Cô bắt đầu suy tư, hơn nửa tiếng liền chuyển máy tính đi chỗ khác, đối diện giường, như vậy có thể vừa nằm vừa nhìn anh chơi game rồi.
Bỗng nhiên, trong màn hình, anh nhìn lên, nhìn cảnh tượng bên ngoài, đẩy chuột ra, đứng dậy biến mất khỏi màn hình.
Đi ra ngoài?
Ách... Còn trở lại không? Phải đợi sao?
Cô hơi mờ mịt, thất vọng cầm điện thoại rơi xuống đất lên, muốn dùng Wechat hỏi anh khi nào thì trở lại. Trong màn hình, đột nhiên xuất hiện một người con gái, nở nụ cười và còn ngồi ở... trên giường?!
"Hàn Thương Ngôn?" Cô không dám tin gọi tên anh.
Không ai trả lời.
Hai người đó rõ ràng đang nói chuyện, nhưng không thể nghe thấy họ nói gì.
Không đúng! Chẳng phải đã tắt tiếng rồi sao!!!
Cô vội vàng cầm điện thoại lên, định gọi điện cho anh, thì nhìn thấy trong màn hình, anh lấy điện thoại ra liếc nhìn, rồi lại cho vào túi quần. Sau đó, đi nhanh tới, vươn tay -
Màn hình đột ngột tối đen.
--- --------
Trong hành lang, thành viên hạng nhất nhì theo thành viên chủ lực đến thay thế bổ sung, mười bốn người con trai tản mạn đến gần, nhìn số phòng, tìm căn phòng của lão đại.
"Phòng bao nhiêu ấy nhỉ?" Demo tập trung tìm kiếm số phòng.
"1708", 97 trả lời, "Hôm nay thành tích không tốt lắm, không biết lão đại sẽ nổi đóa lên thế nào nữa đây."
"Ây, có chị dâu là tốt rồi..." Demo lặng lẽ lẩm bẩm một câu.
"Cũng không hẳn, ngộ nhỡ không thể xúc tiến tình cảm vợ chồng, chúng ta sẽ không khổ cực chắc?" Grunt quét mắt nhìn xung quanh, phát hiện phòng 1705: "Này, sắp tới rồi."
Trong đầu Demo đầy dấu hỏi: "Hả? Gì cơ? Tại sao không thể xúc tiến tình cảm?"
Mọi người...
Đột nhiên, cửa phòng 1708 được mở ra, người đang đi phía trước giật mình lùi lại mấy bước.
Kèm theo một tiếng hét chói tai rất lớn, sau đó nhìn thấy một người mặc bộ đồ trắng bị ném ra ngoài. Mọi người lùi lại hai bước nữa, mỹ nhân có khí chất nào đó gần đây đang thất kinh bò ra ngoài, che chiếc quần cực ngắn, dưới cái nhìn chăm chăm của mọi người, mắt đỏ lên chạy vội khỏi hành lang...
Mọi người ngơ ngác đưa mắt nhìn nhau.
Sao mỗi lần đội thi đấu, người bị quấy rầy luôn là lão đại và đội trưởng...
Trái lại, Grunt vui vẻ xem kịch hay, cậu ta đá một cước vào mông Demo, người sau bị đẩy, sợ hãi rụt rè ghé đầu: "Lão, lão đại, anh ấy lại bị quầy rối rồi sao?"
Mọi người...
Demo, chừng nào cậu ta học được cách nói chuyện, heo mẹ cũng có thể leo cây đấy!
--- ------ ---
Tâm trạng Đồng Niên không yên, liên tục gọi điện thoại cho anh, giống như anh sẽ không bao giờ nhận điện thoại nữa.
Đột nhiên, nhận được một tin nhắn từ Gn.
Tim cô đập loạn lên, có chút tủi thân, cũng có chút thấp thỏm, không dám nhìn rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nhưng vẫn không kiềm chế được, mở ra.
??
Gn: chứng minh thư.
Cô: 310110XXXX032070XX.
??
Một phút sau.
Gn: tiểu thư Đồng Niên đáng kính, chuyến bay của em có số hiệu là CA51XX, cất cánh lúc...
Cô: 0.0
Gn: Chủ nhật không có việc gì cứ tới đây.
Cô: 0.0 cô gái vừa rồi...
Gn: Gặp phải người thần kinh.
Cô: Hả 0.0
Gn: video.
Cô: Hả 0.0
...
Anh nhanh chóng gửi lời mời chat video, cô mơ màng tiếp nhận.
Vẫn yên lặng như cũ, nhưng căn phòng vắng vẻ vừa rồi trở nên đông đúc, tất cả đều là thành viên K&K. Chắc anh đã thu nhỏ màn hình lại, bất kể ai cũng không biết Gun đang mở chat video ra.
...
Sáng sớm thứ bảy, cô kéo vali chạy đến sân bay, dọc đường tiện thể gọi điện thoại cho Việt Quất nói rằng phải đi diễn. Việt Quất ở bên đầu kia xù lông lên nói với cô: "Cậu có biết là chúng tớ đang điên lên không? Chồng tớ cũng điên rồi, trong một đêm đã cho tớ xem đủ thứ kỳ quái..."
Sao lại xem thứ kỳ quái, trong đầu cô đều nghĩ rằng tôi muốn đi Quảng Châu, tôi muốn đi Quảng Châu.
Chờ máy bay hạ cánh, lên taxi đi thẳng tới khách sạn của anh, đến thời điểm ăn trưa, Gun gọi điện thoại bảo cô đứng dưới đại sảnh chờ anh, không lâu sau, anh liền đi ra từ thang máy ở hành lang, theo phía sau là mấy thành viên đang đeo chiếc balo lớn, mọi người nhìn thấy Đồng Niên, vẻ mặt đều trở nên vui mừng.
Bởi vì, mọi người đồng loạt nhìn lại ---
Theo sát K&K là mấy người cộng tác viên.
Một người trong đó thấy Gun đứng ở đại sảnh liền thay đổi sắc mặt, nhưng vẫn thản nhiên nhìn sang, cách anh một khoảng cách không xa, bên cạnh là một chiếc vali nhỏ dựng thẳng đứng, một cô gái mặc quần ngắn rất đáng yêu...
Cô cùng lúc ngoảnh đầu lại thấy cô gái kia.
Hai người đối mắt nhìn nhau.
Gun định nói với Tô Rừng ở phía sau, anh sẽ tự mình đi ăn với cô, vừa quay đầu lại, không kịp chuẩn bị, đứa trẻ kia chợt chạy tới.
Phút chốc bị ôm lấy cổ, anh theo phản xạ đưa tay ra, ôm lấy hai chân cô.
Tư thế trực tiếp này dẫn đến kết quả là, hai tay anh đều đặt ở...
Sau đó, toàn bộ đại sảnh khách sạn với các tuyển thủ của bảy câu lạc bộ đang chờ xuất phát lên đường, không chỉ có tuyển thủ nhà nghề, còn có cộng tác viên, trọng tài... Tất cả mọi người đều nhìn chăm chăm vào cảnh tượng kia --
Lão đại K&K đứng dưới đại sảnh, ôm bạn gái trong ngực như ôm gấu Koala,
Ôm trước ngực...
Tư thế này thật sự, haizz, quá, gian, tà...
Tác giả có lời muốn nói: vì suy nghĩ cho mọi người, tôi đưa Niên Niên đi đây, haha.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...