Thời Dư tỉnh dậy trong tiếng còi báo động chói tai, ngoại trừ ngày tưởng niệm Trận chiến Lirvia mỗi năm, cô chưa từng nghe thấy tiếng còi báo động vào thời điểm khác.
Thời Dư sửng sốt một lúc, trong đầu trống rỗng nhớ lại ngày tưởng niệm trận chiến Lirviakhông phải mới qua một tháng trước sao?Sau đó, trí não cưỡng chế cô nhận một tin nhắn, một giọng nam nghiêm túc vang lên.
[Xin tất cả cư dân của Hải Lam Tinh chú ý! Xin tất cả cư dân của Hải Lam Tinh hãy chú ý! Hải Lam Tinh đang bị một giống loài không biết tên xâm lược, tất cả cư dân lập tức tuân theo các hướng dẫn sơ tán do chính phủ ban hành và đến nơi trú ẩn gần nhất để sơ tán! Nói lại.
…]Thời Dư trong nháy mắt tỉnh táo lại, cô liếc nhìn hướng dẫn sơ tán hiện lên trong đầu, cô lập tức mở cửa sổ, quả nhiên đường bay tầm thấp đã bị cấm, đường bay tầm cao đã đầy các xe bay đang chạy, các cơ giáp ở trên những chiếc xe bay.
Đang chạy với tốc độ nhanh về hướng xảy ra tai nạn.
Đột nhiên Thời Dư có cảm giác vô cùng bất an, cảm giác này cô chỉ trải qua hai lần, một lần là trước khi tận thế đến, và một lần là cô bị ám toán trước khi xuyên qua.
Cô lập tức nhét tất cả thức ăn trong nhà vào túi không gian, điều này đã trở thành bản năng của cô khi gặp nguy hiểm.
Sau khi thu dọn những vật dụng cần thiết, nhân lúc những người khác đang hoảng loạn, cô nhanh chóng chạy đến máy bán ống dịch dinh dưỡng tự động ở khu dân cư và mua hết tinh tệ.
Thời Dư tiếc nuối thấy trong kho máy bán hàng tự động còn 80%, ôm chiếc túi không gian đã đầy, cô bắt đầu chạy đến nơi tị nạn gần nhất theo hướng dẫn sơ tán của chính phủ ban hành.
Với một nơi tị nạn có quy mô lớn như vậy, có vẻ số lượng giống loài xâm lược rất nhiều và không dễ đối phó với chúng.
Thời Dư nghĩ đến cảnh đối phó zombie trước khi xuyên qua, trái tim cô chùng xuống, nhưng thời đại tinh tế có khoa học kỹ thuật tiên tiến, vượt xa thời đại cô sống trước đây, có thể dễ dàng giải quyết những thứ như zombie.
Cô cảm thấy cuộc sống hạnh phúc làm cá mặn của mình có khả năng sẽ kết thúc ở đây, cả người cô rất khó chịu.
Nhưng bây giờ trốn thoát quan trọng hơn.
Khu dân cư cô ở cách khá xa nơi tị nạn gần nhất, mà người ở khu dân cư không có xe ô tô bay, chỉ có một ít bàn đạp bay nhưng đã bị cướp từ lâu, những người còn lại hoảng sợ bỏ chạy ra ngoài, chỉ sợ chậm một bước sẽ mất mạng.
Thời Dư cũng chạy theo đám đông.
Nhưng cô chạy không được bao lâu thì bỗng nhiên cảm nhận được một lực xung kích rất mạnh đánh vào toà nhà cao ốc bên cạnh, trong nháy mắt tòa nhà cao ốc bị cơ giáp đánh sập, vô số gạch đá vụn nát từ trên trời rơi xuống.
Tình cờ Thời Dư đứng ở trung tâm đống gạch đá vụn đổ nát, một thanh thép dày gần như rơi thẳng về phía cô.
Những người bỏ chạy với cô đều hét lên hoảng sợ, phần lớn người hoảng sợ đứng tại chỗ không biết làm gì.
Thời Dư lùi một bước, cúi đầu che giấu đôi mắt phát ra ánh sáng vàng rồi biến mất của mình.
Cùng lúc đó, không thể tin được thanh thép bay ngược và đánh bay những mảnh vụn đang rơi xuống.
Lúc này, không ai chú ý tới vì sao bọn hắn không bị đè chết, những người sau khi thoát chết ở trong đống gạch đá vụn nát đang rơi phát tiếng kêu thảm thiết hơn.
Thời Dư bịt tai lại tiếp tục chạy theo đám đông.
Khi xuyên qua, cô mang theo dị năng điều khiển tất cả kim loại xuyên cùng, nếu không hiện giờ cô đã chết ngay tại chỗ rồi.
Không biết vì nguyên nhân gì, cô có thể cảm nhận được dị năng trong cơ thể đang sôi trào mãnh liệt, nhưng khi sử dụng lại có cảm giác bị giam cầm, không phải cô không muốn đột phá tầng giam cầm này, chỉ tiếc là cô không có đầu mối.
Thời Dư nâng cằm lên suy nghĩ, những tiếng hét kinh hoàng gần như xuyên thủng màng nhĩ của cô.
Hiển nhiên vừa rồi cơ giáp đâm vào tòa nhà cao ốc không phải là ngoài ý muốn, phía sau cơ giáp, là một con bọ ngựa màu xanh lá cây cao khoảng mười mét đang vung cái đuôi bọ cạp của nó, giơ hai cái cựa xông về phía trước.
Mẹ kiếp! Đây là quái vật gì!Thời Dư mở to mắt, đôi chân đã xông ra ngoài trước khi não cô kịp phản ứng.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...