Cá Mặn Vô Tình Thành Chiến Thần Tinh Tế


Cho dù đám người Phong Hiểu muốn đánh cô như thế nào, họ không thể không thừa nhận rằng lần này Thời Dư điểu khiển thật sự rất ngầu, những con ong khiến họ chỉ nhìn thấy đã phải xoay người bỏ chạy hiện tại đã biến thành đám ong nướng, tiếng nổ tanh tách vang lên khiến bọn họ cảm thấy vô cùng thoải mái.Những con ong mật cấp S và cấp SSS đều bị giết bởi súng bắn tỉa của Thời Dư, nhưng mà sau khi con ong mật đầu đàn cấp SSS bị súng bắn tỉa bắn trúng, nó vẫn có thể tiếp tục bay lượn một cách tự do.Nó dùng sức lắc mạnh đôi cánh ở phía sau, rũ xuống toàn bộ nước mưa trên người, thậm chí còn tạo thành một khoảng trống nhỏ xung quanh, khiến cho nước mưa không thể tiếp cận nó.Không có nước mưa làm chất xúc tác, muốn làm nó tê liệt bằng hồ quang sẽ khó khăn hơn rất nhiều, chỉ với một khoảng thời gian ngắn ngủi cũng đủ để nó hoàn toàn thoát khỏi sự khống chế của hồ quang và ngọn lửa.Ngay tại nơi đặt súng bắn tỉa, Lục Đông Ngôn - người vẫn luôn chú ý đến đàn ong thấy thế thì nuốt chiếc bánh ngọt vào trong miệng rồi ngay lập tức dựng súng lên, Phong Hiểu bắn về phía chúng không chút do dự, Lạc Hạ Từ cũng đã hoàn thành việc thu thập dữ liệu của đàn ong mật.Súng bay được Thời Dư thả ra vẫn đang giam giữ những con ong khác, khi nhìn thấy con ong cấp SSS sắp thoát ra ngoài, cô liền thu lại khẩu súng bắn tỉa và lấy ra thanh kiếm ánh sáng.Nhưng chỉ trong vài động tác ngắn ngủi, con ong như phát điên mà lao tới chỗ cô, so với hiện tại, tốc độ ban đầu của nó thật sự còn kém rất xa.


Hơn nữa vết đỏ chói mắt trên bụng nó càng ngày càng tối dần đi, phần miệng màu đen cũng bung ra hàm răng sắc nhọn dày đặc, con ong mật vốn đẹp đẽ nay đã trở thành bộ dạng xấu xí khiến người ta cảm thấy hoảng sợ.Đôi cánh của nó cũng phồng lên và to ra, từ trên đó đột nhiên mọc ra gai nhọn dày đặc, nó vẫy đôi cánh khổng lồ rồi chém thẳng về phía Thời Dư.Thời Dư cầm kiếm ánh sáng đỡ đòn tấn công của nó, nhưng lại bị sức mạnh to lớn của con ong thổi bay, nó không chút do dự bắt đầu đập cánh tiếp tục một đợt tấn công mới.Trong nháy mắt, Phong Hiểu ném đạn pháo vào vết đỏ trên bụng của nó, nhưng dù đã hứng trọn đống pháo đó thì nó vẫn hoàn toàn không chịu tổn thương một chút nào, chỉ là tốc độ của nó đã chậm hơn một chút.Lục Đông Ngôn khiêng khẩu súng bắn tỉa lên rồi liên tục bắn vào nó, lần này con ong không trực tiếp dùng thân đỡ đòn nữa mà bắt đầu né tránh những viên đạn từ súng bắn tỉa của Lục Đông Ngôn.Rõ ràng, con ong cảm nhận được những viên đạn vừa rồi không đe dọa được nó, nhưng những viên đạn từ súng bắn tỉa bắn ra có thể làm nó bị thương.Lạc Hạ Từ tập trung nhìn vào mô hình con ong mà anh đã mô phỏng, anh nghiến răng cố gắng dùng đầu óc suy nghĩ nhanh chóng, những ngón tay điên cuồng đánh trên bàn phím ảo, đống số liệu được tính ra rồi sau đó lại bác bỏ.

Cuối cùng ánh mắt anh đột nhiên sáng lên.“Tìm cách bẻ gãy kim châm ở đuôi của nó đi!” Lạc Hạ Từ gửi tin nhắn cho mọi người.Trong trận chiến vừa rồi, khi thanh kiếm ánh sáng của Thời Dư lướt qua đuôi con ong thì nó cũng không chịu bất kỳ tổn thương nào, nhưng lúc đó con ong đã vô thức bảo vệ cái kim châm ở đuôi.

Điều này giống như là một loại bản năng của động vật, khi gặp nguy hiểm chúng sẽ bảo vệ điểm yếu của mình.Vết đỏ trên bụng cũng là một điểm yếu nhưng khi nó trở nên hung bạo thì đạn pháo của Phong Hiểu cũng không thể làm gì được nó, đương nhiên, nếu muốn tấn công nó từ chỗ đó, thì chắc chắn sẽ khó khăn hơn rất nhiều.Sức mạnh khổng lồ của con ong ném Thời Dư ra xa, sau khi【 Chiến Thần 】lắc lư trong không trung một lúc thì cô nghe thấy giọng nói của Lạc Hạ Từ, cô lập tức nheo mắt lại nhìn về phía dưới cái đuôi tròn trịa của con ong, kích thước của cây kim châm có vẻ rất nhỏ và không đáng kể so với kích thước của chúng.Từ xưa đến nay, ong mật có một đặc tính là một khi kim châm ở đuôi của ong bị đứt, nó sẽ chết trong khoảng thời gian rất ngắn.Thời Dư tin tưởng vào phán đoán của Lạc Hạ Từ, cô hét lên: "Che cho tôi!”Phong Hiểu và Lục Đông Ngạn cùng đáp lại một tiếng, tiếp đó những quả đạn xen lẫn với những viên đạn từ súng bắn tỉa bắn liên tục về phía đàn ong.Tốc độ của đàn ong quá nhanh nên lần này Phong Hiểu bắn một quả đạn theo dõi, quả đạn mà anh bắn ra bao phủ phía trước còn viên đạn từ súng bắn tỉa của Lục Đông Ngôn theo sát phía sau, Thời Dư nở một nụ cười trên miệng rồi cầm kiếm ánh sáng lên chém về phía trước, cùng lúc đó tất cả phù du khí bao quanh đàn ong được thả ra lúc đầu đều thu về.Một tiếng nổ ầm ầm vang lên, đôi cánh khổng lồ của con ong lần lượt cắt từng quả đạn thành những mảnh nhỏ, dù thế nhưng nó vẫn không hề bị tổn hại gì, cho đến khi một viên đạn bắn tỉa lặng lẽ xuyên qua những quả đạn đang nổ, nhắm thẳng vào cái bụng tròn của con ong.Không giống như lần trước viên đạn này không thể xuyên qua lớp phòng thủ trên bụng con nhện khổng mà nó chỉ rạch một đường nhỏ trên vết đỏ trên bụng con ong.


Thậm chí con ong còn không cảm thấy đau đớn một chút nào.Những chiếc răng sắc nhọn mọc ra từ miệng của nó cắn chặt vào nhau, như thể đang khinh thường chuyện vừa xảy ra.Nhưng đúng lúc này, từ trong tiếng nổ hỗn loạn của đạn pháo, vô số viên đạn bắn tỉa xuyên qua làn khói nhắm thẳng vào vết rách nhỏ kia mà bắn với độ chính xác không gì sánh được, lực tấn công càng lúc càng mạnh, cho đến khi viên đạn cuối cùng xuyên qua vết rách chui vào bên trong cơ thể con ong, cơ thể nó lại phóng ra ánh sáng một lần nữa.Con ong cắn chặt những chiếc răng sắc nhọn vào nhau, sau đó phát ra một tiếng gầm dữ dội, đôi cánh khổng lồ của nó rung lên, và làn sóng âm mạnh mẽ được giải phóng khỏi cơ thể nó đẩy tất cả những viên đạn đã bắn vào nó trước đấy đều bị đẩy ra rơi xuống đất.Nó tức giận gầm lên, có vẻ như nó không thể tin được rằng cái đồ vật yếu ớt này lại có thể làm nó bị thương.


Nhưng nó vẫn còn chưa hết giận thì Thời Dư đã cầm thanh kiếm ánh sáng của mình lao về phía nó..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận