Thuyền vỏ sò này, lần đầu tiên Giang Ngư nhìn thấy đã rất thích. Nàng hỏi bé rùa đen giá cả, biết được cái này ở Thái Hư Tiên Tông cực kỳ bình thường, giá cả cũng không đắt. Lúc ấy nàng đã nghĩ ngày nào đó sẽ đi Hải Thị mua một cái.
Bé rùa đen đưa cho nàng, nàng bèn nhận lấy.
Tiễn bé rùa đen đi, Giang Ngư trở lại chỗ ở, kinh ngạc phát hiện có một người đứng ở cửa.
“Nhan Xán sư tỷ?”
Người tới mặc một bộ váy đỏ, dung mạo mỹ lệ, sáng như nắng gắt, đúng là Nhan Xán.
“Thật là muội.” Nhan Xán thoạt nhìn còn vui mừng hơn cả nàng: “Tỷ nghe người ta nói Dược Phong có Giang Ngư sư muội, nghe lai lịch rõ ràng là muội.”
Nàng ấy cẩn thận đánh giá Giang Ngư, thấy khí sắc nàng rất tốt, sắc mặt không thấy mang theo bất kỳ sầu muộn gì, trong lòng nhẹ nhàng thở ra. Xem ra chuyện đồng môn sôi nổi nghị luận kia, cũng không mang đến bất kỳ phiền toái gì cho Giang Ngư cả.
Từ khi nàng ấy lên Bạch Ngọc tiên cung, gần như đều ở chỗ của mình tĩnh tâm tu luyện, không rảnh chú ý bên ngoài, nếu không có lẽ đã sớm có thể gặp Giang Ngư rồi.
Nàng ấy nhỏ giọng hỏi: “Giang Ngư sư muội, hiện tại muội có phiền toái gì không?”
Giang Ngư hiểu ý nàng nói là gì, cười lắc đầu: “Đa tạ Nhan sư tỷ quan tâm, đã giải quyết rồi.”
“Vậy là tốt rồi.” Nhan Xán nhẹ nhàng thở ra, trên mặt lộ ra một chút ý cười: “Muội không có việc gì thì tỷ yên tâm rồi.”
Nàng ấy nói xong thì cáo từ Giang Ngư. Nhan Xán khác với Giang Ngư, làm nhân tài kiệt xuất trong lứa này ở Linh Thú Phong, chuyến này trên lưng nàng đeo trách nhiệm và áp lực lớn hơn đệ tử bình thường nhiều.
Thấy nàng vội vàng như vậy, Giang Ngư càng thêm ghi nhớ sự quan tâm của nàng với mình.
Nàng lấy ra một thứ từ trong túi trữ vật, đưa cho Nhan Xán: “Nhan sư tỷ, nói vậy những đan dược đó chắc chắn đủ cho tỷ ứng phó. Chỗ này là linh gạo và một ít linh thảo, tỷ cho bọn Tiểu Hồng ăn.”
Nhan Xán tới, linh thú khế ước của nàng chắc chắn cũng đi theo nàng.
Những thứ khác Nhan Xán có lẽ sẽ không nhận, nàng lại không cách nào từ chối linh gạo và linh thảo.
“Đa tạ Giang sư muội.” Nhan Xán nói chỗ mình ở cho nàng, nhấn mạnh mãi: “Nếu muội gặp phiền toái gì thì đến đó tìm tỷ.”
“Muội đã biết.” Giang Ngư vẫy vẫy tay với nàng, cười nói: “Muội sẽ không có phiền toái gì đâu. Sư tỷ an tâm tu luyện, đến đại bỉ tiên môn, muội sẽ cổ vũ cho tỷ!”
Tiễn Nhan Xán đi, trong phòng Giang Ngư yên tĩnh, nàng lập tức có phần không biết làm gì.
Dựa theo kế hoạch ban đầu, mấy ngày này, nàng hẳn là tùy duyên đi dạo qua mười vạn hải đảo Thái Hư Tiên Tông.
Nhưng hiện tại bé rùa đen đã bị nàng tiễn đi, thứ nhất nàng không biết đường đi, thứ hai nghe nói phía trên hải đảo không ít chỗ đều tồn tại trận pháp và cấm chế, Giang Ngư không hiểu những thứ này, sợ nhỡ đâu cẩn thận bị nhốt ở chỗ nào, đến lúc đó còn phải phiền toái người tông môn dẫn mình đi ra ngoài.
Qua hai ngày là đại bỉ tiên môn, Giang Ngư tự nhận mình không thể giúp việc gì, ít nhất cũng không nên thêm phiền cho Thái Thanh.
Nàng ngẫm nghĩ, trong lòng có chủ ý.
Rất nhanh, nàng dẫn theo Tiểu Tử và thỏ lớn nằm trong túi linh thú ra cửa.
Tới bờ biển, thả thuyền vỏ sò Quy Thập Bát đưa cho mình ra, Giang Ngư ngồi trên đó, thần niệm khẽ động, sử dụng thuyền nhỏ đi về một đường quen thuộc. Nàng không nhận biết các đường khác, nhưng vẫn nhận ra đường đi đến hải đảo Thái Hư Tiên Tông đón khách.
Thuyền vỏ sò còn chưa đi bao lâu, nàng đã gặp đàn linh quy mênh mông cuồn cuộn ở phía trước.
Trên lưng linh quy có không ít người ngồi, Giang Ngư nhận ra từ cách ăn mặc, bọn họ hẳn là thuộc về hai tông môn khác nhau.
Nàng tò mò đánh giá phía đối diện, không nghĩ tới người đối diện cũng đang nhìn nàng.
“Vị sư huynh này.” Cách đó không xa, một đệ tử ngồi ở trên lưng linh quy, khách khí dò hỏi đệ tử Thái Hư Tiên Tông dẫn đường: “Vị sư tỷ đằng trước kia cũng là đệ tử Thái Hư à?”
Tên đệ tử Thái Hư Tiên Tông cũng nghi hoặc nhìn Giang Ngư, không quá xác định nói: “Nàng hình như là... đệ tử Thái Thanh Tiên Tông?”
Thái Thanh Tiên Tông?
Lúc hai bên chạm mặt, Giang Ngư ngồi thuyền vỏ sò nhỏ còn không to bằng ngón chân linh quy, bị một đám linh quy có thể nói là khổng lồ vây quanh, nhìn hơi có đáng thương.
Đương nhiên, đây là ở Tu Tiên Giới, giờ phút này cũng không ai sẽ cảm thấy Giang Ngư đáng thương.
Một đệ tử Thái Hư cầm đầu cao giọng nói: “Vị sư muội này, ngươi muốn đi đâu? Có cần chúng ta hỗ trợ không?”
Giang Ngư phất tay với bọn họ: “Không cần! Ta chỉ rảnh rỗi không có việc gì, đi xem khắp nơi một chút thôi.”
Những người khác: “...”
Đệ tử vừa hỏi chuyện kinh ngạc cảm thán: “Không hổ là đệ tử Thái Thanh.” Tới gần đại bỉ tiên môn, còn có thể thoải mái rảnh rang như thế.
Đoàn người đã lướt qua Giang Ngư, lại đều không nhịn được sôi nổi quay đầu lại, nhìn chiếc thuyền con kia. Ở trong mắt bọn họ, lúc này, hình tượng Giang Ngư đều trở nên thần bí khó lường thêm vài phần.
Giang Ngư hồn nhiên không biết việc này. Qua khoảng nửa canh giờ sau, nàng đã đến tòa hải đảo ban đầu rồi.
Nàng còn chưa tới gần, đã nhận ra mấy ánh mắt.
Mười mấy đệ tử Thái Hư, nhìn thuyền vỏ sò mà nàng ngồi, chậm rì rì cập bờ, đứng dậy.
Trong đó, một người đi tới làm một cái lễ ngang hàng, khách khí nói: “Tiên hữu Thái Thanh Tiên Tông, vì sao ngươi tới chỗ này?”
Giang Ngư thu thuyền vỏ sò lại, nói: “Lần đầu tiên ta tham gia đại bỉ tiên môn, rất tò mò với các đại tông môn, muốn được xem phong tư các tiên môn khác.”
Nàng tỏ vẻ: “Ta ngồi ở chỗ này, sẽ không làm lỡ việc của các ngươi chứ?”
Đệ tử Thái Hư: “... Không đâu. Mời tự nhiên.”
Giang Ngư bèn nhìn trái nhìn phải phát hiện các đệ tử Thái Hư này đều đứng thẳng tắp, một khoảng lớn xung quanh đó, trừ mấy cái cây, đến một chỗ nghỉ ngơi cũng không có.
Dù sao cũng là chỗ người ta đón khách, nàng cũng không tiện móc sofa ra, không ra dáng vẻ gì. Nghĩ vậy, nàng phi thân nhảy lên trên một cây đại thụ gần nhất, chọn nhánh cây thoải mái chút, ngồi xuống.
Ngồi nhìn được xa, nơi này tầm nhìn rất tốt, hơn nữa có lá cây che, người khác không nhìn kỹ, sẽ không phát hiện có người trốn ở đây. Giang Ngư cực kỳ vừa lòng.
Đệ tử Thái Hư Tiên Tông: “...”
Bọn họ chưa bao giờ gặp được loại tình huống này, nhưng đúng là không có lý nào không cho khách đến chỗ này. Hơn nữa Giang Ngư cũng không có hành vi gì quá mức, bọn họ cũng không nói gì.
Chỉ là, không ai tin câu “đến xem phong tư của tông môn khác” của nàng.
Các đệ tử Thái Hư Tiên Tông ở đây lén giao lưu:
“Hơn nửa là thám thính thực hư các đại tiên môn thay Thái Thanh.”
“Nhưng... các đại tiên môn có thiên tài nào, không phải đã sớm biết hết rồi à?”
“Huống chi lấy thực lực Thái Thanh Tiên Tông, cũng không cần căng thẳng như vậy chứ?”
“Các ngươi thì biết cái gì? Biết người biết ta trăm trận trăm thắng.”
“Đúng vậy! Nếu không phải dụng tâm kín đáo, chẳng lẽ nàng thật sự đơn thuần đến xem người chắc?”
“...”
Giang Ngư đúng là đến xem người. Đáng tiếc nói ra không ai tin tưởng.
Nói đến cũng khéo, nàng vừa tới không bao lâu, đã cảm ứng được phương xa có một hơi thở căng thẳng lạnh buốt nhanh chóng tới gần.
Đệ tử Thái Hư trên đảo bị khơi dậy chiến ý mắt thường có thể thấy được, Giang Ngư cũng không kiềm được ngồi ngay ngắn.
“Là người Thái Thương Tiên Tông tới!”
Thái Thương Tiên Tông?
Tiên môn cuối cùng trong tam đại tiên môn?
Giang Ngư tò mò nâng mi nhìn sang.
Sát khí bàng bạc tác động đến thời tiết, mây mù cuồn cuộn, biến ảo thành một thanh kiếm lớn giống như chém trời bổ đất, khoảnh khắc nhìn thấy thanh kiếm lớn này, hai mắt Giang Ngư đau xót.
Linh lực trong cơ thể kích động, phủ lên hai mắt, cảm giác khó chịu nhạt đi, Giang Ngư thấy rõ người tới.
Không có bất kỳ pháp bảo phi hành nào, đệ tử Thái Thương đều mặc đồ trắng khoanh tay, ngự kiếm mà đến. Thanh kiếm lớn trên bầu trời kia, thế mà là do sát khí và kiếm ý ngưng kết thành pháp tướng.
“Oa!” Giang Ngư kinh ngạc cảm thán một tiếng nho nhỏ: “Thật ngầu!”
Thật ra giọng của nàng rất nhỏ, nhưng ở chỗ này đều là tu sĩ, không ai mà không phải ngũ cảm siêu quần chứ?
Giang Ngư vừa nói ra lời này, lập tức chống lại vô sống ánh mắt cạn lời.
Trong lòng đệ tử Thái Hư: Ngươi không phải đệ tử Thái Thanh Tiên Tông à? Sao có thể trực tiếp khen người khác như vậy?
Giang Ngư chống lại ánh mắt bọn họ, nghi hoặc nói: “Sao? Chẳng lẽ các ngươi không cho rằng thế à?”
Nàng lại nhìn thoáng qua bên kia, người Thái Thương Tiên Tông cách đến càng gần. Thanh kiếm lớn này như treo ở đỉnh đầu, sát ý nặng nề, cảm giác áp bách kéo dài.
Giang Ngư nhìn thấy vài đệ tử Thái Hư đã cầm linh kiếm ở trên tay, đây là phản ứng bản năng của thân thể sinh ra khi đối mặt với nguy cơ.
Kết giới hải đảo cảm ứng được sát khí tự động kích phát, bao phủ cả tòa hải đảo trong đó, cũng ngăn cách uy áp của người tới không có ý tốt.
Cũng may Thái Thương Tiên Tông rõ ràng không có ý đánh nhau ở cửa nhà người ta, còn chưa tới gần hải đảo, thanh kiếm lớn này đã tiêu tan.
Giang Ngư xa xa nhìn đệ tử Thái Hư Tiên Tông đi lên đón, xuất phát từ lễ phép, nàng dùng linh lực bày ra một kết giới nhỏ xung quanh mình, không nghe bọn họ nói chuyện.
Nhưng Thái Thương Tiên Tông thoạt nhìn là một đám trầm mặc ít lời, Giang Ngư nhìn xa xa, không nói mấy câu, những người này đã chuẩn bị rời đi.
Nàng bèn loại bỏ kết giới. Đúng lúc này, kiếm khách áo trắng cầm đầu xa xa liếc sang phía nàng, ánh mắt như kiếm ý thực chất ép về phía nàng.
Giang Ngư:?
Nàng dùng một luồng linh lực làm lá chắn ngăn lại, phát hiện đạo kiếm ý kia chỉ là thử, cũng không ý làm người ta bị thương.
Đệ tử Thái Hư Tiên Tông nhìn thấy cảnh này, vội vàng giải thích: “Đó là một vị tiên hữu Thái Thanh Tiên Tông, không có ác ý.”
“Thái Thanh Tiên Tông.” Người nọ hơi khựng lại, thế mà bỏ lại mọi người, đi đến dưới tàng cây.
Hắn ta lạnh lùng hỏi: “Cơ Thanh Huyền có đến không?”
Giang Ngư nhận thấy được, lời này vừa nói ra, mọi người ở đây, cho dù là đệ tử Thái Thương, hay là đệ tử Thái Hư, ánh mắt đều dừng ở trên người mình.
Trước đó không lâu nàng bị Hàm Nhu hỏi vấn đề này, cũng nhớ tới Cơ Thanh Huyền là người phương nào.
Là người đứng đầu bảng Kỳ Lân Thái Thanh Tiên Tông mà trước kia nàng nhìn thấy ở thoại bản, thiên tài đứng đầu nghìn năm qua của Thái Thanh Tiên Tông trong truyền thuyết.
Nhưng vị kia đã thành truyền thuyết ở tông môn, tuổi hẳn là không nhỏ. Chẳng lẽ còn sẽ tham gia đại bỉ tiên môn à?
Giang Ngư thành thật lắc đầu: “Ta không biết.”
Kiếm khách áo trắng kia chỉ nói một câu này, sau khi được Giang Ngư trả lời thì rời đi mà không quay đầu lại.
Thật sự cao ngạo lạnh lùng.
Toàn bộ Thái Thương Tiên Tông dường như đều là phong cách bông hoa cao ngạo này.
Nhưng mà thoạt nhìn đúng là rất tuấn tú. Giang Ngư trộm nói ở trong lòng.
Lạnh nhạt, cường đại, còn dùng kiếm! Rất phù hợp ảo tưởng về tiên về hiệp của nàng lúc vẫn còn là thiếu nữ mười mấy tuổi.
Chờ đến khi đoàn người kia rời đi, Giang Ngư nghe được cách đó không xa có một đệ tử Thái Hư nói:
“Sao cảm giác lần này khí thế của đệ tử Thái Thương càng sâu hơn trước kia nhỉ. Lần này, sợ là thế tới rào rạt, không dễ...”
Hắn còn chưa nói xong, đã bị đồng môn kéo một cái, liếc sang phía Giang Ngư.
Người nọ lập tức tắt tiếng.
Giang Ngư đang nghe hăng say: “...”
Thoạt nhìn những người này rất kiêng kị Thái Thương Tiên Tông.
Nàng nhỏ giọng lẩm bẩm: “Đừng nhỏ mọn như vậy chứ! Cái này có gì mà không thể kể cho ta nghe.”
“Ngươi muốn nghe cái gì?” Một giọng nói động lòng người vang lên bên tai nàng.
Giang Ngư:?
Nàng bị kinh hãi thiếu chút nữa ngã từ trên cây xuống, quay đầu nhìn sang, phát hiện trên nhánh cây bên cạnh mình, không biết khi nào có một người ngồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...