Rất hiển nhiên, Giang Ngư nói lời này đã làm tiểu cô nương Hàm Nhu kia khiếp sợ.
Nàng không nói chuyện một hồi lâu.
Qua lúc lâu sau, nàng mới bình tĩnh lại, thay đổi một đề tài khác: “Ngư tỷ tỷ, linh lực của tỷ thật đặc biệt, không giống các tu sĩ khác. Ta rất thích tỷ.”
Giang Ngư có qua có lại, khen đối phương: “Muội rất đáng yêu. Ta cũng rất thích muội.”
Không có cô gái nhỏ nào không thích khen ngợi như vậy, Hàm Nhu vui vẻ mắt thường có thể thấy được.
Nơi xa, đệ tử Thái Hư Tiên Tông thoạt nhìn cao ngạo lạnh lùng ít lời, thật ra đang lặng lẽ chú ý bên các nàng đều vô cùng kinh ngạc, dùng bí pháp Thái Hư Tiên Tông lén giao lưu:
“Nữ đệ tử Thái Thanh Tiên Tông kia có địa vị gì nhỉ? Tiểu sư muội Hàm Nhu thoạt nhìn rất thích nàng.”
“Ta còn chưa từng thấy tiểu sư muội thân cận với ai như vậy.”
“Căn cứ tình báo mà tông môn điều tra được, năm nay trong số thiên tài Thái Thanh Tiên Tông cũng không có người nào phẩm mạo tương tự với nàng.”
“Hít! Chẳng lẽ là đòn sát thủ mà Thái Thanh Tiên Tông giấu đi!”
Trong lúc nhất thời, sắc mặt tất cả đệ tử Thái Hư đều trở nên nghiêm túc.
Đệ tử Thái Thanh ngồi ở bên cạnh bọn họ đều nhận ra thay đổi này, sôi nổi nhíu mày. Đặc biệt là một vài đệ tử trẻ lần đầu tiên tham gia đại bỉ tiên môn, âm thầm suy nghĩ nghe đồn quả nhiên không giả, Thái Hư quả nhiên có địch ý rất sâu với Thái Thanh chúng ta.
Vậy bọn họ tất nhiên không thể thua người ta được.
Lập tức, khí thế của một đám đệ tử Thái Thanh đột nhiên tăng vọt, chiến ý dạt dào làm cá bơi trong biển lập tức sợ đến bơi tán loạn chạy trốn.
“Hả?” Giang Ngư tất nhiên đã nhận ra cỗ chiến ý tận trời này.
Nàng hồn nhiên không biết ngọn nguồn của việc hiểu nhầm này là do chính mình dựng lên, vẫn còn cảm khái ở trong lòng: Những tu sĩ này thật là có sức sống.
Vừa lúc, trên mặt biển có một làn gió mát thổi qua, Hàm Nhu ngồi ở bên cạnh Giang Ngư, ống tay áo to rộng theo gió dựng lên, như một mảnh mây mù mềm nhẹ bay tới trước mắt nàng.
Đừng nói Giang Ngư, ngay cả Chử Linh Hương đều bị bộ đồ mỹ lệ này hút lấy ánh mắt.
“Tiểu Hàm Nhu, tầng sa này trên quần áo các muội làm bằng chất liệu gì thế?” Giang Ngư lộ ra ánh mắt tán thưởng: “Thật là đẹp!”
Hàm Nhu nghe vậy, ngồi đến càng gần hơn để Giang Ngư sờ.
Giang Ngư quả thực duỗi tay ra sờ, đầu ngón tay chạm đến sa này, thế mà lại lành lạnh, không phải lạnh băng như cục đá, mà như là buổi sáng ngày hè mang theo gió sớm, nhẹ nhàng khoan khoái lại thoải mái.
“Đây là giao sa.” Hàm Nhu nói cho nàng.
“Giao sa!” Giang Ngư còn đang suy tư giao sa là thứ gì, Chử Linh Hương đã khiếp sợ lên tiếng: “Giao sa mà nước lửa không xâm, một con có thể lên đến mấy vạn linh châu còn dù ra giá cũng không có người bán trong lời đồn á?”
Hàm Nhu mím miệng khẽ cười: “Cũng không khoa trương như vậy chứ? Đại khái là Thái Hư bọn muội ở trong biển, giao sa không hiếm thấy.”
Chử Linh Hương nghe nàng nói lời khiêm tốn này, há miệng, ánh mắt đảo qua các đệ tử Thái Hư trên lưng linh quy, khó nhọc nói: “Hàm Nhu sư muội, không phải là trên người các muội mặc... đều là giao sa đấy chứ?”
Hàm Nhu gật đầu: “Đúng vậy, đệ tử nội môn Thái Hư đều có cái này.”
Chử Linh Hương che ngực, cố gắng để mình không khó thở, cũng cố gắng không cho mắt mình đổi thành màu xanh lục.
Dùng giao sa giá trị mấy vạn linh châu làm đồng phục đệ tử, Chử nghèo khó · Kiếm tu · Linh Hương tỏ vẻ: Trong lời đồn, Thái Hư là tiên môn giàu có nhất, quả thực không sai.
Giang Ngư lại cẩn thận nhìn giao sa trên người Hàm Nhu một lượt, tán thưởng: “Quả nhiên câu kia nói không sai, đồ đẹp đều sang quý.”
Hàm Nhu nghiêng đầu đánh giá vẻ mặt hai người.
Nàng hỏi Giang Ngư: “Ngư tỷ tỷ, tỷ rất thích giao sa à?”
Giang Ngư hào phóng thừa nhận: “Ừ, thật sự thật xinh đẹp.”
“Ta đưa tỷ một con.” Hàm Nhu cười tủm tỉm nói: “Ta có rất nhiều.”
Giang Ngư nghe vậy lại đoan chính nói: “Loại lời này, muội đừng nên tùy tiện nói bậy.”
Hàm Nhu khó hiểu nhìn nàng.
Giang Ngư sờ sờ đầu nàng: “Xem tuổi và cách ăn mặc của muội, lại là đệ tử nội môn Thái Hư Tiên Tông, chắc là thân phận không tầm thường, không trải qua thế sự. Giao sa có lẽ không phải đồ cực kỳ trân quý đối với muội, nhưng không thể phủ nhận giá trị của nó. Hôm nay muội và ta mới lần đầu tiên gặp mặt, ta không thể nhận đồ quý trọng như vậy của muội. Còn nữa...”
Nàng nghịch ngợm nháy mắt với Hàm Nhu: “Lễ vật quý trọng như vậy, ta muốn đáp lễ, cũng không đáp nổi.”
Tuy rằng dựa vào linh thảo, nàng cũng tích cóp được số tài sản bất phàm. Nhưng không tới mức có thể dễ dàng mua đồ giá trị mấy vạn linh châu.
Hàm Nhu nghiêm túc nói: “Đưa cho tỷ, không cần đáp lễ.”
Giang Ngư lắc đầu, do dự một chút, vẫn mở miệng nói: “Vốn dĩ lời này cũng không nên để ta nói, sư trưởng của muội sẽ dạy muội. Sau này muội ở bên ngoài rèn luyện, vẫn chớ có... hào phóng như vậy. Hoài bích có tội, cho dù muội gặp được 99 người tốt, cũng khó bảo toàn người thứ 100 sẽ không có lòng tham.”
Hàm Nhu chu miệng: “Ngoài sư huynh sư tỷ, lần đầu tiên ta tặng đồ cho người khác, vậy mà tỷ không cần.”
Tiểu cô nương còn không vui, Giang Ngư bất đắc dĩ: “Muội không quen biết ta, cũng không biết ta là người nào, tùy tay đưa lễ vật quý trọng như vậy, cũng không sợ bị ta lừa.”
Không nói cái khác, hiện tại nàng còn tên là “Ngư Giang” đấy, đến tên đều là giả.
Hàm Nhu lại nghiêm túc nói: “Tuy rằng là lần đầu tiên gặp mặt, nhưng ta thích tỷ, ta biết tỷ là người tốt.”
Giang Ngư lại không nhịn được muốn cười, nghiêm trang gật đầu: “Muội nói không sai, ta đúng là người tốt. Nhưng người tốt lại không phải viết ở trên mặt, sao muội biết ta nhất định là người tốt? Có khi ta giả vờ để chuyên môn lừa mấy bé gái như muội đấy.”
Hàm Nhu nhe răng với nàng, làm ra vẻ cực kỳ hung dữ: “Ta không sợ, ta rất lợi hại, hơn nữa, nhà ta còn có trưởng bối rất lợi hại. Nếu có người dám gạt ta, người đó nhất định sẽ hối hận.”
Nhưng mà cuối cùng Giang Ngư vẫn không lấy giao sa của tiểu cô nương.
Không bao lâu sau, đệ tử Thái Thanh đã được đưa đến chỗ ở.
Giang Ngư tự nhận đã gặp qua không ít việc đời ở Thái Thanh, đã không còn là đồ nhà quê, lại một lần gặp được việc đời mới.
Thái Hư Tiên Tông nằm ở trên biển rộng, phòng ở bày biện cũng nơi chốn để lộ ra đặc sắc của hải dương.
Ví dụ như chuẩn bị phòng ở cho đệ tử môn phái khác, ngoại hình là vỏ sò lớn màu trắng phấn cực kỳ xinh đẹp.
Ví dụ như trong viện tự mang cảnh nước. Trong ao, ngoài cá biển màu sắc xinh đẹp ra, phía dưới phủ kín một tầng trân châu lớn trắng tinh trơn bóng!
Ví dụ như trong viện có cây san hô cao mấy thước!
Dáng vẻ siêu có tiền!
Hàm Nhu đưa Giang Ngư đến chỗ ở xong thì đi luôn. Trước khi đi kéo một người lại đây, nói cho Giang Ngư: “Tỷ có chỗ nào không hiểu thì hỏi nó. Muốn ra ngoài chơi cũng để nó mang tỷ đi. Trên đảo rất nhiều trận pháp, nếu lạc đường thì rất phiền toái.”
Nàng nói xong rồi vội vàng rời đi, để lại Giang Ngư và nhóc con cõng một cái mai rùa lớn chỉ cao hơn đầu gối nàng một chút trước mắt này hai mặt nhìn nhau.
Bé rùa đen để chân trần trắng trẻo mềm mại, thoạt nhìn lá gan không quá lớn, mở to một đôi mắt to tròn xoe cắn ngón tay mình, ánh mắt nhìn về phía Giang Ngư mang theo tò mò và thấp thỏm.
Giang Ngư bị nhìn đến mềm lòng, ngồi xổm xuống, duỗi tay chào hỏi cậu bé: “Chào ngươi. Ta tên Ngư Giang, một đoạn thời gian kế tiếp, có lẽ phải làm phiền ngươi rồi.”
Ánh mắt bé rùa đen lập tức sáng lên, vui vẻ phấn chấn chạm tay với Giang Ngư: “Ta tên Quy Thập Bát.”
Giang Ngư ồ một tiếng: “Ngươi tên Thập Bát, không phải là vì đứng hàng thứ mười tám ở nhà chứ?”
Bé rùa đen ngạc nhiên: “Sao ngươi biết?”
Giang Ngư:... Nếu không phải nguyên nhân này, ta cũng không thể nghĩ ra được cha mẹ nào sẽ lấy cho con cái tên Thập Bát này.
Nàng thả Tiểu Hoa Linh giấu ở trong tay áo ra, cho Quy Thập Bát xem: “Đây là Hoa Linh nhà ta, tên Tiểu Tử. Các ngươi có thể làm bạn bè, cùng nhau chơi.”
Quy Thập Bát rất ít nhìn thấy người nhỏ như vậy, tinh linh ở hải vực này thật ra có không ít, nhưng chúng nó chỉ thích chơi với giao nhân.
Nó tò mò nhìn Tiểu Hoa Linh, rất vui mừng: “Chào ngươi, ta tên Quy Thập Bát.”
Tiểu Hoa Linh cẩn thận quan sát một lúc lâu, xác định linh thú chưa từng gặp trước mặt này không có địch ý gì, mới chậm rãi bay qua.
Hai đứa nhóc rất nhanh đã lẩm nhẩm lầm nhầm với nhau.
Giang Ngư bớt thời giờ nhìn một vòng toàn bộ nhà ở, phát hiện Thái Hư Tiên Tông bố trí cực kỳ chu đáo thoải mái, ngoài việc không có phòng bếp.
Thái Hư Tiên Tông có lẽ không cho rằng trong lúc tỷ thí tiên môn căng thẳng như vậy, còn có người sẽ có tâm trạng làm đồ ăn.
Chờ đến khi Giang Ngư đi xong một vòng, tìm được một chỗ thích hợp để nấu cơm, lúc đi ra, hai đứa nhóc đều quen thuộc, có thể dựa đầu gần nhau cùng lẩm nhẩm lầm nhầm.
Giang Ngư nhìn thấy cảnh này, không nhịn được bật cười, tình bạn của trẻ con dường như luôn đặc biệt đơn giản vậy đó.
Tiểu Hoa Linh nhìn thấy nàng, từ trên vai bé rùa đen bay qua, vẻ mặt hâm mộ nói cho Giang Ngư: “Thập Bát nói hắn có mười mấy huynh đệ tỷ muội. Còn có rất nhiều rất nhiều bạn bè.”
Tiểu Hoa Linh hướng nội dường như cũng không từ chối được loại đông vui này, cô bé khát vọng nhìn Giang Ngư: “Ngư Ngư, ta cũng sẽ có nhiều bạn tốt như vậy à?”
Giang Ngư sờ sờ đỉnh đầu nàng, ôn hòa nói: “Đương nhiên có thể, nhưng mà cần Tiểu Tử nhà chúng ta dũng cảm một chút mới được. Ngươi đáng yêu như vậy, mọi người đều sẽ thích ngươi. Lần sau, ngươi nhìn thấy linh thú mình thích thì có thể chủ động đi sang kết bạn.”
Tiểu Hoa Linh vừa nghe đã làm ra bộ mặt đau khổ, bắt lấy tay áo Giang Ngư che mặt lại, ít nhiều có phần không tình nguyện.
Bé rùa đen ở bên cạnh chớp đôi mắt tròn xoe, nhìn cảnh này, bỗng nhiên nói: “Ta có thể đưa ngươi đi ra ngoài chơi!”
Thấy Tiểu Hoa Linh nhô đầu ra nhìn mình, cậu bé mềm mại nói: “Chúng ta ở trong biển không có hoa linh như vậy, ta mang ngươi đi ra ngoài chơi, bọn họ đều sẽ vui vẻ chơi cùng ngươi.”
Tiểu Hoa Linh rõ ràng cực kỳ động tâm, ngượng ngùng xoắn xít nhìn về phía Giang Ngư: “Ngư Ngư...”
Giang Ngư cổ vũ nhìn cô bé.
Cô bé nhỏ giọng nói: “Ngư Ngư đi cùng.”
Giang Ngư dở khóc dở cười: “Ngươi đi kết bạn, vì sao phải đưa ta đi cùng? Ngươi nhìn thấy có bạn nhỏ nhà ai chơi với bạn lại dẫn theo cha mẹ không?”
Tiểu Hoa Linh do dự một chút, vẫn kiên trì: “Ngư Ngư đi cùng.”
Bé rùa đen cũng cắn ngón tay nhìn nàng, một lát sau mới nói: “Ngư Ngư cũng có thể cùng đi chơi.”
Cậu bé nghiêm túc tỏ vẻ: “Ta vừa nhìn thấy ngươi đã rất thích ngươi. Vậy các linh thú khác chắc chắn cũng sẽ thích ngươi.”
Giang Ngư thật sự hơi động tâm. Nàng cũng không biết một đệ tử tham gia đại bỉ tiên môn bình thường giờ phút này đang làm gì, nhưng ngẫm lại đơn giản là tu luyện, hoặc là nghỉ ngơi dưỡng sức, chuẩn bị chiến đấu.
Nghĩ vậy, nàng đúng là không chơi cùng với các đệ tử đó được rồi.
Hơn nữa Thái Hư Tiên Tông ở trong biển, linh thú chắc chắn hoàn toàn khác với Thái Thanh, nàng cũng muốn đi xem một chút.
Trong phòng không có gì cần thu dọn, đồ của nàng đều ở túi trữ vật, thỏ lớn cũng nằm ngủ ở túi linh thú nàng đeo bên người.
Nghĩ vậy, nàng gật gật đầu: “Được rồi! Vậy làm phiền Thập Bát dẫn chúng ta đi ra ngoài đi một chút đi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...