Lúc sắc trời vừa sáng, Giang Ngư bị Chử Linh Hương đánh thức.
Nàng vừa dậy nên vẫn hơi ngây ra. Đêm qua nói chuyện phiếm với Cơ sư huynh, có lẽ là cực kỳ tín nhiệm đối phương, không bố trí chút phòng vệ nào, cũng không biết nàng ngủ mất từ khi nào.
Chắc là Cơ sư huynh đưa nàng về.
Nàng ngáp một cái, liếc nhìn sắc trời bên ngoài. Ừm, còn sớm.
Chử Linh Hương không đợi nàng hỏi, đã nói tình hình ra: “Sư tỷ mau dậy thôi. Chúng ta đã có thể nhìn thấy Thái Hư Tiên Tông!”
Giang Ngư giật mình, hoàn toàn tỉnh táo lại.
Nàng nhanh chóng sửa soạn, thậm chí không kịp ăn cơm, cùng Chử Linh Hương vội vàng đi ra bên ngoài.
Trên quảng trường bên ngoài đã có rất nhiều người đứng.
Nhưng quảng trường này cũng đủ lớn, cho dù một ngàn đệ tử lần này của Thái Thanh Tiên Tông đi ra ngoài đứng ở chỗ này, cũng sẽ không tồn tại tình hình chắn tầm nhìn của những người khác.
Giang Ngư liếc mắt một cái đã nhìn thấy ảo ảnh quần thể kiến trúc hoa mỹ thật lớn nằm trên không trung ở xa xa trên mặt biển.
Ảo ảnh kia nhìn như cách mọi người cực xa, tình cảnh bên trong lại nhìn cực rõ ràng. Giang Ngư có thể nhìn thấy giao nhân đầu người đuôi cá ngồi ở trong nước ca hát, cá lớn khổng lồ màu lam vờn quanh Thái Hư, giống như những ngôi sao vây quanh mặt trăng.
“Đây là Thái Hư Tiên Tông ư?” Nàng khẽ kinh ngạc cảm thán: “Thật là đẹp.”
Cách không xa bên cạnh nàng có một cô gái mặc đồ đen đang đứng, đối phương nghe vậy, quay đầu nhìn nàng một cái, thấp giọng nói: “Đây cũng không phải là Thái Hư Tiên Tông chân chính, chỉ là dùng trận pháp chế tạo ra ảo giác mà thôi.”
Nàng hừ nhẹ một tiếng, dường như khinh thường: “Chẳng qua là để khoe khoang ở trước mặt tông môn khác. Thái Hư Tiên Tông, rất thích cố làm ra vẻ bí ẩn.”
Nghe nàng ấy nói dường như cực kỳ hiểu biết Thái Hư Tiên Tông, Giang Ngư đang định dò hỏi, bên tai lại bỗng nhiên truyền đến tiếng kinh ngạc cảm thán.
Nàng chỉ cảm thấy trước mắt sáng ngời, là trước mắt sáng ngời theo nghĩa đen ấy.
Cùng lúc đó, bên tai Giang Ngư truyền đến tiếng phượng hót trong trẻo. Nói đến cũng lạ, Giang Ngư chưa bao giờ gặp phượng hoàng, tất nhiên cũng chưa từng nghe phượng hoàng hót, nhưng nghe âm thanh này, nàng lại chắc chắn đây nhất định là tiếng phượng hót trong truyền thuyết.
Nàng ngẩng đầu lên, ánh sáng bảy màu xẹt qua đôi mắt nàng, một con chim loan trên lưng mọc hai cánh, kéo đuôi cánh có ánh sáng bảy màu thật lớn từ bên trong tiên cung giương cánh mà ra, cánh chim hoa mỹ ở tại chỗ, mang theo ráng màu lấp lánh.
Phượng hoàng kia vờn quanh tiên cung vài vòng, mới trốn vào bên trong tầng mây, biến mất không thấy.
Giang Ngư ngơ ngẩn nhìn thần điểu trong truyền thuyết này, bên tai truyền đến giọng giật mình của Chử Linh Hương: “Thái Thanh Tiên Tông chúng ta thế mà có phượng hoàng à?”
Cô gái áo đen đứng ở phía trước như nhìn thấy chuyện gì buồn cười, cười một tiếng: “Phượng hoàng là vua của Yêu tộc, sao lại ở tông môn nhân loại?”
Chử Linh Hương khó hiểu: “Vậy vừa rồi là gì?”
Cô gái áo đen nháy mắt với các nàng: “Không thấy Thái Hư Tiên Tông làm ra cảnh kia à? Thái Thanh chúng ta có thể nào thua kém được chứ?”
Chử Linh Hương nghẹn họng nhìn trân trối: “Ý của ngươi là...” Giả?
Cô gái áo đen khoanh tay đứng, cũng không nói chuyện.
Loan phượng bảy màu vờn quanh tiên cung, cảnh huy hoàng như vậy, cũng lọt vào trong mắt đệ tử Thái Hư Tiên Tông cách đó mấy trăm dặm.
Ở trong mắt đệ tử Thái Thanh như Giang Ngư, Thái Hư Tiên Tông làm cảnh kia cực kỳ long trọng. Không nghĩ tới, ở trong mắt các đệ tử Thái Hư, tòa tiên cung hoa mỹ tráng lệ kia cũng đồng dạng thế tới rào rạt.
“Đó là, Bạch Ngọc tiên cung trong truyền thuyết?”
“Lên tinh thần đi! Người Thái Thanh Tiên Tông sắp đến rồi!”
Đệ tử Thái Hư vốn hoặc ngồi hoặc đứng, tư thái nhàn nhã, sôi nổi đứng dậy, xếp hàng, bày ra tư thái hoàn mỹ nhất như những người đứng ở phía trên tiên cung.
Đệ tử Thái Hư cầm đầu hừ lạnh một tiếng: “Trong các đại tiên môn, chỉ có Thái Thanh thích làm mấy kiểu hoa hòe loè loẹt này.”
Thấy có sư đệ sư muội trẻ nhìn tòa tiên cung trên bầu trời kia, lộ ra vẻ tò mò và chờ mong, sắc mặt hắn ta trịnh trọng: “Đều chú ý cho ta, đừng lộ ra ánh mắt không có kiến thức.”
Mọi người lập tức sửa sang lại dung nhan, lộ ra thỏa đáng, đệ tử đại tông môn đặc biệt nghiêm chỉnh thận trọng, mà đợi khách đến.
Cự ly mấy trăm dặm, lấy tốc độ Bạch Ngọc tiên cung, chẳng qua chỉ là một cái chớp mắt.
Cách càng gần, Thái Hư Tiên Tông thần bí cũng rõ ràng xuất hiện ở trước mặt Giang Ngư.
Bên trong biển sâu mênh mang vô tận, thế mà cất giấu mấy vạn hải đảo linh khí bức người.
Bạch Ngọc tiên cung đến đảo nhỏ gần nhất, bị một tầng kết giới hơi ánh lên màu lam nhạt cản trở.
Giang Ngư chỉ cảm thấy trên người nhẹ bẫng, người đã bị một trận gió mang theo, bay là là dừng ở trên mặt đất.
Dưới chân không phải là đất đai quen thuộc, mà là cát mịn màu vàng nhạt mềm mại.
Giang Ngư tò mò giẫm hai cái, nhận thấy được một ánh mắt, đến từ một nữ tu thoạt nhìn rất nhỏ tuổi của Thái Hư Tiên Tông. Thấy Giang Ngư phát hiện ra mình, nàng cũng không trốn tránh, thoải mái hào phóng lộ ra một nụ cười nghịch ngợm với Giang Ngư.
Giang Ngư cũng không kiềm được mỉm cười.
Cũng may, những người khác đều đang cố bày ra phong tư của mình, nên không ai chú ý tới hai nàng.
Giang Ngư chú ý đồng phục của đệ tử Thái Hư Tiên Tông đều là lấy thuần trắng làm cơ sở, áo khoác ngoài mà vải sa màu xanh thẳm. Tầng sa kia màu sắc xanh lam đậm lại trong suốt, ở dưới ánh mặt trời phát ra ánh sáng óng ánh của trân châu vừa như sóng biển trong veo, bắt mắt lại không chói mắt, đẹp đến kinh người.
Giang Ngư đang tò mò quan sát quần áo bọn họ, không khí vốn yên lặng bên cạnh bị phá vỡ, bắt đầu xôn xao.
Nàng vội vàng hoàn hồn lắng nghe, mới biết được hóa ra Thái Hư Tiên Tông bày ra một bài kiểm tra nho nhỏ với tất cả tông môn đến tham gia đại bỉ tiên môn.
Giờ phút này bọn họ đang ở hải đảo gần nhất, mà tông môn Thái Hư Tiên Tông nằm ở chỗ trung ương của mấy vạn đảo nhỏ.
Dựa theo ý đối phương, bọn họ cần phá vỡ trận pháp trên đảo, mới có thể chính thức tiến vào Thái Hư.
Nghe ý Chử Linh Hương bên tai, đây xem như lệ thường của đại bỉ tiên môn. Giữa các đại tiên môn, đặc biệt là tam đại tiên tông, không ai phục ai cả.
Thái Hư làm chủ nhà, tất nhiên mừng rỡ diệt nhuệ khí của đối thủ.
“Đương nhiên loại trận pháp này sẽ không quá khác biệt.”
Giang Ngư còn đang suy nghĩ: “Ta nhớ rõ, Vạn Tượng Phong chúng ta có không ít sư huynh sư tỷ chuyên tu trận pháp...”
Nàng trơ mắt mà nhìn thấy Cơ Linh Tuyết và Đông Sư Vân mới gặp tối hôm qua đi ra ngoài.
Cơ Linh Tuyết, rút kiếm.
Đông Sư Vân thì giơ tay, kết một cái dấu tay mà Giang Ngư xem không hiểu nhưng cảm thấy rất duyên dáng.
Ánh kiếm màu tuyết và sấm sét tím đậm cùng đến, lấy khí thế cực kỳ bá đạo, trực tiếp bổ ra kết giới chặn đường.
Cơ Linh Tuyết giơ tay, lạnh lùng nói: “Đa tạ.”
Đông Sư Vân hiển nhiên rất biết cách làm người, cười tủm tỉm chắp tay với phía đối diện: “Đa tạ tiên hữu Thái Hư thủ hạ lưu tình.”
Nhưng mà Giang Ngư cảm thấy hắn khách khí như vậy còn không bằng không khách khí. Bởi vì nàng rất rõ ràng nhìn thấy, đối diện có vài đệ tử Thái Hư đã thay đổi sắc mặt, hơn nửa là bị chọc tức.
Chử Linh Hương nói với giọng vui sướng: “Bọn họ muốn ra oai phủ đầu chúng ta, chúng ta dùng thực lực trả về. Lần này thoạt nhìn tám lạng nửa cân, trên thực tế chúng ta càng vinh quang hơn.”
Mà cái này vốn chỉ là đánh chơi chơi, Giang Ngư nhìn một nhân vật hàng Trưởng lão gì đó của Thái Hư đi ra trò chuyện vài câu với Trưởng lão bổn môn.
Nàng mới nhìn trái nhìn phải nhìn xung quanh hai vòng, đã có đệ tử Thái Hư Tiên Tông lại đây, dẫn bọn họ vào.
Giang Ngư nhìn thấy tiểu cô nương vừa mỉm cười với mình nhảy nhót chạy tới.
“Tỷ tỷ, ta đưa tỷ đến chỗ nghỉ ngơi.” Tiểu cô nương có một đôi mắt tròn xoe, vừa to vừa sáng, sáng trong như nai con.
Trái tim Giang Ngư lập tức mềm mại, cười nói: “Được đó.”
Ai ngờ, đệ tử Thái Hư Tiên Tông ở đối diện đột nhiên đồng loạt nhìn về phía nàng, trong ánh mắt mang theo tìm tòi và đánh giá.
Giang Ngư:?
Chử Linh Hương đi theo bên cạnh nàng không rõ nguyên nhân, theo bản năng che ở bên cạnh nàng.
Cũng may trong nháy mắt bọn họ đã thu ánh mắt về.
Chử Linh Hương nói thầm: “Làm gì đột nhiên nhìn chằm chằm người ta như vậy, tật xấu gì thế?”
Giang Ngư như suy tư gì đó, nhìn về phía tiểu cô nương tươi cười xinh đẹp bên cạnh.
Tiểu cô nương cười rộ lên, lộ ra một cái răng nanh nghịch ngợm, nói cho nàng: “Tỷ đừng sợ. Các sư huynh sư tỷ chỉ tò mò, cũng không có ác ý.”
Khoảng cách đi đến trung ương hải đảo có một đoạn không ngắn, bờ biển đã sớm có mấy con rùa khổng lồ chờ.
Dùng linh thú thay đi bộ, ở bên trong tiên môn cũng không hiếm thấy.
Mấy người ngồi trên lưng rùa, tiểu cô nương chống cằm nhìn Giang Ngư: “Tỷ tỷ, ta tên Hàm Nhu, tỷ tên gì thế?”
Giang Ngư nói: “Ta tên Ngư Giang.”
Tiểu cô nương Hàm Nhu chớp mắt to nhìn nàng: “Ngư tỷ tỷ, ta xem những đệ tử khác của tông môn các tỷ đều có dáng vẻ rất nghiêm túc, nhưng tỷ lại khác bọn họ.”
Giang Ngư cười tủm tỉm mà nói: “Đương nhiên khác rồi. Ta và bọn họ ôm mục tiêu khác nhau mà đến.”
“Mục tiêu khác nhau gì cơ.” Hàm Nhu xoay chuyển ánh mắt, ngạc nhiên nói: “Chẳng lẽ Ngư tỷ tỷ không muốn lấy được hạng nhất đại bỉ tiên môn à?”
Giang Ngư lắc đầu, giọng điệu rất dứt khoát: “Không muốn.”
Vẻ mặt Hàm Nhu nghi hoặc: “Vì sao?”
Giang Ngư hỏi lại nàng: “Vậy muội muốn lấy hạng nhất à?”
Tiểu cô nương dùng sức gật đầu: “Đương nhiên muốn chứ.”
“Vậy muội là vì cái gì?”
Hàm Nhu nói: “Ai không muốn lấy hạng nhất chứ? Ta muốn làm người đứng đầu.”
Nàng nhìn ánh mắt cười tủm tỉm của Giang Ngư, đối phương cầm một thứ đưa cho nàng. Là một túi quả khô, Giang Ngư tự cầm một miếng ném vào trong miệng.
Hàm Nhu học theo nàng, nhét vào trong miệng. Ngọt ngào, là hương vị trái cây trên đất bằng.
“Ta không muốn thôi.” Nàng nghe được giọng sung sướng của cô gái: “Không muốn không thích không cần cũng không có thực lực, nhiều lý do như vậy, muội tùy tiện chọn một cái nhé.”
Hàm Nhu ngây dại, miệng há thật lớn, lần đầu tiên nàng nghe được lời như vậy.
Nàng ngây ngốc hỏi: “Vậy tông môn các tỷ phái tỷ đến làm gì thế?”
Giang Ngư duỗi tay, đóng cằm lại hộ nàng: “À, ta nghe nói phong cảnh Thái Hư Tiên Tông đẹp nhất, bèn muốn đến xem một chút.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...