Cá Mặn Tu Tiên Siêu Vui Sướng

Vu Uy nói không sai chút nào, Giang Ngư đi về phía trước một lúc lâu rồi mà không nhìn thấy được thứ mình muốn.

Nhưng lại gặp một nữ đệ tử Linh Thú Phong bán ra linh gạo.

Gạo kia có ba màu: Màu trắng, màu xanh ngọc và màu đỏ máu, đặt ở trong túi, bày trên quầy hàng nhỏ. So với quầy hàng đông vui bên cạnh, nơi này của nàng ấy nhìn hơi vắng vẻ.

Thấy Giang Ngư đi qua, cô gái trẻ kia lập tức hai mắt sáng ngời, bắt đầu chào hàng: “Vị sư muội này, xem linh gạo đi? Bổ khí dưỡng thần, hương vị cực ngon, một cân chỉ cần 50 linh châu.”

Bước chân Giang Ngư đi qua rồi khựng lại.

Do dự một lát, nàng vẫn quay lại, tỉ mỉ nhìn gạo kia trong chốc lát. Linh gạo trong suốt sáng long lanh, chỉ đặt ở nơi này mà đã có thể ngửi được mùi thơm mát.

Không khó tưởng tượng ra hương vị khi nấu lên nhất định sẽ không tồi.

Thấy nàng động tâm, nữ đệ tử kia vui vẻ ra mặt, vội vàng nói: “Sư muội, đây đều là linh gạo tốt nhất của ta. Nếu không phải thiếu linh châu, ta cũng không nỡ bán. Linh gạo này thích hợp nhất cho linh thú ăn, đặc biệt là linh thú thời còn nhỏ...”

Giang Ngư: “...”

“Không phải cho người ăn à?”

Đệ tử Linh Thú Phong kia ngẩn ra, nhanh chóng phản ứng lại: “Đương nhiên có thể! Linh gạo có linh khí sung túc, ít tạp chất, tu sĩ ăn cũng có thể tẩm bổ huyết nhục.”

Chẳng qua hiệu quả mỏng manh, chất lượng không xứng với giá thành, cho nên người bình thường không mua.

Dù sao thì Tích Cốc Đan cũng chỉ có 50 linh châu một viên, không tạp chất không nói, ăn một viên là có thể no bảy ngày đó.

Giang Ngư: “Bán rẻ hơn chút được không?”

Nữ đệ tử Linh Thú Phong cũng thoải mái: “45 linh châu một cân cho sư muội.”

Giang Ngư không dao động: “Lại rẻ hơn chút.”

Nữ đệ tử khó xử: “Vị sư muội này, giá thành linh gạo không thấp. Ta thiếu linh châu, nếu không cũng sẽ không bán.”

Giang Ngư sâu kín thở dài một hơi: “Thật khéo, ta cũng rất nghèo.”

Hai người hai mặt nhìn nhau.

Nữ đệ tử Linh Thú Phong bỗng nhiên cười rộ lên: “Tỷ tên Nhan Xán, đệ tử Linh Thú Phong. Sư muội là người ngọn núi nào? Muội có thể ra bao nhiêu tiền, tỷ bán rẻ cho muội một chút. Chúng ta kết thành bạn bè.”

Giang Ngư: “Muội là người Linh Thảo Viên, tên Giang Ngư.”

Nàng ngẫm nghĩ rồi lại nói: “30 linh châu một cân có được không? Muội muốn mua mười cân.”


Nhan Xán phản ứng lại nàng là ai, trọng điểm chú ý lại là cái khác: “Linh Thảo Viên? Nơi đó cũng có linh thú à?”

Giang Ngư nhấn mạnh: “Muội mua cho mình ăn.”

“... Được rồi.” Nhan Xán nhanh tay chuẩn bị 30 cân linh gạo cho Giang Ngư, đưa cho nàng: “Cho muội.”

Giang Ngư đếm 900 linh châu đưa cho nàng ấy, không vội đi, mà lại hỏi: “Nhan sư tỷ, linh gạo này của tỷ, có hạt giống không?”

Linh gạo này rất đáng giá, nếu có thể tự trồng, không chỉ về sau không cần mua nữa mà còn có thể bán lấy chút tiền.

Nhan Xán không bất ngờ với suy nghĩ của nàng: “Muội muốn tự trồng à?”

Giang Ngư gật đầu.

Vừa dứt lời, một túi gấm nhỏ bay vào trong ngực nàng.

Nhan Xán cười tủm tỉm nói: “Cho muội!”

Giang Ngư hỏi: “Bao nhiêu linh châu?”

“Tỷ thấy muội cực kỳ thuận mắt, ngày đầu tiên chúng ta làm bạn, coi như cho muội làm lễ gặp mặt.” Nhan Xán xua xua tay: “Tỷ có rất nhiều hạt giống linh gạo.”

“Nhưng mà thứ này thật sự quý giá, không dễ nuôi sống. Muội cần phải chuẩn bị tâm lý thật tốt.”

Giang Ngư nói lời cảm ơn với nàng ấy, từ túi trữ vật của mình lấy ra một túi quả khô đưa cho nàng ấy: “Cho tỷ. Quả khô do muội tự hong, không phải thứ tốt gì, để ăn chơi.”

Nàng nghiêm túc nói: “Nhan Xán sư tỷ, chờ muội trồng ra linh gạo, về sau linh gạo của linh thú nhà tỷ, muội bao thầu hết.”

Nhan Xán nhận quả khô, ném một miếng vào trong miệng, nheo mắt lại: “Thật ngọt, đã lâu không ăn thứ này.”

Nghe được câu nói kế tiếp của Giang Ngư, nàng ấy vui vẻ: “Được, tỷ coi là thật đấy.”

Nói thì nói vậy, hiển nhiên nàng ấy đang nói giỡn, tỏ vẻ không để trong lòng.

Giang Ngư cũng không nói gì. Tuy rằng nàng rất có tin tưởng với kỹ thuật gieo trồng của mình, nhưng trước khi thật sự trồng ra linh gạo, có nói nhiều thì cũng vô dụng.

Nàng cất linh gạo rồi thì không sốt ruột đi mà hỏi người bạn mới của mình: “Nhan sư tỷ, tỷ có biết trong tông môn có chỗ nào bán đồ dùng nhà bếp không?”

“Đồ dùng nhà bếp?” Nhan Xán chớp chớp mắt: “Muội muốn nấu cơm à?”

Giang Ngư gật đầu.


Nhan Xán nhớ tới nàng mua linh gạo: “Nấu cho chính mình ăn á?”

Giang Ngư lại lần nữa gật đầu.

Nhan Xán cảm thấy người bạn mới này của mình cực kỳ thú vị, nàng ấy nở nụ cười: “Muội thật sự hỏi đúng người rồi!”

Nàng ấy vung tay lên, sạp nhỏ biến mất trong hư không: “Muội đi với tỷ, tỷ đưa muội đi tìm người.”

Giang Ngư vội vàng nói: “Tỷ nói cho muội là được, muội tự đi tìm. Đây không phải làm tỷ không buôn bán được rồi à?”

Nhan Xán chắp tay sau lưng, thảnh thơi lắc đầu: “Muốn bán linh gạo thì chỗ nào ở Linh Thú Phong đều có thể bán. Hơn nữa, cho dù tỷ bán hết linh gạo, cũng không cứu vớt được túi trữ vật rách nát của tỷ. Không vội! Không vội!”

Giang Ngư: “...”

Nàng cũng nở nụ cười: “Nhan sư tỷ, tỷ thật là một người thú vị.”

Nhan Xán cũng cười: “Giang sư muội, muội cũng thế.”

Hai người cùng nhau cười to. Nhan Xán mang theo nàng xuyên qua đám người, nói với nàng: “Mấy thứ đồ dùng nhà bếp này là không mua được, chỉ có thể tìm đệ tử biết luyện khí của Khí Phong hoặc là Vạn Tượng Phong đi luyện chế.”

Nàng ấy hừ nhẹ một tiếng: “Nhưng mà những đệ tử Khí Phong kia phần lớn rất ngạo mạn, cơ bản không nhận đơn của Linh Thú Phong chúng ta, vẫn là các sư đệ sư muội Vạn Tượng Phong đáng yêu.”

Bảy Phong của Thái Thanh, Giang Ngư đều biết hết.

Đệ tử Khí Phong phần lớn đều là Luyện Khí sư, Luyện Khí sư giống Luyện Đan sư của Dược Phong, số lượng ở Tu Chân Giới thưa thớt, rất được tiếp đãi long trọng.

Ngày thường bọn họ luyện chế các loại linh khí pháp bảo, không nhận đơn bình thường, trái lại cũng không làm người ta bất ngờ.

Vạn Tượng Phong xem như là chỗ đệ tử có thuộc tính tạp nham nhất. Giang Ngư coi nơi này là chỗ tụ tập của một vài ngành nghề đặc biệt ngàn dặm mới tìm được ở Tu Chân Giới.

Đệ tử Vạn Tượng Phong, đệ tử bình thường một chút giống như Trận Pháp sư, Âm tu, thi họa nhập đạo. Hiếm lạ hơn một chút, lấy thất tình nhập đạo, lấy rượu nhập đạo, phong thuỷ nhập đạo... Thậm chí còn có người tu Quỷ đạo.

Giang Ngư cảm thấy, các Trưởng lão của Vạn Tượng Phong cũng rất lợi hại, thật là cái gì cũng dạy được.

Lúc nàng đang miên man suy nghĩ, Nhan Xán đã mang theo nàng đi tới một góc.

Trong một góc bày một sạp nhỏ rách tung toé, phía sau quầy hàng, thả một cái ghế nằm thoạt nhìn rất thoải mái, có người đang nằm ngủ trên đó.

Trên sạp không bày hàng hóa gì, chỉ có một tờ giấy, phía trên viết hai chữ cực kỳ cuồng dã: Nhận đơn.

Cụ thể nhận đơn gì cũng không viết.


Giang Ngư: “...”

Làm ăn như này, thật sự có thể nhận được đơn à?

Nhưng nàng cũng biết, nơi này không phải thế giới mà nàng sống trước kia. Có khi kiểu cao nhân thần bí này càng được người Tu Chân Giới hoan nghênh thì sao?

Nhan Xán vỗ một cái lên bàn, gọi: “Chung Tử Hưng, mau đứng lên, ta mang việc làm ăn đến cho ngươi này.”

Người nằm ở ghế trên ngủ run lên một cái lộ ra một khuôn mặt còn buồn ngủ, thế mà là một thiếu niên cực thanh tú đẹp trai.

Trên mặt hắn còn mang theo buồn ngủ, chậm rì rì ngồi dậy, uể oải chào hỏi: “Nhan sư tỷ, là ngươi à.”

Lại nhìn về phía Giang Ngư, giọng điệu mang vẻ tán thưởng: “Thật là sư muội xinh đẹp, là đệ tử mới của Linh Thú Phong à?”

“Đây là Giang sư muội của Linh Thảo Viên. Ta đưa muội ấy tới tìm ngươi luyện chế một ít đồ.” Nhan Xán lại giới thiệu với Giang Ngư: “Hắn là Chung Tử Hưng, đệ tử Vạn Tượng Phong, là thiên tài luyện khí.”

Người phân theo nhóm, nghe được Giang Ngư là đệ tử Linh Thảo Viên, Chung Tử Hưng cũng không tỏ vẻ khác thường gì, vẫn chậm rì rì, một lát sau mới mở miệng: “Ồ, Giang sư muội muốn cái gì?”

Giang Ngư cũng không vô nghĩa, nói thẳng yêu cầu của bản thân mình: “Ta chuẩn bị xây một phòng bếp, cần nguyên bộ đồ làm bếp và bộ đồ ăn.”

Chung Tử Hưng quay đầu nhìn Nhan Xán: “Ngươi chuẩn bị lừa người đến Linh Thú Phong hả?”

Vẻ mặt Giang Ngư mờ mịt.

Nhan Xán: “Đừng nói bừa, Giang sư muội muốn tự nấu cơm cho mình ăn.”

Trong đôi mắt màu hổ phách của Chung Tử Hưng lộ ra một chút mờ mịt: “Hả... Tự mình ăn?”

Vẻ mặt Giang Ngư bình tĩnh: “Ừm, tự mình ăn. Ta cảm thấy việc ăn uống với ta mà nói rất quan trọng.”

Chung Tử Hưng tán thành cách nói này, bắt đầu dò hỏi nàng yêu cầu chất liệu và giá cả thế nào.

Giang Ngư cực kỳ thản nhiên với sự nghèo túng của mình: “Giá rẻ có thể sử dụng là được, ta không có bao nhiêu linh châu.”

Chung Tử Hưng nghe được lời này, nhìn nàng lại nhìn Nhan Xán, hoài nghi nói: “Không phải các ngươi bởi vì nghèo mới quen nhau chứ?”

Giang Ngư: “...”

Nhan Xán: “...”

Nhan Xán cười lạnh: “Lần sau lại muốn tài liệu luyện khí, đừng tìm ta nữa.”

Sắc mặt Chung Tử Hưng nháy mắt đại biến: “Ta sai rồi! Nhan sư tỷ, tỷ là khách hàng lớn nhất mà ta từng gặp đó!”

Nhan Xán hừ một tiếng: “Muộn rồi!”

Sau khi hẹn năm ngày nữa tới Vạn Tượng Phong lấy đồ, Giang Ngư tò mò hỏi Nhan Xán: “Đệ tử Linh Thú Phong cũng ăn ngũ cốc hoa màu à?”


Nếu không sao Nhan Xán không chỉ có linh gạo mà còn quen thuộc với việc nơi nào có thể chế tạo đồ làm bếp thế chứ.

Nhan Xán lại lộ vẻ mặt tang thương, thở dài: “Không, chúng ta không xứng.”

Giang Ngư:?

Nhan Xán: “Muội biết vì sao Linh Thú Phong chúng ta được gọi là Linh Thú Phong chứ?”

Giang Ngư gật đầu: “Biết, đệ tử Linh Thú Phong đều là Ngự Thú sư...”

Nàng nói tới đây thì ngừng lại, bừng tỉnh nhìn về phía Nhan Xán.

Nhan Xán sâu kín nhìn lại nàng: “Ngự thú cái gì, rõ ràng là nuôi một đám tổ tông.” Không biết bao nhiêu đệ tử phải gặm Tích Cốc Đan để mua linh gạo và thịt yêu thú cho tổ tông, mà có một vài tổ tông bắt bẻ thậm chí yêu cầu ăn đồ đã nấu chín.

Đây là lý do vì sao đệ tử Linh Thú Phong quen thuộc với nơi chế tạo đồ làm bếp và bộ đồ ăn.

Giang Ngư im lặng.

Túi trữ vật của Nhan Xán lại sáng lên vào lúc này. Nàng ấy lấy ra một cái phù đưa tin đang nhấp nháy, sau một lát nói với Giang Ngư: “Không khéo rồi, Giang sư muội, tỷ có chút việc, phải đi trước, xin lỗi không đi tiếp tục đi với muội được rồi.”

Giang Ngư vội nói: “Hôm nay Nhan sư tỷ giúp muội rất nhiều, là muội làm phiền tỷ mới đúng.”

Nhan Xán lại nói cho nàng chỗ nào có thể mua được gia vị nấu nướng sau đó thì chuẩn bị rời đi.

Giang Ngư ở sau lưng nàng ấy hô lên: “Nhan sư tỷ, nếu muội muốn đi tìm tỷ thì phải làm thế nào?”

Nhan Xán vẫy vẫy tay với nàng: “Đi Linh Thú Phong, báo tên của tỷ là được.”

Giang Ngư yên lặng nhớ kỹ.

Sau khi Nhan Xán rời đi, nàng theo lời Nhan Xán nói, tìm được một đệ tử Linh Thú Phong khác, mua được gia vị cần dùng để nấu nướng.

Thời gian còn lại thì nàng tùy tiện đi dạo. Những thứ đan dược linh khí đó, nàng không xem, một cái là tạm thời không dùng được, một cái là không mua nổi.

Nàng xem không ít linh thảo, phần lớn đều là linh thảo cấp thấp. Một số linh thảo cấp một thật sự không đáng giá tiền, thậm chí không ít đều bị coi như hàng tặng kèm.

Linh thảo cấp ba một gốc là một linh châu, cũng coi như khá rẻ.

Bắt đầu từ cấp bốn, giá cả linh thảo bắt đầu tăng mạnh. Giang Ngư ngẫu nhiên nhìn thấy mấy cây, thậm chí nhìn thấy giá cả một gốc cây lên đến gần 100 linh châu.

Đây là bởi vì linh thảo dưới cấp bốn chủng loại phong phú, hơn nữa ai cũng có thể trồng, trồng đều có thể sống.

Bắt đầu từ cấp bốn, linh thảo lập tức trở nên quý giá dễ hỏng. Đối với linh điền, người trồng trọt đều có yêu cầu nhất định, phần lớn đều do người chuyên nghiệp gieo trồng.

Linh thảo cấp bốn thông thường chỉ có thể luyện chế đan dược cấp ba, một bộ đan phương ít thì mười mấy vị dược liệu, một ít đan phương phức tạp càng cần hao phí mấy chục loại dược liệu thậm chí trên trăm loại dược liệu.

Tu sĩ bình thường có nhu cầu rất lớn với đan dược, điều này có nghĩa là cũng có nhu cầu rất lớn với linh thảo cấp cao. Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu mà Dược Phong có thể trở thành ngọn núi giàu có nhất của Thái Thanh Tông.

Giang Ngư cảm thấy dường như mình đang mơ hồ phát hiện ra cơ hội làm ăn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui