Cá Mặn Tu Tiên Siêu Vui Sướng

Rất không thích hợp! Trên tán cây không người, một con mèo đen nhỏ không thấy rõ dáng vẻ đang ngồi xổm ở đó, sắc mặt nặng nề.

Con mèo nhỏ này dĩ nhiên là Tiểu Hắc vừa mới chạy ra.

Nó suy nghĩ chuyện vừa rồi.

Giang Ngư dùng đầu ngón tay chọc đầu nó, không thể nghi ngờ là một loại hành động mạo phạm.

Nhưng điểm nó rối rắm không phải thế, dù sao ở trong mắt nhân loại kia, mèo đen chỉ là một con mèo con bình thường mà nàng nuôi thôi.

Điều làm nó khiếp sợ chính là phản ứng của nó: Nó cắn cái tay kia một cái bởi vì khiếp sợ và phẫn nộ, lại theo bản năng mà không chịu dùng sức, không muốn làm nàng bị thương.

Mèo đen bực bội dùng móng vuốt cào vài cái trên đại thụ, để lại một chuỗi dấu vết, cái đuôi cũng nôn nóng đong đưa.

Nó nhớ tới rất nhiều chuyện: Ngay từ đầu, nó không có lựa chọn mới trốn trong thân thể con mèo mới chết đi này.

Phát hiện mình được tu sĩ cứu, hơn nữa tạm thời trở nên an toàn, sau đó nó nghĩ gì nhỉ?

Là nhanh chóng dưỡng thương tốt. Sau khi dưỡng thương xong thì lập tức nghĩ cách rời đi, mau chóng trở về.

Nhưng còn bây giờ thì sao?

Vết thương của mèo con đã sớm tốt, nó ở Thái Thanh Tiên Tông cũng một khoảng thời gian dài rồi. Mỗi ngày ăn uống ngủ nghỉ, có đôi khi, nó thiếu chút nữa thật sự coi mình trở thành một con linh miêu tầm thường.

Mèo đen run lên một cái.

Con người xảo quyệt. Nó nghĩ. Hừ, đây nhất định là viên đạn bọc đường của con người, ăn mòn lòng người nhanh nhất.

Mèo đen lẳng lặng ngồi xổm trên cây ngây người. Thời gian trôi qua từng phút từng giờ, ánh trăng từ phía đông chạy đến đỉnh đầu, lại dần dần xuống phía tây. Trên thân thể nó cũng đọng từng hạt sương sớm lạnh lẽo.

Cái lạnh làm nó phục hồi tinh thần lại. Nó rùng mình một cái, rung rung lông trên người, lặng yên không một tiếng động nhảy xuống nhánh cây.

Trở lại tiểu viện, tiểu viện đèn đuốc sáng trưng, ánh sáng và ấm áp lập tức vây quanh nó.

Giang Ngư, Văn Thú, còn có Tiểu Hoa Linh đang tụ vào một chỗ, ngồi xổm trên mặt đất. Trước mặt các nàng là một nhà gỗ nhỏ cao gần bằng một người.

Dáng nhà gỗ là Giang Ngư thiết kế, có đỉnh nhọn hình nón, màu phấn tím gần giống bản thể của Tiểu Hoa Linh, mặt tường chủ thể màu vàng, cửa sổ tròn tròn, được khảm lưu li màu sắc rực rỡ, độ cao vừa vặn đủ để Tiểu Hoa Linh chui qua.


Lúc Tiểu Hắc trở về, Giang Ngư liếc mắt một cái đã thấy được nó.

Nàng vừa vặn khống chế linh lực khắc xong một đóa hoa trên tường, vươn vai, trêu ghẹo: “Mèo con tự hỏi nhân sinh của chúng ta đã về rồi.”

Hiện tại nàng gần như có thể liên hệ với thực vật trong phạm vi ngàn dặm, Tiểu Hắc chạy ra ngồi xổm trên cây tự kỷ, nàng đã biết từ trước. Đây cũng là nguyên nhân nàng không lo lắng chút nào mà ở trong sân tạo hình phòng nhỏ trên cây.

Hàn Lộ ngồi ở bên cạnh vừa dùng linh lực nặn gia cụ vừa quay đầu lại nói chuyện với Tiểu Hoa Linh, hỏi cô bé thích dáng vẻ gì.

Tiểu Hắc bước bình tĩnh bước đến bên cạnh Giang Ngư, nằm sấp xuống.

Giang Ngư thuận tay vuốt nó một cái: “Làm sao vậy? Sao tối hôm nay không tinh thần thế?”

Nàng nhớ đến chuyện trước đó, vẫn nói lời xin lỗi: “Mẹ thật sự không chê con, vừa rồi là nói giỡn với con thôi.”

Tiểu Hắc chín chắn một lần hiếm có. Nó nghĩ nếu đột nhiên nó biến mất, nhân loại này có thể đau lòng không nhỉ?

Lại cảm thấy, hiện tại nàng có thỏ lớn và Tiểu Hoa Linh, cách vách còn có một con hạc trắng ồn ào, cho dù đau lòng hẳn là cũng chỉ là chuyện trong một thời gian ngắn nhỉ.

“Meo.” Mèo lên tiếng, lực chú ý rất nhanh bị phòng nhỏ trên cây hấp dẫn.

Giang Ngư đang dùng linh lực đặt phòng nhỏ trên cây lên cành cây to nhất trên cây Đông Hoa. Cây Đông Hoa ở chỗ Giang Ngư lâu như vậy, lúc Giang Ngư làm linh vũ cũng không quên nó. Nó đã lớn hơn một vòng so với lúc vừa tới, đại khái cũng sinh ra chút linh khí, nhánh cây cực kỳ phối hợp tách ra, để nhà gỗ nhỏ hoàn mỹ dung nhập vào trong đó.

Lá xanh nửa che nửa lộ, một phòng nhỏ màu sắc thanh thoát nằm ở giữa đó, ngẫu nhiên có vụn nắng lọt vào, cửa sổ lưu li màu sắc rực rỡ lập loè ánh sáng xinh đẹp.

“Thật là đẹp!” Giang Ngư cực kỳ vừa lòng với tác phẩm này, quay đầu nhìn Tiểu Hoa Linh: “Tiểu Tử, ngươi có thích không?”

Tiểu Hoa Linh đã sớm hai mắt tỏa sáng nhìn chằm chằm nhà mới của mình, nghe vậy dùng sức gật gật đầu, khuôn mặt đỏ bừng, ôm lấy tay Giang Ngư, nhỏ giọng tỏ vẻ: “Tiểu Tử thích, cảm ơn chủ nhân!”

“Nhưng mà gia cụ còn chưa chuẩn bị xong, buổi tối hôm nay hẳn là chưa ở được.” Giang Ngư ngáp một cái, nói: “Còn có Hàn Lộ, nó cũng vẫn luôn không nghỉ.”

Tiểu Hoa Linh lại bay qua, dừng ở bên tai Văn Thú: “Cảm ơn Hàn Lộ đại nhân.”

Thỏ lớn nâng móng vuốt lên, để hoa linh đứng ở lòng bàn tay nó, cười nói: “Không cần cảm ơn! Không cần cảm ơn! Nặn gia cụ rất vui.”

Nó nói với Giang Ngư: “Ngư Ngư, ngươi đi ngủ một lát đi.”


Thật ra tu sĩ không cần phải ngủ mỗi ngày, nhưng ngày xưa Giang Ngư làm việc và nghỉ ngơi quá quy luật, đến giờ đã quen nên bắt đầu mệt rã rời.

Nàng che miệng, lại ngáp một cái, khóe mắt thấm ra một chút nước mắt, gật đầu nói: “Ừm, ta cắt xong cái thảm nhỏ nữa rồi sẽ chợp mắt trong chốc lát, trời sắp sáng rồi.”

Hàn Lộ nhìn trời: “Còn có một canh giờ.”

Giang Ngư bỏ thảm đã làm xong vào phòng nhỏ, bước chân hơi lâng lâng đi về phía tiểu lâu: “Ta đây sẽ đi ngủ một lát...”

Miễn cưỡng dùng thanh khiết thuật cho mình, nàng ngã đầu chui vào trong đệm giường mềm mại.

Một giấc này, nàng cũng không ngủ quá lâu.

Sắc trời vừa sáng, Giang Ngư đã tỉnh lại, hơn nữa tinh thần sáng láng, cũng không có bất kỳ cảm giác khó chịu do ngủ không đủ giấc vì thức đêm gây ra.

Trong phòng im ắng, Giang Ngư có thể cảm nhận được, trong phòng bên cạnh, Hàn Lộ đã nằm xuống bắt đầu nghỉ ngơi.

Nàng đứng dậy, giơ tay bày một kết giới cách âm ở quanh phòng Hàn Lộ, bước chân nhẹ nhàng xuống lầu.

Tiểu Hoa Linh đang ở trên cây Đông Hoa, túm lấy một cái lá cây làm bàn đu dây chơi đến vui vẻ. Nó nhìn thấy Giang Ngư, lập tức thân mật thò qua, ôm lấy ngón tay nàng.

Giang Ngư nhìn trò nó vừa chơi, bỗng nhiên có linh cảm.

Đầu ngón tay nàng lập loè linh quang, rất nhanh, chỗ cửa ra vào của nhà nhỏ lan tràn linh quang màu xanh lục, quấn quanh thân cây Đông Hoa, một thang trượt màu xanh nhạt thành hình.

“Oa!” Tiểu Hoa Linh hoan hô một tiếng, không thầy dạy cũng biết đây là thứ gì. Nó bay qua, ngồi xuống.

Trượt một cái đến cuối.

Có lẽ không có bạn nhỏ nào có thể kháng cự trò chơi này, Tiểu Hoa Linh tới lui lặp lại rất nhiều lần. Chờ đến sau khi đã nghiền thì phát hiện bên cạnh phòng nhỏ trên cây, có thêm một cái bàn đu dây mini nho nhỏ.

Bàn đu dây tạo thành từ dây leo và cành hoa quấn quanh, bệ là một cái lông chim màu xanh lục, cái lông chim kia lớn gần bằng toàn bộ thân thể của Tiểu Hoa Linh.

Đây là lông chim của Tiểu Lục. Tiểu Lục chính là con chim xanh lá đóng giả thú non kia của Nhan Xán sư tỷ. Cái lông chim này là một trong số quà mà ngày đó bọn nó đưa cho Giang Ngư.


Dùng ở chỗ này, vừa vặn thích hợp.

Cả đêm Tiểu Hắc không ngủ, vừa sáng ra đã nhìn thấy Giang Ngư chuẩn bị đồ chơi cho Tiểu Hoa Linh.

Nó không ghen hiếm có, mà cảm thấy như vậy khá tốt. Càng có nhiều linh thú mà nàng thích, thiếu một con sẽ không đau khổ nữa.

Đùa với Tiểu Hoa Linh xong, Giang Ngư theo lệ thường đến linh điền.

Tối hôm qua nàng đã gieo hạt giống linh thảo. Qua một đêm, phần lớn hạt giống đã mọc ra chồi non, ở trong gió buổi sáng sớm nhẹ nhàng lay động, cực kỳ đáng yêu.

Giang Ngư làm linh vũ xong, một nhà ba người ăn bữa sáng, nàng lại lôi thuốc nhuộm và bó củi đêm qua ra.

Tiểu Hoa Linh nghiêng đầu khó hiểu mà nhìn nàng. Giang Ngư giải thích: “Vốn đã sớm muốn làm nhà nấm cho Hàn Lộ, mấy thứ này cũng đặt mua vì nó. Không nghĩ tới cô nhóc nhà ngươi được hưởng thụ trước.”

Tiểu Hoa Linh vừa nghe, lập tức tỏ vẻ: “Làm phòng ở cho Hàn Lộ đại nhân! Tiểu Tử cũng muốn hỗ trợ.”

Giang Ngư vui vẻ: “Ngươi có thể hỗ trợ cái gì?”

Tiểu Hoa Linh chu miệng, nhưng cô bé chỉ là hoa linh yếu nhất, đúng là không có bản lĩnh gì.

Cô bé suy nghĩ một lúc lâu, nhụt chí: “Ta chỉ có thể làm hoa nở cho Hàn Lộ đại nhân.”

Giang Ngư thấy Tiểu Hắc ghé vào dưới tàng cây, để Tiểu Hoa Linh đi tìm nó: “Tâm trạng Tiểu Hắc ca ca của ngươi không tốt lắm, ngươi đi chơi với ca ca đi.”

Tiểu Hoa Linh chớp chớp mắt, cẩn thận liếc mèo đen một cái. Tuy rằng nó hơi sợ hãi, nhưng vẫn nghe lời đi qua đó.

Tiểu Hắc ngẩng đầu lên nhìn vật nhỏ này. Cô bé nho nhỏ, thật sự yếu ớt, cho dù giờ phút này nó chỉ là một con linh miêu tầm thường thì đều có thể một ngụm nuốt trọn cô bé.

Nhưng không thể phủ nhận, cô bé ngoan ngoãn, nghe lời, làm cho người ta thích.

“Tiểu Hắc ca ca.” Hoa linh nhỏ giọng gọi nó, vươn tay ra với nó, một đóa hoa nhỏ màu tím run rẩy mọc ra từ trong lòng bàn tay cô bé.

Hoa Linh ôm đóa hoa nhỏ kia, nơm nớp lo sợ đưa qua: “Ca đừng có không vui, tặng hoa cho ca.”

Tuy rằng Giang Ngư để hai đứa tự chơi nhưng thật ra vẫn luôn chú ý đến bên này.

Thấy Tiểu Hắc cũng không hung dữ như ngày hôm qua, tuy rằng vẫn không nhận đóa hoa kia, nhưng rất hiển nhiên nó đã tiếp nhận người “muội muội” mới này rồi.

Trong lòng Giang Ngư cực kỳ vui mừng: Rốt cuộc Tiểu Hắc đã có chút dáng vẻ của ca ca rồi.

Không bao lâu, hạc trắng lại đây.


Giang Ngư phát hiện một chuyện kỳ lạ: Rõ ràng thái độ của Đan Lân với Tiểu Hoa Linh khá tốt, nhưng Tiểu Hoa Linh lại rất sợ hãi cô bé.

Hạc trắng vừa lại đây, Tiểu Hoa Linh còn đang cố nói chuyện với Tiểu Hắc lập tức run lên một cái, bay nhanh nhào vào trong ngực Giang Ngư.

Giang Ngư khó hiểu: “Đây là Đan Lân tỷ tỷ, rất thích ngươi. Ngày hôm qua còn giúp ngươi nói chuyện đấy. Đừng sợ! Đừng sợ.”

Nhưng mà mặc kệ nàng nói như thế nào, Tiểu Hoa Linh đều rúc đầu không dám ra tới, cuối cùng dứt khoát trốn vào bên trong bản thể.

Hạc trắng bất đắc dĩ giải thích: “Không trách nó.”

Nhìn ánh mắt nghi hoặc của Giang Ngư, hạc trắng khụ một tiếng: “Loại tinh linh cỏ cây này cực kỳ nhạy bén với khí tức. Có thể là nó cảm thấy ta quá lợi hại nên sợ hãi theo bản năng.”

Giang Ngư:?

Hạc trắng khẽ cắn môi, thẳng thắn nói: “Chính là... Trước kia, ta từng giết rất nhiều rất nhiều người xấu.”

Cô bé nhìn Giang Ngư không chớp mắt: “Hoa linh thích tự nhiên và sự sống, sợ hãi hung thần, cho nên nó không chịu tới gần ta.”

Nếu có người nhìn kỹ, sẽ phát hiện trong tròng mắt màu vàng sáng của tiểu cô nương kim cất giấu chút thấp thỏm.

Giang Ngư cũng là một thân lực sự sống thuần khiết, nàng có thể... cũng không thích mình không nhỉ?

Giang Ngư bừng tỉnh hiểu ra: “Thì ra là thế.”

Hạc trắng đợi trong chốc lát, lại chờ được những lời này.

Cô bé nghi hoặc chớp chớp mắt, hỏi: “Không có gì à?”

“Hả? Không có cái gì?” Giang Ngư dùng linh lực ghép hai tấm ván gỗ, khó hiểu nhìn cô bé.

Hạc trắng cũng không biết hình dung tâm tình của mình như thế nào, thế nên lặp lại một lần: “Ta nói ta từng giết rất nhiều người. Tiểu Ngư có ý kiến gì với điều này không?”

Giang Ngư nghi hoặc: “Không phải ngươi nói là giết người xấu à? Nếu là người xấu, vậy chắc chắn là đáng chết...”

Nàng bỗng nhiên hiểu ra, nhìn tiểu cô nương cố chấp nhìn chằm chằm mình, chẳng lẽ Đan Lân muốn được khen à?

Đúng rồi, trẻ con làm chuyện tốt, nên cổ vũ.

Nàng lập tức buông đồ trong tay xuống, ngồi thẳng, vỗ tay: “Đan Lân thật là giỏi! Nhỏ như vậy đã bắt đầu làm việc thiện trừng phạt cái ác. Về sau trưởng thành, nhất định sẽ là một đại anh hùng nổi tiếng toàn Tu Tiên Giới!”

Hạc trắng: “...”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui