Ngay từ đầu, lúc nhìn thấy mấy ông lão kia, đám người Trương lão gia cũng không để ở trong lòng.
Chúng nó không sợ hãi, trong lòng rất rõ ràng, chỉ cần đám chúng nó không rời khỏi người mấy nhân loại này, mặc cho những tiên nhân đó giỏi giang như thế nào thì cũng không có cách nào làm gì chúng nó.
Về phần rời khỏi thân thể nhân loại - Đứa ngốc mới rời đi!
Đám Linh chúng nó, từ khi ra đời bắt đầu có ý thức đã du đãng ở thời không loạn lưu hư vô, nơi đó không có thời gian, không có sinh mệnh khác, chỉ có gió và đêm tối vô tận.
Linh tộc không có thân thể, không biết thất tình lục dục, không biết sinh tử, đến cái tên cũng không có.
Mãi đến một ngày kia, một tên cùng tộc tình cờ đi đến thế giới này.
“Trương lão gia” và Linh tộc cũng không biết tên cùng tộc kia làm gì. Dù sao không bao lâu, bọn họ thành công theo một đường ngầm đi đến thế giới này.
Ký sinh ở bên trong thân thể “nhân loại” này, lần đầu tiên nó được ăn uống, nhìn thấy vô số đồ chơi mới lạ, cảm nhận được hương vị mỹ thực.
Làm người quá vui sướng!
“Thánh nhân có câu...” Bên tai truyền đến một loạt âm thanh ong ong ong, sắc mặt Trương lão gia vặn vẹo, nhét một cục bông vào lỗ tai.
Nhưng mà vô dụng, âm thanh đầy nhịp điệu kia, mỗi một chữ đều vô cùng rõ ràng truyền vào bên trong lỗ tai ông ta, hóa thành văn tự phức tạp tối nghĩa vờn quanh trong đầu ông ta.
“Ngươi câm miệng!” Trương lão gia nóng nảy đứng lên, một chân đá lật cái ghế bên cạnh, ý đồ uy hiếp.
Lão tiên sinh râu dài đang đọc sách run lên. Lại nói lúc mới đến đây ông thấy đám người hung thần ác sát này còn hơi sợ hãi, nhưng sau khi tận mắt chứng kiến những người này căn bản không thương tổn được đến ông nhờ tiên thuật do tiên nhân hạ trên người ông, lão tiên sinh bình tĩnh lại.
Thậm chí không cần Giang Ngư nhắc tới, ông đã tự tưởng tượng ra câu truyện: Xem dáng vẻ những người này hung thần ác sát tất nhiên không phải người tốt gì. Tiên nhân tìm bọn họ lại đây, nhất định là hy vọng ông có thể giáo hóa đối phương hộ.
Ông không chỉ tự mình suy đoán mà còn chia sẻ suy đoán của mình với các tiên sinh khác. Mọi người đều cảm thấy rất có lý.
Vì thế, mỗi ngày, lão tiên sinh đều kể một vài lời thánh ngôn và chuyện chân thiện mỹ ở dân gian cho đám người Trương lão gia.
Lỗ tai đám người Trương lão gia đều nghe đến sắp mọc kén!
Nhưng buổi sáng tra tấn, không là gì so với buổi chiều.
Bốn vị tiên sinh dạy chiều, có hai vị là tiên sinh trướng phòng nổi danh trong huyện, hai vị khác là học giả trầm mê tính toán.
Vì thế đám người Trương lão gia, sau khi trải qua lễ rửa tội văn học vào buổi sáng mỗi ngày, đến buổi trưa, còn phải bị ép tiếp thu giáo dục tính toán dài đến bốn canh giờ.
Cả ngày học tập, tám Linh tộc lấy Trương lão gia cầm đầu, sắc mặt trắng bệch, tinh thần hoảng hốt, lung lay sắp đổ. Tiên sinh đều đi rồi, bên tai bọn họ như còn không ngừng tuần hoàn những con số và cổ văn căn bản không hiểu nổi kia.
Quá mức nhất chính là, sau khi bọn họ bị tra tấn một ngày, cô gái đáng giận kia còn cho người chuẩn bị một bàn lớn đồ ăn ngon, đặt ở chỗ bọn họ có thể nhìn thấy, ăn đến vô cùng ngon.
Mà bọn họ...
Màn thầu cháo trắng với rau xanh.
“Các ngươi đều không ăn à?” Giang Ngư nhìn nhiều người như vậy, ngoài Cơ sư huynh và Đan Lân ngồi xuống với mình, đệ tử Chấp Pháp Đường lại không ai ngồi cả.
Hằng Tiến cau mày nói với nàng: “Đồ ăn này rất nhiều tạp chất, ăn vào với tu hành vô ích, lãng phí linh lực.”
Ngôn luận quen thuộc, Giang Ngư đã hiểu, gật đầu nói: “Được rồi! Vậy ta không khách sáo với các ngươi nữa.”
Trịnh phu nhân vô cùng khách sáo với tiên nhân bọn họ. Bà mời đầu bếp tốt nhất huyện thành đến đặt mua một ngày ba bữa cơm. Đầu bếp ở tửu lầu nghe nói là phải nấu cơm cho tiên nhân Thái Thanh Tiên Tông, lập tức đưa người tới, còn tỏ vẻ, nguyên liệu nấu ăn có thể lấy thẳng từ tửu lầu, bảo đảm là mới mẻ nhất tốt nhất.
Dư phủ biết Giang Ngư còn chưa đi, ở lại Trương gia, cũng đưa một vị nữ đầu bếp đặc biệt am hiểu làm điểm tâm trong phủ tới, bày tỏ lòng cảm kích.
Bọn họ cũng không biết, tiên nhân đều không ăn gì, chỉ Giang Ngư là ngoại lệ.
Nhưng đúng là Giang Ngư được hời.
Nàng ôm thái độ cực kỳ nhiệt tình với tất cả đồ ăn ngon. Đáng tiếc, chỉ có Cơ sư huynh, Tiểu Hắc và Đan Lân có thể chia sẻ phần vui sướng này với nàng.
Thậm chí ba người sau, Giang Ngư đều cảm thấy là vì để nàng không cô đơn mới miễn cưỡng ăn một chút, bởi vì bọn họ đều ăn cực ít.
Thậm chí hạc trắng trực tiếp mà tỏ vẻ: “Không thể ăn, không bằng một phần vạn tài nấu nướng của Tiểu Ngư.”
Giang Ngư tự thấy mình không phải người khiêm tốn, nghe loại lời này nàng vẫn hơi đỏ mặt.
Nàng khụ một tiếng, trên mặt mang theo ý cười: “Biết ngươi thiên vị ta, nhưng cũng đừng nói không có lý như vậy. Tay nghề đầu bếp thật sự rất giỏi.”
Hạc trắng chống má nhìn nàng, cũng không cãi với nàng, chỉ nói thầm ở trong lòng cô bé nói không hề sai
Nàng bên này ăn đến thoải mái thích ý, mấy Linh tộc bên trong kia, cầm màn thầu nhạt nhẽo nhìn Giang Ngư, đôi mắt đều chuyển sang xanh lục.
Tám Linh tộc ban ngày vừa đánh nhau xong lúc này lại như người không có việc gì, ghé vào nói chuyện với nhau:
“Làm sao bây giờ? Chẳng lẽ về sau đều phải bị nhốt, không có thịt ăn à?”
Trương lão gia cố gắng lục lọi ký ức trong đầu, hừ lạnh nói: “Không có khả năng! Phàm nhân trường kỳ không ăn thịt sẽ không tốt cho thân thể. Ngày mai ta sẽ đi tìm đám tiên nhân này làm ầm lên. Còn không cho ta ăn thịt thì...”
Ông ta hung tợn nói: “Ta sẽ lấy cái chết ra ép!”
Giang Ngư: “...”
Nàng tỏ vẻ ta thật sự không cố ý nghe lén.
Ánh mắt Cơ Trường Linh bên cạnh khẽ nhúc nhích, nhìn về phía tám người kia.
Trong khoảnh khắc, tất cả vật cứng trong cả tòa tiểu viện đều được phủ lên một tầng linh lực, tám Linh tộc kia cũng cảm giác được, trên người mình trở nên mềm như bông, không nhấc nổi sức lực gì.
Giang Ngư cười phì một tiếng: “Lần sau mưu đồ bí mật nhớ đừng lớn tiếng như vậy nhé.”
Đám người Trương lão gia: “...”
*
Ngày hôm sau, bọn họ định đình công tập thể.
Nhưng mà, đối mặt công kích tri thức, đình công không có tác dụng.
Dưới tác dụng của pháp thuật, cho dù nằm bất động, những ký hiệu và văn tự tối nghĩa đó cũng không ngừng chui vào trong lỗ tai bọn họ.
Không chỉ không có ăn, còn phải gặp tra tấn như vậy, vì thế lúc Liên Khuyết Chân Quân lại đây thì phát hiện, mình mới rời đi hai ngày ngắn ngủn, những Linh tộc đó đều là dáng vẻ hoảng hốt yếu ớt như là đã trải qua khổ hình cực kỳ đáng sợ gì đó.
Bà nghiêm túc, hỏi: “Các ngươi không làm gì đấy chứ?”
Mặc dù những Linh tộc đó có đáng giận, tu sĩ nên tuân thủ quy định, cũng không thể làm trái.
Hằng Ngọc sảng khoái nói: “Sư thúc yên tâm, chúng ta không làm gì hết. Đến chạm cũng không chạm vào họ tí gì.”
“Vậy bọn họ...”
“Giang sư muội lương thiện, thấy bọn họ không thông lễ nghi không biết liêm sỉ, cố ý mời vài vị tiên sinh giáo hóa bọn họ.”
Liên Khuyết Chân Quân không hiểu ra sao. Đợi sau khi tận mắt nhìn thấy cái gì gọi là giáo hóa…
Bà im lặng mấy phút, bỗng nhiên nở nụ cười, quay đầu nhìn về phía Giang Ngư: “Ngươi thật là thú vị. Tính tình này của ngươi thật sự muốn ở luôn Linh Thảo Viên à? Tính cách thú vị như vậy, không bằng đi theo ta, học Quỷ đạo nhé?”
Giang Ngư không chút nghĩ ngợi lập tức từ chối: “Đa tạ Chân Quân nâng đỡ, nhưng ta đã coi Linh Thảo Viên như nhà của ta, sợ là phải phụ tâm ý của Chân Quân rồi.”
Liên Khuyết Chân Quân biết bản lĩnh của Giang Ngư, nghe vậy cũng không có ép, thở dài một tiếng: “Được rồi, nếu ngươi đổi ý, có thể đến Vạn Tượng Phong tìm ta.”
Giang Ngư từ chối đến dứt khoát, người khác lại thấy tiếc thay nàng.
Lúc không có ai, Hằng Ngọc lặng lẽ tới tìm nàng: “Liên Khuyết Chân Quân chính là một vị Hóa Thần Chân Quân. Hơn nữa Liên Khuyết Chân Quân có một thân thuật pháp Quỷ đạo quỷ thần khó lường, luận chiến lực, trong số Hóa Thần Chân Quân ở thất phong Thái Thanh cũng là tiếng tăm lừng lẫy.”
Nàng thật sự tiếc thay cho Giang Ngư: “Nếu ngươi theo bà ấy học tập, nhất định có thể rất có lợi cho tu hành.”
Tuy Giang Ngư không có hứng thú, nhưng cũng biết Hằng Ngọc chỉ vì tốt cho mình.
Nàng nghiêm túc nói: “Mỗi người theo đuổi mục tiêu không giống nhau, so với trở thành một tu sĩ lợi hại, ta càng hưởng thụ cảm giác mình trồng ra thật nhiều linh thảo. Cảm ơn Hằng Ngọc sư tỷ suy xét thay ta.”
Hằng Ngọc cau mày, cẩn thận ngẫm nghĩ nàng lời nói, gật gật đầu: “Ngươi nói có lý, không có đạo tâm kiên định, một đường tu hành cũng không thể lâu dài. Có lẽ đạo của ngươi không ở mấy thứ này.”
Nàng không nhịn được lại liếc Giang Ngư một cái, dường như muốn hỏi gì đó, lời đến bên miệng rồi lại nhịn xuống.
Nếu đổi thành người khác, thấy như vậy chắc chắn sẽ lắm miệng hỏi thêm một câu. Giang Ngư lại khác, nàng kiên nhẫn đợi chờ, thấy Hằng Ngọc không mở miệng, nàng cũng coi như không thấy.
Ngày hôm sau, Giang Ngư lại đưa ra một quy định mới cho nhóm Linh tộc: Mỗi ngày sau khi chấm dứt học tập, sẽ để một vị tiên sinh kiểm tra tiến độ học hành của tám học sinh. Người vượt qua kiểm tra có thể được ăn bữa tối phong phú.
Linh tộc không được ăn thịt ba ngày, lập tức hai mắt tỏa ánh sáng, dục vọng có đồ ăn đốt cháy lên nhiệt tình học tập.
Đáng tiếc...
Có lẽ cấu tạo bản thân Linh tộc đã không có đầu óc, tuy rằng bọn chúng có thể chiếm thân thể nhân loại, kế thừa ký ức nhân loại, nhưng chỉ số thông minh lại không có cách nào thay đổi.
Học không nổi còn chưa tính, sau cả ngày nỗ lực, bọn chúng phát hiện mình vẫn chả hiểu chữ nào.
Lão tiên sinh tức giận đến chỉ mắng đồ gỗ mục, nói cả đời mình chưa từng thấy học sinh ngu như vậy, thế nhưng đồng thời xuất hiện tám học sinh!
Ngày thứ năm, rốt cuộc chúng nó không chịu nổi nữa.
Ý thức được, những người này tuyệt đối sẽ không tha cho mình. Sau này, cho dù ký sinh ở trên người nhân loại, cũng không có thịt ăn, không có rượu uống, không có ca múa nhạc, không có... Cái gì cũng không có! Còn phải mỗi ngày học mấy lời thánh ngôn gì đó còn khó chịu hơn cả cầm đao cắt thịt chúng nó!
Trương lão gia là người đầu tiên sụp đổ.
Ông ta hung tợn nhìn Giang Ngư, chửi mắng nàng một trận sau đó trợn trắng mắt, hôn mê bất tỉnh.
Giang Ngư lập tức đứng lên. Nàng cảm ứng được hơi thở làm nàng chán ghét trên người Trương lão gia đã rời khỏi thân thể ông ta.
Sau khi “Linh” vô hình kia rời khỏi thân thể Trương lão gia, ở trong sân bồi hồi hai vòng, dường như muốn đến gần nàng lại không dám.
Giang Ngư vừa muốn dùng linh lực ngưng tụ thành võng bắt lấy nó, đối phương bỗng nhiên biến mất.
Biến mất đến sạch sẽ, cho dù cảm ứng thế nào cũng không được.
Trước lúc Trương lão gia ngất xỉu, Hằng Ngọc đã đi qua đây, vội điều tra thân thể ông ta.
Rất nhanh, nàng kỳ lạ nói: “Thân thể suy yếu, sức sống đang trôi nhanh.”
Giọng Cơ Trường Linh từ phía sau truyền đến: “Sau khi thứ đồ kia chiếm thân thể ông ta, mạnh mẽ đoạt sức sống chuyển trạng thái thân thể ông ta từ già cả biến thành tráng niên. Vốn là uống rượu độc giải khát. Hiện tại…”
Chàng nhét một viên đan dược cho Trương lão gia, nhìn về phía Giang Ngư: “Sư muội, Linh kia đã rời đi rồi à?”
Giang Ngư gật đầu: “Ta cảm ứng được nó từ trong thân thể Trương lão gia ra. Nhưng mà...”
Nàng không xác định mà nói: “Dường như nó đã biến mất, ta không tìm thấy nó.”
Việc này không nên như vậy, “hương vị” rõ ràng như vậy, nàng không nên không tìm thấy.
Lúc này, một âm thanh sâu kín truyền đến từ bên cạnh: “Nó đã chết.”
Là “Chu lão gia”.
Giang Ngư nhìn nó: “Đã chết?”
Chu lão gia qua hai ngày tra tấn, dáng vẻ cũng cực kỳ tiều tụy.
Ông ta kiêng kị nhìn Giang Ngư: “Ta không mắng ngươi, ta cũng sẽ lập tức rời khỏi thân thể nhân loại này. Ta còn bằng lòng nói cho ngươi một vài việc. Làm trao đổi, ngươi có thể để cho ta ăn một bữa ngon trước khi chết không?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...