Thư là từ bên thành Tín Nguyên gửi đến tông môn. Thành Tín Nguyên có nơi đưa thư chuyên môn phụ trách liên hệ với Thái Thanh Tiên Tông, để những đệ tử có thân nhân bên ngoài Thái Thanh Tiên Tông gửi thư qua lại.
Cách dãy núi, phàm nhân muốn lên Thái Thanh Tiên Tông thật sự phiền toái. Người có tu sĩ Kim Đan đi theo bên cạnh bảo vệ như muội muội Cơ Linh Tuyết, cực kỳ hiếm thấy.
Người gửi thư tự xưng là thân thích của nàng, có chuyện cực kỳ quan trọng muốn tìm nàng.
Giang Ngư mím môi, suy tư trong chốc lát. Sau đó nàng gọi ưng xám đến, mang theo lá thư kia đi Kiếm Phong.
Nàng vốn là đệ tử Kiếm Phong, sinh sống ở chỗ này rất nhiều năm. Khi một đường đi tìm Chử Linh Hương, vẫn có vài đệ tử nhận ra nàng, sắc mặt kinh ngạc.
Nhưng mà chuyện của nàng và Cơ Linh Tuyết đã trôi qua lâu rồi, những đệ tử đó cũng chỉ tò mò liếc nàng một cái rồi từng người đi làm việc của mình.
Chử Linh Hương nhận được tin tức của nàng, vội vàng trở về, hiển nhiên rất kinh ngạc: “Sư tỷ, có chuyện gì?”
Giang Ngư đưa lá thư kia cho nàng ấy, hơi ngượng ngùng: “Linh Hương, muội biết tỷ đã quên hết chuyện trước kia. Làm phiền muội nhìn giúp tỷ xem, trong thư này nói là thật à?”
Người gửi thư tự xưng là hậu nhân của một vị đường tỷ nhà nàng, trong nhà có việc gấp, thật sự không có cách nào. Nhớ tới trưởng bối trong nhà từng nhắc tới, có một vị lão tổ tông bái nhập Thái Thanh Tiên Tông, cho nên trèo đèo lội suối đi đến thành Tín Nguyên, thử vận may.
Trước đó Giang Ngư đã nghe Chử Linh Hương nhắc đến tình trạng trong nhà nguyên chủ. Nguyên chủ là con gái duy nhất trong nhà, cha mẹ đã sớm qua đời nhiều năm trước, ở trên đời này, nàng coi như không có vướng bận gì.
Lúc nàng bái nhập Thái Thanh Tiên Tông, cũng mới chỉ mười mấy tuổi, Chử Linh Hương càng nhỏ hơn.
Chử Linh Hương tỉ mỉ suy tư một lúc lâu, mới nói: “Khi còn nhỏ, muội nhớ rõ hình như tỷ có một vị bá phụ, trong nhà bán trà, ở cách chúng ta một ngõ nhỏ…”
Nàng ấy sắp xếp lại, ký ức dần dần rõ ràng lên: “Tỷ có một đường tỷ, chúng ta gọi là Linh Linh tỷ, thường xuyên mua kẹo cho chúng ta!”
Nàng ấy hỏi Giang Ngư: “Sư tỷ, tỷ muốn đi gặp một lần à?”
Giang Ngư ngẫm nghĩ, gật đầu: “Đi thôi! Nếu thật sự là hậu nhân của đường tỷ, cách nhiều năm như vậy không tìm tỷ, có lẽ lần này thật sự gặp đại nạn.”
Hơn nữa, đến cả Chử Linh Hương đều nhớ rõ, rõ ràng khi còn nhỏ nguyên thân có quan hệ khá tốt với vị đường tỷ kia.
Chử Linh Hương bèn nói: “Muội đi với sư tỷ!”
Người viết thư ở ngay khách điểm thành Tín Nguyên chờ tin tức, Giang Ngư không chậm trễ, lập tức đến thành Tín Nguyên.
*
Thành Tín Nguyên, bên trong một khách điếm, sắc mặt Dư Canh thấp thỏm đi qua đi lại ở trong phòng.
Trước đây ông cũng không biết, trong nhà còn có một thân thích bất phàm như thế. Hơn nữa, trưởng bối trong nhà cũng chưa từng gặp vị tổ tông này, rốt cuộc là thật hay giả, trong lòng ông cũng không chắc nữa.
Nhưng nghĩ đến việc trong nhà, ông không còn cách nào cả, chỉ có thể tới đánh cược một phen.
Trong phòng còn một người ngồi, là tiểu lang quân mặc áo vải khoảng 13-14 tuổi. Tiểu lang quân bị ông đi tới đi lui đến váng cả đầu, không nhịn được gọi: “Tam thúc! Tam thúc! Ngài ngồi xuống nghỉ ngơi trong chốc lát đi.”
Dư Canh thở dài: “Ta nào có ngồi được! Hiện tại, đại ca cháu là dáng vẻ kia, ta chỉ ngóng trông, chuyện tổ mẫu cháu nói là thật. Hơn nữa, mong vị lão tổ tông kia còn nhớ rõ chúng ta.”
Ông đang nói, cửa phòng bị gõ vang.
Tiểu lang quân đang ngồi vội vàng đi mở cửa, thấy là người mang tin tức của Thái Thanh Tiên Tông.
Đối với ánh mắt mong đợi của hai thúc cháu, người mang tin tức cười nói: “Giang tiên tử ở tông môn nhận được thư, đã tới rồi.”
Nói xong hắn tránh người, nhường ra vị trí phía sau, hai người mới thấy phía sau có hai cô gái trẻ tuổi.
Hai người chưa bao giờ gặp tiên tử thanh lệ xuất trần như vậy, thiếu niên tuổi còn nhỏ lập tức đỏ mặt, không dám nhìn nhiều. Trong nhà Dư Canh đã có thê thiếp, nên vẫn bình tĩnh được, vội mời hai người vào.
Người mang tin tức đưa người tới, biết bọn họ có chuyện muốn nói nên cực kỳ thức thời rời đi.
Dư Canh nhìn hai người, thật sự không nhìn ra gì dấu vết, chỉ đành cung kính dò hỏi: “Xin hỏi hai vị tiên nhân...”
Giang Ngư mỉm cười nói: “Ta là Giang Ngư, đây là sư muội ta.”
Tuy rằng Dư Canh đã có phán đoán trong lòng, nhưng chân chính nghe được cô gái trẻ trước mắt nói tên huý của mình thì trong lòng vẫn chấn động.
Cái này, nếu dựa theo trưởng bối trong nhà nói thì vị này đã hơn một trăm tuổi rồi đó!
Ông vội vàng kéo thiếu niên bên cạnh quỳ xuống: “Dư Canh huyện Trường Lưu quận Phượng Dương, cùng cháu trai Dư Ích, bái kiến lão tổ tông.”
Giang Ngư không đoán được bọn họ nói quỳ là quỳ, phản ứng lại lập tức dùng linh lực nâng hai người dậy, nói: “Không cần như thế.”
Dư Canh nói: “Theo bối phận, ngài là muội muội của tằng tổ mẫu. Chúng con là tiểu bối nên quỳ.”
Ông vừa nói, vừa lấy từ tay nải tùy thân ra, lấy mấy thứ đồ vật, hai tay đưa tới trước mặt Giang Ngư: “Lão tổ tông, đây là gia phả nhà chúng ta, cùng mấy thứ là của hồi môn năm đó của tằng tổ mẫu. Ngài xem đi.”
Hiển nhiên những thứ này là vì chứng minh thân phận. Nhưng mà đừng nói Giang Ngư không phải nguyên thân, cho dù phải nguyên thân, sợ là cũng không nhận ra vật phẩm của đường tỷ trăm năm trước.
Nàng nhìn thoáng qua, là một đôi vòng tay, một miếng ngọc bội, xem dáng vẻ là được giữ gìn cực tốt.
Gia phả kia ghi cực kỳ kỹ càng tỉ mỉ, Giang Ngư mở ra nhìn lại hỏi bọn họ: “Lần này các ngươi tìm ta, có chuyện gì?”
Trong thư chỉ nói trong nhà xảy ra biến cố, không nhắc tới cụ thể.
Nàng vừa nói lời này, sắc mặt Dư Canh ưu sầu, lại muốn quỳ xuống.
Giang Ngư giơ tay ngăn lại, nhíu mày nói: “Ta đã nhập tiên môn, không câu nệ những tục lễ này. Sau này không cần quỳ với ta.”
Dư Canh đành phải đứng, kể lại ngọn nguồn sự việc.
Dư gia bọn họ nhiều thế hệ buôn bán, ở huyện Trường Lưu cũng là nhà phú quý gia cảnh giàu có. Gia chủ thế hệ này của Dư gia, là Dư Hồng - huynh trưởng của Dư Canh, dưới trướng có hai con trai một con gái. Trưởng tử Dư Túc, thứ nữ Dư Dao, tam tử Dư Ích.
Một năm trước trưởng tử Dư Túc đính hôn với tiểu thư Chu gia là gia đình đọc sách trong huyện Trường Lưu. Hai nhà vốn là thế giao, bọn nhỏ hiểu tận gốc rễ, lại là thanh mai trúc mã, vốn là một mối nhân duyên cực tốt.
Dư Canh trầm giọng nói: “Vốn dĩ, tháng sáu là hôn kỳ của Túc Nhi. Nhưng trước đó không lâu, Trương gia trong huyện bỗng gióng trống khua chiêng bước đến cửa Chu gia, muốn thay vị Trương lão gia qua năm mươi tuổi kia, cưới chất nữ Chu gia làm vợ kế.”
Chu gia tất nhiên không muốn, Dư gia cũng không muốn.
Ai ngờ Trương gia kia ngang ngược vô lý, lại không biết đưa từ nơi nào đến một đám tay chân lợi hại, ngày đó tới cửa Dư gia đánh cho tất cả mọi người đều chết khiếp. Người Chu gia cũng không ngoại lệ, Chu lão gia bị đánh hôn mê bất tỉnh ngay tại chỗ.
“Không biết những người đó dùng thủ đoạn gì, hiện tại Túc Nhi còn đang hôn mê bất tỉnh. Mấy gia phó đi cùng nó, có một người sau khi tỉnh lại tính tình thay đổi 180 độ. Thế mà nói Trương lão gia nhìn trúng Chu gia, là phúc của Chu gia. Cũng không quan tâm thân thích cả nhà đều ở Dư gia, mà chạy luôn.”
Dư Canh kể tiếp mà cảm thấy sởn gai ốc: “Làm cho người ta sợ hãi nhất là sau khi Chu huynh tỉnh lại, thế mà cũng đồng ý muốn gả nữ nhi qua!”
Giang Ngư nhíu mày: “Việc này kỳ quái. Các ngươi có tra chưa? Có khả năng là người Trương gia âm thầm dùng điều kiện động lòng người nào, đả động Chu lão gia không?”
Dư Canh lắc đầu: “Chuyện này không có khả năng! Chu lão gia và huynh trưởng của con là bạn tốt, là người đọc sách cực có khí khái. Xưa nay ông ấy yêu thương nữ nhi, sao có thể nỡ gả cho một người còn lớn tuổi hơn cả mình làm vợ kế được?”
Lời tiếp theo ông cũng khó có thể mở miệng, nhưng dừng một chút, vẫn nói: “Chu huynh kia của con, ngày thường giữ mình trong sạch, nhưng từ sau khi tỉnh lại thì nạp liền hai phòng thiếp thất. Con đi ngang qua trước cửa Chu phủ, đều có thể nghe được tiếng nhạc ca múa trong phủ.”
Sắc mặt ông khó coi: “Làm gì còn có dáng vẻ dòng dõi thư hương!”
Giang Ngư và Chử Linh Hương liếc nhau, chỉ bằng tự thuật, đều có thể phát hiện không đúng.
Chử Linh Hương nói: “Bảy hai quận Đại Chu đều có đệ tử Thái Thanh đóng giữ, chính là vì phòng ngừa có tu sĩ hung thú tác loạn. Vậy Trương gia khác thường như thế, các ngươi không mời đệ tử Thái Thanh ở quận Phượng Dương đến phủ xem xét à?”
Dư Canh nghiêm nghị nói: “Đã mời rồi, có một vị tiên nhân đến. Nhưng tiên nhân cũng không phát hiện có gì không đúng.”
Chử Linh Hương hoài nghi: “Tu sĩ cũng không phát hiện không đúng? Chẳng lẽ thật sự chỉ là thế giao kia của các ngươi giấu đến quá sâu à?”
Sắc mặt Dư Canh sầu thảm: “Tiên nhân cũng nói như vậy. Nhưng hai nhà chúng con qua lại mấy chục năm, bảo con làm sao tin Chu huynh là dạng người này được? Hiện tại, Chu phu nhân và chất nữ đều bị giam lỏng ở nhà. Chất nữ kia của con, trước một ngày con xuất phát đi Tín Nguyên Thành, trăm cay ngàn đắng bảo tỳ nữ đến đưa lời nhắn, cầu xin chúng con cứu con bé. Con bé nói phụ thân đã không phải phụ thân của nó nữa rồi.”
“Còn có Túc Nhi, cứ hôn mê bất tỉnh suốt, mời nhiều đại phu mà vẫn không nhìn ra vấn đề gì.”
Dư Canh khom lưng chắp tay thi lễ một cái thật sâu về phía Giang Ngư: “Lão tổ tông, ngài vào tiên môn, chúng con vốn không nên quấy rầy ngài. Nhưng thật sự là không có cách nào cả. Mấy ngày Túc Nhi không ăn uống gì cả, không rõ sống chết. Tẩu tử và chất nữ Chu gia thì bị giam lỏng. Mấy ngày nữa, chất nữ Chu gia phải gả vào Trương gia. Con nhìn bọn chúng lớn lên, thật sự là, thật sự là không có cách nào...”
Ông đỏ mắt, thật sự không nói được, lấy tay áo che mặt.
Giang Ngư hỏi ông: “Tu sĩ tra không ra vấn đề, các ngươi có từng thử báo quan chưa?”
Dư Canh buông ống tay áo, lắc đầu, hai mắt đỏ bừng: “Chu lão gia là phụ thân chất nữ, lệnh cha mẹ lời mai mối, nhiều nhất chỉ có thể coi như Chu gia không giữ lời thôi.”
“Trên đời lại có chuyện như vậy.” Chử Linh Hương tức giận vô cùng, quay đầu gọi Giang Ngư: “Sư tỷ!”
Giang Ngư trầm ngâm một lát, nói: “Ta theo ngươi về nhà. Nhưng ta phải về tông môn một chuyến trước, xử lý một vài việc. Ngày mai, ta tới chỗ này tìm ngươi.”
Dư Canh vui mừng, không đợi Giang Ngư nói chuyện, trực tiếp quỳ xuống, dập đầu một cái thật vang với nàng: “Đa tạ lão tổ tông!”
Giang Ngư: “...”
Nàng bất đắc dĩ nâng ông dậy, nói: “Ta không quá quen với xưng hô này, ngươi đổi cái khác đi.”
Dư Canh ngượng ngùng nói: “Vậy ta gọi ngài là Giang tiên nhân?”
Thật ra Giang Ngư muốn nói ngươi trực tiếp gọi tên của ta là được, nhưng thấy dáng vẻ lo sợ bất an của hai thúc cháu, thở dài ở trong lòng: “Được rồi.”
Rời khỏi khách điếm, cho dù là Giang Ngư hay Chử Linh Hương, đều thở dài một cái.
Chử Linh Hương nói: “Sư tỷ, ngày mai muội tìm Trưởng lão xin phép, rồi theo tỷ cùng đến quận Phượng Dương.”
Nếu là sư tỷ của lúc trước thì nàng ấy không lo lắng, nhưng đổi thành sư tỷ của hiện tại, nàng ấy thật sự không yên tâm.
Giang Ngư cũng không quá tin vào bản thân mình: “Vậy phải phiền sư muội một chuyến.”
Chử Linh Hương nói dỗi: “Giữa chúng ta có gì mà phiền toái? Hơn nữa, khi còn nhỏ Linh Linh tỷ cho muội không ít kẹo đó. Hậu bối của tỷ ấy xảy ra chuyện, muội giúp một tay cũng là việc nên làm.”
Trở lại Linh Thảo Viên, Giang Ngư đi ruộng linh thảo xem, cũng may phần lớn linh thảo và linh gạo gieo trước đó đều đã chín, chỉ còn lại có vài mảnh ruộng linh thảo cấp cao.
Nàng đi bái phỏng Cơ Trường Linh, nói rõ mình có việc cần rời tông môn mấy ngày, nhờ chàng chăm sóc ruộng linh thảo một chút.
Ai ngờ Cơ Trường Linh còn chưa hỏi có chuyện gì đã nói thẳng: “Ta đi cùng muội.”
Giang Ngư sửng sốt.
Cơ Trường Linh bất đắc dĩ: “Sư muội, muội đã quên lời ta nói lúc trước rồi?”
Giang Ngư nghĩ một lúc lâu mới nhớ ra, lúc trước Cơ sư huynh nói sau này sẽ phụ trách bảo vệ nàng.
Nàng ngượng ngùng: “Tốt xấu gì ta cũng là tu sĩ tu vi không tồi, lại đi với Linh Hương sư muội. Đến nhà thân thích xử lý một chút việc nhỏ mà thôi, không cần phiền sư huynh đâu.”
Cơ Trường Linh đáp lại là, thả ra một con bướm giấy đưa tin ở trước mặt nàng.
Không bao lâu, Ninh Thuần Chân Nhân đã tới rồi.
Cơ Trường Linh nói: “Ngày mai ta và Giang sư muội phải rời khỏi tông môn mấy ngày. Ruộng linh thảo của Giang sư muội còn cần nhờ Trưởng lão chăm sóc hộ.”
Ninh Thuần Chân Nhân chú ý trọng điểm là: “Xảy ra chuyện gì?”
Giang Ngư nói là trong nhà thân thích của mình xảy ra chuyện, nhân cơ hội nhắc tới chuyện Chu gia, dò hỏi hai người: “Trưởng lão và sư huynh kiến thức rộng rãi, có biết đây là tình huống thế nào chứ?”
Giữa mày Ninh Thuần Chân Nhân nhíu thành một chữ xuyên (川): “Có vẻ là đoạt xá, nhưng sao tu sĩ lại đoạt xá của mấy phàm nhân? Nếu là dùng Khôi Lỗi thuật khống chế, đệ tử tông môn sẽ phải nhìn ra được.”
Sắc mặt ông ta hơi nặng nề: “Để Trường Linh đi theo ngươi xem, vừa hay.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...