Nghe nàng nói còn để lại cho mình một vạn cây, Ninh Thuần Trưởng lão mở to hai mắt nhìn.
Giang Ngư âm thầm nhíu mày: “Sao vậy, không thể à?”
Ninh Thuần Trưởng lão phục hồi tinh thần lại, lắc đầu: “Không phải, lão phu chỉ cảm khái linh thảo của ngươi... tỷ lệ sống rất cao.”
Thấy không phải là không được để lại linh thảo cho mình, Giang Ngư thở phào nhẹ nhõm: “Là hạt giống của tông môn tốt.”
Lời này không phải lời khách khí, Thái Thanh Tiên Tông chia hạt giống linh thảo cho đệ tử, phẩm chất đúng là rất không tồi.
Khách sáo xong, hai người nhìn nhau không nói gì.
Cuối cùng vẫn là Ninh Thuần Chân Nhân mở miệng phá vỡ cục diện bế tắc: “Chuyện ở tông môn, ngươi không cần cẩn thận như thế. Ngươi chỉ cần nhớ rõ ngươi là đệ tử Thái Thanh Tiên Tông, cho dù thế nào, tông môn đều sẽ là hậu thuẫn cho ngươi mà không phải kẻ địch của ngươi.”
Giang Ngư sửng sốt, gật đầu: “Ta đã biết, đa tạ Ninh Thuần Trưởng lão.”
Đây có lẽ là lần đầu tiên hai người bình tĩnh thản nhiên nói chuyện với nhau như này.
Ninh Thuần Trưởng lão thậm chí có phần không quen lắm, ừ một tiếng: “Nếu như thế, lão phu đi đây.”
Tiễn Ninh Thuần Chân Nhân đi, Giang Ngư nhẹ nhàng tìm được bé mèo đen đang chơi ở bàn đu dây.
“Tiểu Hắc…” Nàng lấy linh thảo vừa thu hoạch từ trong túi ra, lắc lắc trước mắt nó: “Mới thu hoạch, thơm ngào ngạt tươi ngon mọng nước, có muốn ăn không?”
Tiểu Hắc ngửi mùi thơm nơi chóp mũi, liếc nhìn cô gái đắc ý này.
Nó ngáp một cái, thân thể đung đưa theo bàn đu dây, chờ Giang Ngư tự đưa linh thảo đến cửa.
Quả nhiên, thấy Tiểu Hắc không phản ứng gì, Giang Ngư suy sụp: “Ôi, vẫn cao ngạo thế, không đáng yêu tẹo nào.”
Tuy nói vậy nhưng làm gì có người mẹ nào ghét con mình được đâu. Nàng vẫn đút linh thảo vào miệng Tiểu Hắc.
Nhưng mà xưa giờ Tiểu Hắc đã tập mãi thành quen, không biết vì sao hôm nay lại cảm thấy hơi lúng túng.
Nó nhớ đến lời Giang Ngư nói trước đó không lâu, bản thân cũng quyết định phải đối xử tốt với nàng một chút.
Giang Ngư nghi hoặc nhìn Tiểu Hắc không ngậm linh thảo đi luôn giống trước kia, dường như nó đang chần chờ gì đó. Sau một lát, nó chậm rãi đưa đầu qua, lại không phải là cắn linh thảo, mà là dùng đỉnh đầu lông xù xù, nhẹ nhàng cọ hai cái ở lòng bàn tay nàng.
Ngay sau đó, không đợi Giang Ngư kịp phản ứng, nó đã vội ngậm lấy linh thảo, hóa thành tàn ảnh màu đen biến mất.
Để lại Giang Ngư sững sờ đứng ở tại chỗ. Qua một lúc lâu, hai mắt nàng mới sáng bừng lên, hoàn hồn: “Tiểu Hắc chủ động thân mật với ta kìa.”
Giang Ngư mừng rỡ như điên, một mình xoay qua xoay lại mấy vòng trong sân, cuối cùng vẫn kiềm chế, bắt con gà, hầm canh gà, xách đi bái phỏng Cơ Trường Linh.
“Chào, Cơ sư huynh.” Giang Ngư đưa đồ trong tay sang: “Trước đó huynh bị thương, ta vẫn luôn không đến thăm. Ta không có thứ tốt gì, chỉ có một chút linh thảo và tài nấu nướng thôi. Hy vọng Cơ sư huynh đừng chê.”
Cơ Trường Linh nhận canh gà của nàng, cực trịnh trọng nói cảm ơn: “Đa tạ Giang sư muội.”
Giang Ngư nhìn một vòng vào trong, nhỏ giọng tìm hiểu: “Đan Lân không ở đây à?”
Cơ Trường Linh nói: “Con bé đang chép sách.”
Chàng cho rằng Giang Ngư đến cầu tình, bình tĩnh nói: “Giang sư muội, Đan Lân không thể so với người thường. Không nên chiều con bé.”
Giang Ngư vội vàng nói: “Ta không can thiệp chuyện Cơ sư huynh dạy dỗ con cái. Chỉ là không thấy con bé nên hỏi một câu thôi.”
Nàng bỗng nhiên đổi đề tài, hỏi: “Cơ sư huynh, ngày thường Đan Lân có thân thiết với huynh không?”
Cơ Trường Linh nghi hoặc nhưng vẫn trả lời đúng sự thật: “Đan Lân kính ta nhiều hơn là thân thiết với ta.”
Giang Ngư lập tức khuyên nhủ: “Cơ sư huynh, gia trưởng vẫn không thể quá lạnh lùng với con nhỏ được. Ta thấy Đan Lân rất thích huynh, con bé cũng là tiểu cô nương thích làm nũng mà. Ngày thường huynh đừng quá nghiêm khắc với nàng.”
Ánh mắt Cơ Trường Linh nhìn nàng mang theo chút nghi hoặc và tìm tòi nghiên cứu. Giang sư muội không phải người thích xen vào việc người khác, hôm nay nàng làm sao thế?
Lại nghe Giang Ngư mang theo chút đắc ý và khoe khoang, giống như lơ đãng nói ra: “Ngày thường Tiểu Hắc nhà ta cũng không thích thân thiết với ta, nhưng hôm nay nó lại chủ động nhảy lên nằm bên cạnh ta, còn dùng đầu cọ ta đó.”
Cơ Trường Linh:?
Chàng xác nhận mãi, trọng điểm hôm nay dường như Giang sư muội đến là vì nói những lời này.
Im lặng một lát, trong mắt chàng hiện lên ý cười: “Xem ra, linh sủng của muội rất thích muội.”
Quả nhiên, nghe câu đó, khóe miệng Giang Ngư không đè xuống nổi, mặt mày hớn hở: “Ôi, không uổng công ngày thường thương nó.”
Nói xong câu đó, nàng như được thoải mái, lại chuyện trò vài câu với Cơ Trường Linh, cuối cùng còn nhớ nhung hạc trắng, uyển chuyển tỏ vẻ trẻ con có thể từ từ dạy dỗ, lúc này mới cáo từ.
Trở lại tiểu viện, Giang Ngư lại bỏ vốn to, phân biệt đưa một tấm phù đưa tin cho Chử Linh Hương ở Kiếm Phong, Nhan Xán ở Linh Thú Phong, Chung Tử Hưng ở Vạn Tượng Phong.
Ba người nhận được phù đưa tin của Giang Ngư, còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện lớn gì, vội vàng mở ra:
“Nhan sư tỷ/ Chử sư muội/ Hưng sư huynh, gần đây có khỏe không? Mấy ngày không gặp muội/tỷ/ta cực kỳ nhớ tỷ/muội/ngươi... Không biết tỷ/muội/ngươi có nhớ muội/tỷ/ta có nuôi một con mèo đen không? Hôm nay nó chủ động nhảy vào trong ngực muội/tỷ/ta, còn dùng đầu cọ muội/tỷ/ta, khác hẳn tính tình lạnh lùng thường ngày. Ôi, cũng không biết có phải bệnh rồi không nữa...”
Ba người nghe một đoạn dài như thế:???
Ba người đơn thuần đều rất nghiêm túc trả lời, nói cho nàng: Sư muội/sư tỷ/ sư muội, linh thú chủ động thân thiết là biểu hiện yêu thích, không phải bị bệnh gì, không cần lo lắng.
Những xao động bất an của đương sự cuối cùng cũng được thỏa mãn.
Bữa tối, Giang Ngư vui rạo rực làm cá nướng cho Tiểu Hắc, lại hầm thêm canh cá. Tiểu Hắc ngồi xổm trên cây trong viện, nhìn nàng vội tới vội lui trong lòng âm thầm nghĩ: Quả nhiên nàng thích ta đến tận xương tủy, chỉ hơi thân thiết một chút mà đã vui đến thế này rồi.
Nó đắc ý với mị lực của mình, cũng quyết định nể tình Giang Ngư yêu nó như thế, lại tốt với nàng hơn một chút.
… Nhưng mà suy nghĩ này không duy trì được quá lâu.
Lúc mặt trời xuống núi, tiểu lâu của Giang Ngư có mấy vị khách đặc biệt ghé thăm.
Lấy Tiểu Hồng cầm đầu, trên đầu mấy con thú nhỏ đều đội túi gấm, lễ phép gõ cửa viện.
Giang Ngư vừa ra, nhìn thấy sáu con thú nhỏ ngồi xổm, đỉnh đầu còn đội đồ, đôi mắt đều thẳng: “Ui da, sao các ngươi lại đến rồi?”
Quả cầu tuyết nhỏ nhất là người phát ngôn, giọng vừa mềm vừa ngoan: “Chúng ta nhớ… nhớ Ngư Ngư, nên đến thăm ngươi!”
Giang Ngư thề, tuyệt đối không phải nàng có vấn đề, trên thế giới này tuyệt đối không có người có thể chịu nổi sáu con thú lông xù xù nhìn ngươi, còn ngọt ngào nói nhớ ngươi như này.
Nàng khom lưng ôm quả cầu tuyết ở trong ngực, hận không thể hôn nó một cái: “Ôi, ta cũng nhớ các ngươi!”
Quả cầu tuyết cúi đầu, túi gấm màu bạc trên đầu dừng ở trong ngực Giang Ngư.
Nó thẹn thùng nói: “Đưa cho Ngư Ngư.”
Giang Ngư tò mò mở ra, phát hiện đây là một cái túi trữ vật nhỏ, bên trong có một miếng bạch ngọc xinh đẹp, tản ra ánh sáng ấm áp.
Các con thú nhỏ khác cũng ngồi xổm bên chân Giang Ngư:
“Chúng ta cũng chuẩn bị lễ vật!”
“Đều là đưa cho Ngư Ngư!”
“Mau xem của ta.”
“Xem của ta trước, ta chuẩn bị lâu nhất!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...