Đường từ Linh Thảo Viên đến chỗ ở phải tự mình đi, linh thú thay đi bộ trong Linh Thảo Viên, canh giờ này đều đã nghỉ ngơi.
Tuy rằng lộ trình hơi xa nhưng đối với tu sĩ cũng chẳng là gì.
Chử Linh Hương nhìn sư tỷ. Từ khi bắt đầu về đến tông môn, nụ cười trên mặt sư tỷ chưa từng tắt.
“Sư tỷ vui vẻ như vậy?”
Giang Ngư còn đang suy nghĩ đến con thỏ lớn vừa rồi, nghe vậy thì gật mạnh đầu: “Con thỏ to như vậy lại phát sáng thật đáng yêu! Từ trước đến giờ tỷ chưa từng gặp.”
Nàng dừng một chút, lại lần nữa nhấn mạnh: “Nó thật sự rất đáng yêu!”
Giờ phút này, hai người đi trong Linh Thảo Viên yên tĩnh. Tối nay ánh trăng rất sáng, Giang Ngư có thể nhìn rõ bóng dáng bản thân dưới chân.
Cảm nhận được gió lạnh thổi lên mặt, nàng thoải mái duỗi người: “Tỷ cảm thấy tông môn thật là chỗ tốt, ngày hôm sau sẽ làm tỷ càng vui vẻ hơn hôm trước.”
Nàng nói chuyện hơi lớn tiếng, dường như quấy rầy mấy bé đáng yêu giấu ở trong bụi cỏ ngủ gật, lập tức có mấy đốm sáng bay ra.
“Là đom đóm.” Giang Ngư dừng bước chân, nhìn không chớp mắt: “Đã lâu không thấy rồi.”
Chử Linh Hương ở bên cạnh buồn cười: “Bây giờ sư tỷ càng ngày càng giống trẻ con, lại thích mấy thứ đồ mà trẻ con mê chơi.”
Giang Ngư không nỡ bắt những con đom đóm đó, ở đầu ngón tay hội tụ ánh sáng, vô số điểm sáng màu xanh nhạt như đom đóm bay qua, ở trong tay nàng biến thành một ngọn đèn lồng nhỏ sáng ngời.
Giang Ngư cầm đèn lồng tự chế, quơ quơ, bước chân nhẹ nhàng: “Làm trẻ con có gì không tốt, không lo không nghĩ, mỗi ngày vui vẻ.”
Trở lại tiểu lâu, ánh trăng đã lên đến giữa trời.
Tiểu Hắc ngủ ở lâu đài nhỏ, nhận thấy có người tới gần thì nhanh chóng bừng tỉnh. Nhưng nó nhanh chóng phân biệt ra hơi thở quen thuộc, lại lười biếng nằm xuống.
Nó cảm giác được có tiếng bước chân nhẹ nhàng đến gần, dường như nàng thăm dò nhìn vào đây.
“Tiểu Hắc ngủ rồi.” Nàng khẽ mở miệng: “Đừng làm ồn đến nó.”
Rất nhanh, tiếng bước chân rời đi, bé mèo đen giật giật đuôi, yên tâm chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau, sáng sớm Chử Linh Hương đã rời đi, nói phải về Kiếm Phong dò hỏi chuyện thành Tín Nguyên. Giang Ngư muốn giữ nàng ấy lại ăn bữa sáng nhưng nàng ấy không đồng ý.
Giang Ngư đành phải nấu chút cháo cho mình, thêm vịt kho hôm qua mua, rất ngon.
Tiểu Hắc cũng được chia một bát cháo, khò khè uống. Giang Ngư xé một miếng chân vịt nhỏ cho nó, Tiểu Hắc ngửi ngửi, quay đầu tỏ vẻ không thích.
“Kén ăn.” Giang Ngư nói thầm: “Mèo con kén ăn không lớn được đâu.”
Tiểu Hắc thầm nói lừa con nít à.
Ăn cơm xong, Giang Ngư đi thăm linh điền của mình.
Những linh thảo ngoài ruộng này là ngày đó nàng mới vừa thức tỉnh huyết mạch, không khống chế được dục vọng làm ruộng, tìm Hoa Vinh Trưởng lão xin hạt giống.
Hơn một ngàn mảnh linh điền, rải rác trồng có mười mấy loại linh thảo khác nhau.
Trong đó, linh thảo cấp một giống Hồi Xuân Thảo, Giang Ngư nhìn tiến độ trưởng thành, đánh giá đến buổi tối là có thể chín.
Nàng tính thời gian phát hiện từ sau khi khôi phục tu vi, thời gian linh thảo mình gieo trồng chín dường như lại ngắn đi một ít.
Trừ bỏ linh thảo cấp một hai ba, còn có gần trăm mảnh linh điền trồng linh thảo cấp ba, trong đó có Ngưng Mạch Thảo lúc ấy Giang Ngư muốn mua nhưng không nỡ mua.
Hiện giờ, hai mươi mảnh ruộng Ngưng Mạch Thảo trưởng thành cực tốt. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, qua một thời gian nữa là có thể thuận lợi chín rồi.
Giang Ngư tính đại khái giá trị Ngưng Mạch Thảo, tim đột nhiên tăng tốc.
Tuy rằng Giang Ngư tự hiểu mình đã là một tu sĩ, cũng ở Thái Thanh Tiên Tông được hiểu biết không ít, không nên vì một chút linh châu mà làm quá.
Nhưng mà đó là rất nhiều linh châu đó!
Nếu nàng không mua những linh khí và linh đan đắt tiền kia thì hoàn toàn có thể nhờ vào một lần thu hoạch này trực tiếp tự do tài chính.
Bởi vì tâm trạng quá tốt, đến linh vũ Giang Ngư làm buổi sáng, đều là hình dáng hoa hướng dương.
Làm mưa xong, trở lại trong tiểu viện, Giang Ngư phát hiện Chử Linh Hương vậy mà tặng nàng một tấm phù đưa tin.
Phù đưa tin này, ngày thường Giang Ngư không dám sử dụng.
Bởi vì nó đắt.
Giá trị của phù đưa tin căn cứ vào khoảng cách tin tức truyền đi. Nếu là đệ tử trong cùng một ngọn núi đưa tin cho nhau, giá cả còn đỡ. Nhưng như Giang Ngư và Chử Linh Hương, từ Linh Thảo Viên đến Kiếm Phong, một tấm phù đưa tin giá trị cao đến hai mươi, ba mươi linh châu.
Ngồi một chuyến linh giá đi sang mới mất có mấy linh châu thôi.
Chử Linh Hương không giàu có, ngày thường cực ít khi tiêu pha như vậy.
Giang Ngư giơ tay nhận con bướm giấy đang bay múa kia. Bướm giấy dừng ở trên tay nàng, hóa thành từng vụn sáng, cùng lúc đó, giọng ríu rít của Chử Linh Hương truyền ra:
“Sư tỷ, Thần nữ Tuyết Lan đêm qua, tỷ đoán là ai? Là Cơ Linh Tuyết! Hóa ra một tháng trước nàng ấy nhận một nhiệm vụ của tông môn. Sau khi hoàn thành, cảm thấy chuyện không đúng, tiếp tục theo tra, tra được đến tết Tuyết Lan của thành Tín Nguyên. Nàng ấy đoán được có người mưu đồ tạo khủng hoảng ở lễ Tuyết Lan, cho nên tương kế tựu kế đóng giả...”
Phù đưa tin có thời gian hữu hạn, Chử Linh Hương gần như nói một hơi xong hết những chuyện chủ yếu, cuối cùng còn cảm khái một câu Cơ sư muội thật lợi hại.
Giang Ngư hoàn toàn không biết hướng đi của quyển sách “Tầm Tiên” này. Lúc ấy đọc sách, tác giả viết giới thiệu tóm tắt cũng cực kỳ đồ sộ, không nói đến bất kỳ cốt truyện cụ thể nào. Chỉ có thể nhìn ra đại khái là nữ chính một đường trải qua vô số mài giũa, cuối cùng được chứng đại đạo.
Nghĩ đến mỗi ngày nàng ở Linh Thảo Viên làm ruộng phơi nắng, nữ chính vẫn luôn ở bên ngoài đi tuyến sự nghiệp.
Nghĩ vậy, Giang Ngư bỗng nhiên thấy may mà mình xuyên thành một pháo hôi vô danh không quan trọng trong truyện, lên sân khấu chỉ có một chương, hoàn toàn không ảnh hưởng bất kỳ chuyện gì.
Nếu mà nàng không cẩn thận xuyên thành nữ chính...
Giang Ngư yên lặng tự hỏi một chút: Tốt nhất kết quả đại khái là nàng biến một quyển truyện tu tiên thành một quyển truyện làm ruộng. Nói nào ngay lấy trình độ hung hiểm như tối hôm qua, sợ là lúc nào nàng cũng có khả năng treo.
Quả nhiên không phải ai cũng có thể làm nữ chính.
Nàng nhớ tới những hạt giống ngày hôm qua mua, nhìn một vòng, bèn dùng rào tre khoanh một miếng đất ở hậu viện, chuẩn bị dùng để trồng những rau quả đó.
Về phần hạt thóc thì nàng chuẩn bị đến lúc đó cũng làm mảnh đất ở bờ sông để trồng, tiện cho việc dẫn nước.
Nhưng cây nông nghiệp này không giống linh thảo, nàng có thể dùng phương pháp lười biếng hạ linh vũ, người thường lại không được.
Cho nên nàng quyết định dựa theo phương pháp làm ruộng của người thường để trồng những cây nông nghiệp này.
Nàng lấy túi trữ vật đựng hạt giống ra, với thiên phú hiện giờ của nàng, ánh mắt đầu tiên nhìn hạt giống là có thể nhìn ra loại cây trồng này thích hợp sinh trưởng dưới hoàn cảnh nào, có tác dụng gì, chu kỳ sinh trưởng khoảng bao lâu.
Từ khi huyết mạch thức tỉnh, đan điền mọc ra hạt giống thần bí, Giang Ngư cảm thấy mình trồng trọt càng ngày càng giống trò chơi gieo trồng.
Xác định xong vị trí đồng ruộng, Giang Ngư cầm cái cuốc nhỏ và nhóm con rối cùng nhau cuốc đất.
Lúc Ninh Thuần Trưởng lão đến, nhìn thấy cảnh nàng mặc một bộ quần áo nửa cũ nửa mới, ống quần cuốn lên, đi chân trần đạp lên trên mặt đất, múa may cái cuốc.
...
Ông ta không nói gì một lát, hiển nhiên Giang Ngư căn bản không phát hiện ra ông ta. Ông ta đành phải khụ một tiếng, bày tỏ sự tồn tại của mình.
Ngày thường đều dùng pháp thuật làm ruộng, hiếm khi tự mình động tay động chân, Giang Ngư rất thích thú. Nàng nghe được động tĩnh, nhìn thấy Ninh Thuần Trưởng lão, lạ lùng hỏi: “Ninh Thuần Trưởng lão, thật là khách ít đến, sao ngài lại đến?”
Giọng điệu thật sự có lệ, động tác cuốc đất cũng không dừng lại.
Ninh Thuần Trưởng lão vẫn khó bày ra sắc mặt tốt với nàng được, nhưng giọng điệu nói chuyện thì ôn hòa hơn nhiều. Ông ta nghe Tuế Văn Trưởng lão nhắc đến việc trong thức hải của Giang Ngư có “Yểm”, biết có lẽ chuyện trước đó, cô nương này bị oan.
Nhưng thứ nhất chuyện còn chưa có kết luận, thứ hai ông ta cũng không bỏ mặt mũi để xin lỗi một vãn bối được, cho nên sắc mặt lúc xanh lúc trắng, có vẻ vặn vẹo, trông hết sức quỷ dị.
May là Giang Ngư căn bản cũng không nhìn ông ta.
Ninh Thuần Trưởng lão thấy nàng như vậy muốn tức giận, lại đè xuống.
Hôm nay ông ta đến là có chính sự: “Có phải linh điền của ngươi sắp chín không?”
Giang Ngư ngừng động tác, cảnh giác nhìn ông ta: “Phải! Có chuyện gì sao?”
Bình tĩnh mà xem xét, nàng rất tín nhiệm tông môn, thậm chí bởi vì những điều nhìn thấy nghe thấy trong một tháng mà còn sinh ra lòng trung thành.
Nhưng những thứ này lại không liên quan đến Ninh Thuần Chân Nhân vừa gặp mặt lần đầu đã ôm ác ý với nàng.
Thánh nhân mới có thể lấy ơn báo oán, Giang Ngư tự nhận không làm được. Nàng cũng rất khó có sắc mặt tốt với Ninh Thuần Chân Nhân.
Thấy dáng vẻ này của nàng, tâm trạng Ninh Thuần Chân Nhân phức tạp, nhưng ông ta vẫn nhớ đến chính sự: “Linh thảo của ngươi sau này không cần đưa cho Từ quản sự nữa, cũng không cần đi đổi linh châu ở ngoại môn. Giao cho ta...”
Thấy sắc mặt Giang Ngư thay đổi, Ninh Thuần Chân Nhân ý thức được mình nói sai rồi, sửa miệng: “Ý ta là bán cho ta, ta thu mua giá cao.”
Giang Ngư không trả lời mà lại hỏi: “Vì sao?”
Tuy rằng nàng không thích Ninh Thuần Chân Nhân, lại chưa từng hoài nghi nhân phẩm của ông ta. Dù sao đối phương cũng chưa từng vận dụng thân phận Trưởng lão quản sự Linh Thảo Viên ức hiếp nàng vào lúc nàng nghèo túng nhất cũng chưa thức tỉnh bàn tay vàng làm ruộng, nhiều nhất chỉ độc miệng vài câu.
Nói một cách khác, biết nàng và đám người đám người Tuế Văn Trưởng lão có giao tình, nàng không tin Ninh Thuần Chân Nhân dám bắt nạt nàng.
Ninh Thuần Chân Nhân cũng không nói dối nàng, trầm giọng nói: “Tin tức Linh Thảo Viên không thông, ngươi đại khái không biết tin tức Tuế Văn sư thúc tổ độ kiếp thành công mang đến chấn động lớn thế nào với toàn bộ Tu Chân Giới.”
“Ngươi cho rằng trong khoảng thời gian này vì sao Tuế Văn sư thúc tổ và các vị các Trưởng lão đều không thấy bóng dáng? Bởi vì trong tông môn có rất nhiều người đến thử.”
“Với năng lực đặc thù kia của ngươi, nếu lộ ra ngoài, Thái Thanh Tiên Tông chưa chắc đã có thể chặn lại tất cả những người bụng dạ khó lường thay ngươi, đặc biệt là những hạng người sắp hết tuổi thọ, lâm vào tuyệt cảnh liều chết đánh cược.”
Ông ta nói: “Linh thảo của ngươi đưa ra ngoài tuy rằng không có tác dụng nghịch thiên như vậy, nhưng không đảm bảo được người có lòng sẽ liên tưởng đến trên người của ngươi. Để bảo đảm, những linh thảo này sẽ do ta mang đi, đưa vào Dược Phong, đặt ở trên người một Trưởng lão không muốn lộ ra tên họ ở Dược Phong.”
“Chỉ là...” Ông ta dừng một chút: “Thanh danh của ngươi có lẽ phải tạm thời ẩn đi.”
Có thể trồng được linh thảo phẩm chất hoàn mỹ, mà linh thảo lại có thể tăng lên xác suất thành đan của Luyện Đan Sư. Người như vậy, truyền ra ngoài, tuyệt đối là đối tượng theo đuổi của vô số Luyện Đan Sư.
Tu sĩ trẻ tuổi ai mà không thích danh tiếng?
Nhưng Giang Ngư hoàn toàn không thèm để ý cái này.
Không lưu danh tốt lắm.
Một con cá mặn muốn nổi danh làm cái gì? Danh tiếng lớn, cùng đến với nó chính là phiền toái, đến lúc đó có muốn nằm cũng không được.
“Hóa ra là vậy.”
Ninh Thuần Chân Nhân còn đang nói: “Việc này đúng là làm ngươi uất ức. Ngươi yên tâm, giá cả ta trả tuyệt đối không để ngươi thiệt thòi. Hơn nữa, tông môn cũng sẽ bồi thường cho ngươi...”
“Không cần bồi thường thêm, ta không cảm thấy uất ức.” Giang Ngư xua tay: “Sắp xếp như này khá tốt, mỗi tháng ta đỡ phải đi thêm một chuyến.”
Nàng chỉ hứng thú với hướng đi của linh thảo: “Không biết đến lúc đó linh thảo của ta sẽ đi nơi nào?”
Ninh Thuần Trưởng lão cũng không giấu tính toán của tông môn: “Dược Phong sẽ để một phần lại nghiên cứu. Phần lớn sẽ dựa theo quá trình bình thường đưa vào Linh Dược Đường phát đến tay đệ tử bình thường.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...