Cảm nhận cảm xúc mềm mại bên má, trong lòng Giang Ngư cũng mềm thành một vũng nước: “Nhan sư tỷ, bọn nó đây là…?”
Nhan Xán không nói gì, lúc này quả cầu tuyết mở miệng.
Tiếng kêu không còn là thú nhỏ non nớt, mà là tiếng người câu chữ rõ ràng, tinh tế, mềm mại: “Không đi, không đi!”
“Ôi chao!” Giang Ngư bị đáng yêu đến tim gan đều run rẩy: “Thế mà còn có thể nói, quá đáng yêu rồi.”
“Không muốn về nhà à?” Giang Ngư không có nguyên tắc, quay đầu nhìn Nhan Xán: “Nhan sư tỷ, nếu không đêm nay tỷ ở lại chỗ muội nghỉ một đêm nhé?”
Nhan Xán thầm nói đám lưu manh kia ở lại chỗ này sợ không phải chuyện một ngày.
Nàng ấy vẫn cố gắng muốn cứu vãn: “Ngày mai tỷ còn phải nhận nhiệm vụ, có lẽ phải ra ngoài.”
Quả cầu tuyết nhận được ánh mắt của Tiểu Hồng, giọng run rẩy nhưng giọng điệu rất kiên định: “Ngươi đi, chúng ta không đi!”
Nhan Xán: “...”
Cuối cùng nhóm linh thú vẫn ở lại.
Giang Ngư cực nhiệt tình mời Nhan Xán ở lại chung, nhưng Nhan Xán thật sự không muốn thấy đám bực mình này, nói hai ngày sau lại đến.
Trước khi đi, nàng ấy còn cố ý nói với Giang Ngư: “Muội đừng chiều bọn nó quá. Đám nhóc này, tuyệt đối không ngây thơ trong sáng như muội nghĩ đâu.”
Lúc nàng ấy nói những lời này, Giang Ngư đang ôm quả cầu tuyết vào trong ngực, vui sướng gật đầu: “Biết mà! Biết mà! Sư tỷ yên tâm đi.”
Nhan Xán:...
Nhìn dáng vẻ này của muội, thật sự tỷ không yên tâm mà.
Tiễn Nhan Xán đi, sắc trời đã tối, ánh nắng chiều treo một tầng màu đỏ đậm, quật cường chưa chịu lặn.
Trong ngực Giang Ngư ôm quả cầu tuyết, trên vai còn ngồi xổm một đứa, vừa quay đầu đã bắt gặp một đôi mắt xanh lè lè trong bóng đêm.
Nàng hoảng sợ, phản ứng lại: “Tiểu Hắc!”
Tiểu Hắc tức giận kêu meo meo mấy tiếng, linh thú bên người nàng cũng không có phản ứng gì.
Giang Ngư tự nhận đã hiểu ý nó, trấn an nó: “Tiểu Hắc, mấy đứa Tiểu Hồng là khách, chỉ ở chỗ này chơi mấy ngày mà thôi. Cưng yên tâm, cưng vẫn là cục cưng mà mẹ yêu nhất.”
Bé mèo đen càng phẫn nộ hơn, quay đầu chui vào bụi hoa, mặc kệ nàng.
Giang Ngư thở dài chuẩn bị đi làm linh vũ trước, làm linh vũ xong rồi lại đi dỗ nó.
Đám lông xù xù mới tới đều rất thích dính lấy nàng. Cho dù Giang Ngư không ôm, bọn nó cũng rất ngoan đi theo sau Giang Ngư giống một đám trẻ con ngoan ngoãn xếp hàng trong nhà trẻ.
“Ta phải làm linh vũ. Nếu có ai trong các ngươi sợ nước thì mau tránh sang một bên.”
Nhóm thú nhỏ đều ngoan ngoãn lắc đầu.
Bây giờ Giang Ngư đã không phải là Giang Ngư của ngày xưa, lúc hạ linh vũ còn phải tính toán tỉ mỉ, tính toán linh lực có đủ dùng không nữa.
Nàng nhớ tới Tiểu Hắc giận dỗi, trong lòng có chủ ý.
Nàng giơ tay, điểm sáng màu xanh lục tụ lại ở lòng bàn tay ngưng tụ thành một quả cầu linh lực to bằng nắm tay.
Giang Ngư ném quả cầu ánh sáng lên không trung, ánh sáng linh lực nở rộ như pháo hoa, phác họa ra ảo ảnh một con thú thật lớn cao đến 10 mét.
Nhìn kỹ con thú lớn này giống Tiểu Hắc như đúc.
Sự thật chứng minh hình thể là tồn tại áp bách. Tiểu Hắc ngày thường nhìn ngốc nghếch đáng yêu, sau khi thân thể phóng to gấp mấy trăm lần thì cũng có thêm chút hung ác dữ tợn.
“Tiểu Hắc! Tiểu Hắc! Nhìn xem, cưng uy vũ mạnh mẽ thế nào này!”
Bé mèo đen núp ở bụi hoa đã sớm thấy được cảnh này.
Nó liếc đôi mắt sáng ngời của Giang Ngư, trong lòng hừ một tiếng.
Cô gái này thật biết dỗ người, cho rằng dùng chút thủ đoạn nhỏ này là nó sẽ mắc mưu á?
Nhưng mà nể mặt nàng thức thời, nghĩ cách dỗ nó vui vẻ, nó bèn cố mà tha thứ cho nàng vậy.
Lúc này, thú lớn trên không trung há to miệng, “Grao” một tiếng, lập tức có linh vũ màu xanh nhạt từ trên trời giáng xuống.
Đúng là thực sự có hô mưa gọi gió, khí nuốt núi sông.
“Tiểu Hắc thật uy phong!” Giang Ngư khen.
Bé mèo đen ghé vào bụi hoa nhìn cảnh này, vui vẻ quơ quơ cái đuôi, nghĩ đây mới là dáng vẻ mà nó nên có.
Lại rất nhanh tỉnh táo: Thứ đồ xấu thế kia liên quan gì đến nó? Đổi thành bản thể của nó, sẽ càng đẹp mắt càng uy phong hơn mà nhỉ?
Không nói đến Tiểu Hắc có bị kinh ngạc không, dù sao sáu con linh thú khác đều xem đến hai mắt sáng lên.
Linh thú có thể làm ra hành động làm nũng bày tỏ sự đáng yêu ăn vạ trong nhà người khác không đi bực này là thuộc tính gì có lẽ cũng có thể đoán được. Ai có thể từ chối trò chơi trẻ trâu lại ngầu lòi này chứ?
Trong lúc nhất thời, làn váy Giang Ngư bị vài cái móng vuốt ôm lấy, một đám oa oa oa tỏ vẻ mình cũng muốn.
Giang Ngư lâm vào một sự vừa ngọt ngào vừa buồn rầu. Nhưng nàng là người có nguyên tắc, rất bình tĩnh biết bây giờ mình đang dỗ ‘con trai’. Nếu thật sự thỏa mãn đám thú nhỏ này, sợ là Tiểu Hắc lại sắp lườm nàng.
Nàng đành phải trấn an cả lũ: “Tối nay không được, tối nay là Tiểu Hắc ca ca. Ngày mai lại đến lượt các ngươi.”
Tiểu Hắc dựng lỗ tai lên nghe động tĩnh, cái đuôi sung sướng quét quét trong không trung, khinh thường nhìn đám tiểu yêu tinh xin được sủng kia một cái: Hứ.
Tuy rằng nhóm linh thú tiếc nuối, nhưng cũng thật sự nghe lời, hoàn toàn không ầm ĩ không quậy.
Giang Ngư thấy vậy, lại vô cùng hâm mộ Nhan Xán ở trong lòng.
Làm linh vũ xong, sắc trời đã hoàn toàn đen xuống.
Trong viện từng ngọn lên sáng lên.
Nhóm thú nhỏ chưa từng thấy cảnh như này, một đám đồng loạt nâng đầu lên tò mò nhìn, trong miệng thỉnh thoảng lẩm nhẩm lầm nhầm phát ra âm thanh dường như đang thảo luận gì đó.
Giang Ngư thấy thế cảm thấy thú vị, dứt khoát theo dáng vẻ chúng nó, nặn cho mỗi con một ngọn đèn linh thú. Bây giờ nàng đã khôi phục tu vi, làm mấy thứ này càng thêm thuận buồm xuôi gió.
Đèn tỏa sáng lấp lánh giống như đúc bay trên đỉnh đầu nhóm yêu thú giống như sinh đôi, một đám thú nhỏ nhìn mà hai mắt sáng lên.
Tiểu Hồng tò mò nhìn đèn trên đỉnh đầu, dưới chân vừa giẫm, thân thể nho nhỏ đã bay vèo lên đụng vào. Đèn linh lực kia như quả bóng cao su bị đâm cho bắn lên trời, lại chậm rì rì rơi xuống.
Chơi vui!
Mặc kệ là giống thú nào thì dường như đều không từ chối được trò chơi như này.
Rất nhanh, mấy con thú nhỏ khác cũng học theo, chơi với đèn của mình. Lúc sau, bọn nó bắt đầu không thỏa mãn với đèn hình thú, nhóm ngôi sao ánh trăng trong viện cũng gặp tai nạn, bị đâm bay tán loạn trong viện.
Giang Ngư dọn ra cái ghế dựa, chống cằm, cười tủm tỉm xem bọn nó chơi.
Thậm chí nàng còn nặn thêm nhiều đèn để bọn nó chơi.
Qua khoảng non nửa canh giờ, đại khái là chơi mệt mỏi, quả cầu tuyết dừng lại trước.
Nó nhìn xung quanh một vòng, tìm được Giang Ngư ngồi ở góc, lập tức lạch bạch chạy tới, dựa gần góc váy nàng cọ cọ, thoải mái dễ chịu ghé vào góc váy nàng ngủ mất.
Giống một quả cầu tuyết nhỏ nằm ở dưới chân.
Giang Ngư thở thật nhẹ nhàng, cẩn thận nhìn tiểu tiên thú ngủ ở bên người mình, giơ tay nhẹ nhàng sờ sờ.
Các linh thú khác cũng lục tục đi ngủ. Chúng nó học theo, nằm chen bên cạnh quả cầu tuyết, dựa vào Giang Ngư ngủ say sưa.
Cuối cùng chỉ còn lại có Tiểu Hồng, theo Giang Ngư quan sát nó như là anh cả của nhóm thú nhỏ này.
Tiểu Hồng cực có khí thế anh cả, nhìn các em ghé vào bên chân Giang Ngư, hoàn toàn không đi cướp chỗ với bọn nó, mà là nhẹ nhàng nhảy lên trên đùi Giang Ngư, thoải mái dễ chịu nằm sấp xuống.
Hạc trắng đến vào đúng lúc này.
Trong lòng cô bé nhớ Giang Ngư, nhớ tới ngày đó Giang Ngư bị chủ nhân ném văng ra, trong lòng cô bé có chút lo lắng.
Đã nhiều ngày nay, cô bé vẫn luôn trông nom Cơ Trường Linh, mãi đến khi tình hình của chàng ổn định, cô bé mới sang bên chỗ Giang Ngư xem sao.
Kết quả vừa bước đến, con mèo ngốc phiền người thì không thấy, nhưng thứ đang ghé vào trong lòng Giang Ngư là cái gì kia?
Còn một, hai, ba, bốn, năm con gì nằm rạp trên đất kia?
Hạc trắng xinh đẹp ưu nhã tức giận đến thiếu chút nữa đã dựng cả lông lên.
Cô bé muốn tạo bất ngờ cho Giang Ngư, đến lặng yên không một tiếng động, lúc này lại không nhịn được hừ mạnh một tiếng.
Giang Ngư nhìn sang, bất ngờ vui vẻ: “Đan Lân!”
Nàng vội vàng đứng dậy, ý thức được gì đó lại nhẹ nhàng nâng chân, không muốn quấy nhiễu đến nhóm thú nhỏ đang ngủ, lại cực nhẹ đặt Tiểu Hồng đang nằm trong lòng sang bên cạnh rồi mới đi về phía hạc trắng.
“Đan Lân! Đã lâu không gặp!” Nàng giơ tay muốn ôm cô bé lại bị hạc trắng né tránh.
Cô bé ghét bỏ nói: “Hừ, mùi hương khác, khó ngửi chết đi được.”
Có à? Giang Ngư nâng ống tay áo lên ngửi. Linh thú cũng có thể tu luyện hít thở linh khí, ngày thường ăn cũng là linh gạo linh thảo, không có khả năng có mùi.
Hạc trắng đá hòn đá nhỏ dưới chân: “Lần trước dưới tình thế cấp bách chủ nhân ném văng ngươi ra, ta đến thăm ngươi. Nếu không có việc gì, ta đi về trước.”
Giang Ngư đã hiểu ra Đan Lân đang để ý cái gì.
Nàng giữ chặt hạc trắng muốn đi, dùng hai cái thanh khiết thuật cho mình, cười khanh khách nói: “Bây giờ không còn mùi nữa.”
Nói xong, một tay ôm hạc trắng không tình nguyện vào trong ngực: “Vẫn là Đan Lân nhà ta thơm nhất!”
Hạc trắng liếc đám thú nhỏ kia một cái: “Phải không?”
Giang Ngư lập tức tự chứng minh sự trong sạch: “Đám thú nhỏ này là một vị sư tỷ của ta ở Linh Thú Phong nuôi, ở chỗ ta hai ngày mà thôi.”
Giọng nói của nàng cực kỳ chân thành: “Địa vị của Đan Lân ở lòng ta không ai có thể thay thế được.”
Lời này thì không phải dỗ người.
Hạc trắng là linh thú đầu tiên sau khi nàng đến ở Linh Thảo Viên. Ngoại hình, tính cách của cô bé đều hợp với thẩm mỹ của Giang Ngư. Nếu không phải cô bé đã có chủ, Giang Ngư nhất định sẽ nghĩ mọi cách lừa hạc về nhà.
Dỗ hạc xong, Giang Ngư bắt đầu hỏi chính sự: “Cơ sư huynh có khỏe không?”
Hạc trắng đáp: “Chủ nhân bị bệnh cũ, mấy năm nay vẫn luôn ở Linh Thảo Viên tu dưỡng. Lần này là bị lôi kiếp của Tuế Văn Trưởng lão bất ngờ làm phát bệnh, nhưng mà đã khống chế tốt rồi.”
Cô bé không quên lại lần nữa giải thích với Giang Ngư: “Lần trước là dưới tình thế cấp bách chủ nhân mới động thủ, chứ không phải là cố ý ném ngươi. Chủ nhân sợ bản thân không khống chế được mà làm ngươi bị thương.”
Giang Ngư biết thái độ làm người của Cơ Trường Linh, tất nhiên không để ý: “Không có việc gì, ta vẫn chưa bị thương. Cơ sư huynh không có việc gì là được.”
Nàng hỏi hạc trắng, mình có thể qua thăm không.
Hạc trắng ngẫm nghĩ: “Lại chờ hai ngày nữa đã. Qua hai ngày, chủ nhân hẳn đã tốt rồi.”
Lúc này, nhóm thú nhỏ mà Giang Ngư cho rằng đã ngủ rồi, đang quỳ rạp không tiếng động giao lưu trên mặt đất:
“Lại đến một con nữa, chỗ này của nàng thật nhiều linh thú.”
“Nói nhảm! Chúng ta thích nàng, thú khác chắc chắn cũng thích.”
“Ôi! Sao nàng không phải đệ tử chứ Linh Thú Phong?”
“Ngươi muốn phản bội Nhan Nhan?”
“... Ý ta là nàng ở Linh Thú Phong càng tiện ăn ké, nơi này quá xa.”
“Hạc trắng này có lai lịch gì nhỉ? Hơi thở trên người thật dữ.”
“Thật sự rất dữ. Vừa rồi, lúc nàng liếc sang, thiếu chút nữa ta đã hiện nguyên hình.”
“Ấy! Nàng tới!”
“...”
Bước chân hạc trắng nhẹ nhàng chậm chạp, đi đến gần đám thú nhỏ này.
Mới vừa rồi cô bé chỉ lo tức giận nên vội vàng nhìn lướt qua. Lúc này ánh mắt nhẹ nhàng đảo qua, đã để cô bé phát hiện không đúng.
Cô bé nhìn về phía Giang Ngư: “Ngươi nói, đây là đồng môn mới quen đưa lại?”
Giang Ngư gật đầu.
Thấy hạc trắng như cảm thấy rất hứng thú, Giang Ngư cho rằng cô bé vẫn rất để ý nên kể lại đại khái cho cô bé nghe.
Nghe xong một loạt hành động làm nũng đáng yêu mạnh mẽ lưu loát của đám “thú con” này…
Hạc trắng:...
Vì miếng ăn, các ngươi vứt mặt mũi thoải mái thật.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...