Trò chuyện một lúc, Cơ Trường Linh đã không thấy tăm hơi bóng dáng.
Giang Ngư ôm hạc trắng, tiếp tục xem thoại bản tối hôm qua chưa đọc xong.
Ngẫu nhiên ngẩng đầu nhìn một cái, thấy sắc trời tối tăm đến dọa người, toàn bộ màn trời như là bị một sức mạnh túm lấy ép xuống mặt đất. Cách một tầng kết giới vẫn có thể cảm nhận được áp lực kỳ lạ kia.
Nàng bắt đầu thả trôi suy nghĩ, trong chốc lát nghĩ Linh Thảo Viên có động tĩnh lớn như vậy, cũng không biết các chỗ khác của Thái Thanh Tiên Tông có thể cảm nhận được không?
Thời tiết dị thường đến vậy, có thể ảnh hưởng đến cuộc sống hằng ngày của các đệ tử không?
Lại bắt đầu lo lắng cho linh điền của mình, không biết trận độ kiếp này cần bao lâu, bỏ mặc linh điền không biết có xảy ra việc gì không.
Sau chốc lát, lại nghĩ đến đời trước, mỗi lần thời tiết giông tố, vẫn luôn có cư dân mạng trêu chọc đạo hữu phương nào đang độ kiếp.
Hiện tại, nàng chân chính nhìn thấy có người độ kiếp.
Đáng sợ hơn mưa bão sấm chớp nhiều!
Hạc trắng nhận thấy nàng thất thần, hỏi nàng suy nghĩ gì.
Lúc cô bé hỏi điều này, Giang Ngư vừa hay nghĩ đến người bạn Tiểu Thận Thú của mình.
Nàng hỏi hạc trắng có biết Thận Thú không.
Hạc trắng đáp: “Ta biết, trong tông môn cũng có, ta đã thấy một lần.”
Giang Ngư hứng thú nói nàng cũng quen một con Tiểu Thận Thú.
“Nó khá xinh đẹp, màu lam phát sáng, thân thể xinh đẹp như là hội tụ từ sao trời mà thành. Nghe giọng nói thì giống với ngươi đều là các bạn nhỏ đó.”
“Nó tặng ta một mảnh vảy sáng lấp lánh như đá quý. Ta nhờ một vị sư huynh Vạn Tượng Phong giúp ta luyện chế thành chuông gió. Chờ lần sau ta đi lấy về, ngươi có thể thấy được.”
Nàng hơi lo lắng nói: “Tiểu Thận Thú ở tông môn làm linh giá. Nó có thể nghe được tiếng sấm độ kiếp không? Nó sẽ không sợ hãi chứ?”
Hạc trắng nói cho nàng: “Tuế Văn Trưởng lão và các Trưởng lão khác liên thủ bày ra kết giới ở Linh Thảo Viên. Ở ngoài Linh Thảo Viên sẽ không có ảnh hưởng gì, chỉ có tu sĩ cảnh giới cực kỳ cao, mới có thể cảm nhận được.”
Giang Ngư yên lòng.
Nàng lại hỏi Cơ Trường Linh đi dâu.
Hạc trắng: “Chủ nhân đi đến chỗ Tuế Văn Trưởng lão độ kiếp rồi. Lôi kiếp lớn bực này, ở phụ cận quan sát có lẽ sẽ có điều giúp ích cho việc tu hành của chủ nhân.”
Giang Ngư suýt xoa một tiếng, trong lòng sinh bội phục.
Nàng cách xa chỗ Tuế Văn Trưởng lão độ kiếp vạn dặm, đã cảm thấy áp lực rất lớn.
Cơ sư huynh thế mà lại tự đi đến đó, thật là kẻ mạnh mà.
Nghĩ đến đây, trong lòng nàng hơi tò mò, móc ra bảng xếp hạng đệ tử tông môn lần trước mới xem một nửa.
Loại “tiên đời hai” vừa nhìn đã biết không tầm thường như Cơ sư huynh, chắc chắn cũng phải có tên trong bảng chứ.
Giang Ngư lật đầu là bảng Tinh Tú.
Từ hạng một lật đến hạng một trăm, không tìm được.
Đầu tiên là nghi hoặc trong chốc lát, Giang Ngư mới phản ứng lại: Tư duy của nàng không thay đổi, thấy Cơ sư huynh trẻ tuổi, theo bản năng đã coi chàng là một người trẻ hơn hai mươi tuổi.
Nhưng bản thân nàng đều đã một trăm tuổi. Cơ sư huynh chắc chắn còn lớn tuổi hơn nữa!
Giang Ngư lại lật về bảng Kỳ Lân, từ hạng một đến hạng một trăm.
Ặc, vẫn không tìm được.
Hạc trắng tò mò hỏi nàng: “Ngươi đang xem gì đấy?”
“Không có gì, tùy tiện lật chơi.” Giang Ngư làm như không có việc gì mà nhét sạch về lại túi trữ vật.
Thái Thanh Tiên Tông có mấy chục vạn đệ tử, trên sách này chỉ ghi lại một trăm, không thể đi lên quá bình thường.
*
Buổi trưa, Giang Ngư dùng thịt yêu thú mà buổi sáng Cơ Trường Linh đưa, thêm vào một chút linh thảo, lại thả một ít nấm, hạnh phúc hầm một nồi.
Một người một con hạc một mèo ăn đến bụng tròn vo.
Giang Ngư ăn uống no đủ, buổi chiều bắt đầu xoay quanh ở trong sân, nghiên cứu hoa cỏ mà Cơ Trường Linh trồng.
Nhưng mà loại trạng thái thanh thản này cũng không thể kéo dài bao lâu.
Nàng ăn cơm trưa xong không đến nửa canh giờ, sắc trời bỗng nhiên tối sầm.
Trong bóng tối, gió nổi.
Cuồng phong tàn sát bừa bãi, cỏ cây xung quanh phát ra tiếng bi ai than thở không chịu nổi, sương mù nặng nề, đất trời trong khoảnh khắc này như dị biến thành một con thú khổng lồ dữ tợn, cần phải cắn nuốt người ta.
Nàng hãi hùng khiếp vía nhìn về phương xa, nơi đó, mây sét đã hình thành một lốc xoáy lớn đáng sợ, tia sét màu tím đen từ trong đó trút xuống, như muốn đập nát hết tất cả sinh mệnh trong đó đến không còn gì.
Giang Ngư biết bên trong đám sét kia làm gì.
Là Tuế Văn Trưởng lão.
Lần đầu tiên nàng tận mắt thấy cảnh tu sĩ độ kiếp, cho dù cách xa nhau cực xa, nhưng có thể cảm nhận được một chút uy lực còn sót lại của lôi kiếp, cũng đủ để trong lòng run sợ.
Thế Tuế Văn Trưởng lão thì sao?
Ông ấy thật sự có thể chống nổi ư?
Cảm xúc mềm mại đặt ở trên cổ tay nàng, Giang Ngư lấy lại tinh thần.
Không biết khi nào hạc trắng hái một cành hoa xuống, ngậm ở trong miệng.
Thấy Giang Ngư nhìn về phía mình, cô bé nhẹ nhàng cúi đầu, đặt cành hoa kia vào lòng bàn tay Giang Ngư.
“Ngươi sợ hãi à?” Nàng nghiêng đầu nhìn Giang Ngư, trong giọng nói tràn ngập khó hiểu, cũng an ủi nàng: “Đưa hoa cho ngươi nè, ngươi đừng sợ, ta sẽ bảo vệ ngươi.”
Giang Ngư lập tức cảm thấy mình không có tiền đồ.
Lá gan thế mà còn không lớn bằng một con hạc.
Nàng nắm đóa hoa xinh tươi kia trong tay, cảm thấy rất mất mặt: “Ta chỉ đang lo lắng cho Tuế Văn Trưởng lão.”
“Không có gì phải lo lắng.” Hạc trắng nói với giọng tự nhiên: “Tuổi thọ của Tuế Văn Trưởng lão đã gần đến cuối. Nếu không thể đột phá thì chỉ có thể trơ mắt nhìn bản thân đi về phía cái chết. Lần này độ kiếp, là kỳ ngộ của ông ấy.”
“Nếu thất bại thì là vận mệnh ông ấy đã như vậy. Nếu thành công thì một bước lên trời.”
Lời này bình tĩnh tàn khốc, đối lập với giọng trẻ con trong trẻo dễ nghe của cô bé, làm người ta cảm thấy một loại cảm giác không khỏe da đầu tê dại.
Hạc trắng nói xong, dường như cũng ý thức được mình nói lỡ, có hơi căng thẳng nhìn Giang Ngư.
Nhưng cô bé không biết, ở trong mắt Giang Ngư, cô bé chỉ là một con hạc đáng yêu tao nhã, xinh đẹp, cao ngạo, thoạt nhìn tính tình không tốt nhưng sẽ vào lúc nàng căng thẳng thì ngậm một cành hoa đưa cho nàng mà thôi.
Giang Ngư ôm cổ cô bé, dùng sức cọ lông chim như tơ lụa của hạc trắng đến lộn xộn: “Ôi, Đan Lân! Ngươi đột nhiên nói mấy lời già dặn như vậy, sẽ làm một người hơn trăm tuổi như ta có vẻ ấu trĩ.”
Đan Lân trộm nói ở trong lòng: Ngươi vốn đã rất ấu trĩ.
*
Lôi đình đáng sợ giằng co ba ngày ba đêm.
Lôi đình tới đột nhiên, rời đi cũng đột ngột.
Trời nháy mắt sáng lên.
Gió dừng, mây tan, vầng mặt trời nghẹn ba ngày sung sướng vẩy ánh sáng của nó xuống nhân gian.
Sự yên tĩnh giữa đất trời làm lòng người hoảng hốt.
Trái tim Giang Ngư treo cao, nàng nhỏ giọng hỏi hạc trắng: “Đan Lân, bây giờ tình hình thế nào? Tuế Văn Trưởng lão độ kiếp thành công chưa?”
Hạc trắng cũng không biết.
Con bé chần chờ nói: “Ta hỏi chủ nhân một chút…”
Còn chưa dứt lời, một bóng áo trắng từ xa tới gần đã đi vào bên trong sân.
“Cơ sư huynh…” Lời còn lại đã bị tắt ngấm trong miệng Giang Ngư.
Thanh niên đi vào nghe được tiếng gọi, ngước mắt nhàn nhạt nhìn nàng một cái.
Sắc mặt chàng bình tĩnh như ngày thường, áo trắng không dính bụi trần, vẫn Cơ sư huynh như được trạm trổ bằng ngọc kia.
Nhưng cặp mắt màu nâu nhạt kia, xung quanh tròng mắt như có một vòng màu đỏ bò lên.
Giang Ngư đang muốn nhìn kỹ thì thấy Cơ Trường Linh giơ tay, một cơn cuồng phong nổi lên, cuốn lấy nàng, từ trong viện ném cả người cả mèo ra ngoài.
“Bịch” một tiếng, Giang Ngư vững chắc bị ném trên mặt đất.
Cũng may là đất đen mềm mại, còn có một tầng cỏ xanh, hơn nữa thân thể tu sĩ được bồi dưỡng sức chịu đựng, trừ lúc ngã xuống bị chấn động đến ngây người ra thì Giang Ngư không bị thương chỗ nào cả.
Tiểu Hắc nhẹ nhàng rơi trên mặt đất, một đôi tròng mắt màu vàng sáng kinh ngạc nhìn chằm chằm Giang Ngư. Nó nghi hoặc vì sao lại có tu sĩ ngốc vậy, đến điều chỉnh tư thế rơi xuống từ trên không mà cũng không biết.
Giang Ngư còn bị vây trong trạng thái khiếp sợ khi bị người ta xách lên ném ra ngoài. Nàng theo bản năng nhìn lại bên kia, phát hiện toàn bộ sân của Cơ Trường Linh thế mà không thấy bóng dáng!
Nàng đầy mờ mịt, nhưng ngay sau đó cảm thấy nơi này thật quen mắt, mới phát hiện nàng bị ném thẳng tới chỗ phòng của nàng ban đầu.
Giang Ngư lập tức quên mất chuyện khác, bò dậy đi xem linh điền bảo bối của mình.
Còn may! Tuy rằng hơi héo nhưng sức sống của nhóm linh thảo quả nhiên đầy đủ, đều sống rất tốt.
Giang Ngư nhẹ nhàng thở ra, đang muốn bấm tay niệm thần chú làm một trận linh vũ, không trung bỗng nhiên sáng lên.
Nàng theo bản năng ngẩng đầu lên, thấy được thịnh cảnh tráng lệ mà đời này chưa bao giờ được thấy.
Bầu trời phương nam chợt dâng lên mây lành năm màu lóa mắt, ráng màu trong vắt, thậm chí ánh sáng còn át ánh sáng của vầng mặt trời. Kỳ hoa và dị thú từ bên trong ráng màu ra đời, dáng người lúc ẩn lúc hiện bên trong mây lành.
Giang Ngư kinh ngạc cảm thán nhìn cảnh long trọng này, không cần bất kỳ kẻ nào báo, nàng cũng biết: Tuế Văn Trưởng lão, tất nhiên là độ kiếp thành công.
Dị tượng kéo dài khoảng chừng nén hương, bóng dáng mây lành và kỳ hoa dị thú dần dần nhạt đi, hóa thành ánh sáng vàng.
Ánh sáng vàng đi một vòng ở trên không trung, chợt nở rộ…
Vô số điểm sáng màu vàng nở rộ, hóa thành cam lộ rơi xuống mặt đất.
Cơn mưa màu vàng đi đến đâu, cây khô gặp mùa xuân, mặt đất bị sấm sét tàn sát bừa bãi một lần nữa toả sáng sức sống.
Linh điền của Giang Ngư cũng may mắn được món quà của đất trời này. Nhóm linh thảo vốn ủ rũ nhanh chóng sinh trưởng, chớp mắt đã chín, vẫn còn chưa dừng lại. Linh thảo bình thường chỉ có thể cao đến phía dưới đầu gối một hơi cao vọt đến ngang đùi Giang Ngư.
Vô số điểm sáng màu xanh lục từ trên thân linh thảo trôi nổi, hoàn toàn đi vào bên trong thân thể Giang Ngư còn đang kinh ngạc cảm thán.
Thế giới trong mắt nàng thay đổi.
Cự mộc, hoa tươi, cỏ xanh ở trong Linh Thảo Viên nhìn không đến điểm cuối, ở trong mắt Giang Ngư đều “sống”.
Nàng dễ dàng nhìn được tuổi, công dụng, giá trị của chúng nó, cùng sức sống màu xanh lá nhàn nhạt quanh quẩn ở trên người chúng nó, thậm chí có thể thông qua “đôi mắt” của chúng nó nhìn thấy xung quanh.
Cảm giác này thật sự quá mới lạ, nàng hưng phấn chớp chớp mắt.
Trong nháy mắt này, nàng lập tức từ bên trong cảnh giới huyền diệu lui ra.
Nàng thấy được trước người mình có vô số điểm sáng màu xanh lục giống đom đóm.
Những điểm sáng này ra đời từ linh điền của nàng, hoa cỏ nàng gieo đang cuồn cuộn không ngừng tiến vào thân thể của nàng, từ tứ chi của nàng, máu thịt của nàng, kinh mạch của nàng tiến vào trong đan điền của nàng.
Điểm sáng màu xanh lục càng ngày càng nhiều, càng ngày càng nhiều, sức sống mãnh liệt chữa trị chỗ bị thương trong đan điền của nàng.
Ngay giữa trung tâm điểm sáng, một hạt châu lớn như hạt đậu đang thong thả thành hình.
Giang Ngư vô thức nhắm hai mắt lại, tất nhiên cũng không phát hiện, giờ phút này, cả tòa Linh Thảo Viên đều “động”, như là có một cơn gió vô hình thổi qua, nhóm thực vật rào rạt chấn động như đang yên lặng không tiếng động hoan nghênh ai đó đến.
Tuế Văn Trưởng lão đến đây, nhìn thấy cảnh này.
Ông ấy nhìn Giang Ngư yên bình đứng ở giữa đất trời, sắc mặt khẽ động.
Thật lâu sau, Giang Ngư mở to mắt.
Nàng ngạc nhiên phát hiện, trong đan điền vốn trống rỗng của mình có nhiều thêm một thứ.
Một thứ to như hạt đậu, tròn xoe, tản ra ánh sáng xanh mênh mông… Hạt giống?
Cảm giác tràn đầy lực lượng chưa từng có đi khắp toàn thân nàng.
Giang Ngư vốn cảm thấy thân thể tu sĩ lúc trước của mình đã đủ mạnh rồi, nhưng so sánh với hiện tại, quả thực là gặp sư phụ.
Nàng nắm tay, cảm thấy hiện tại sợ là một quyền của mình có thể đánh nát một tảng đá lớn cũng không nói chơi.
Mà sinh ra cùng với cảm giác về lực lượng, còn có một khát vọng mãnh liệt đến từ sâu trong linh hồn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...