Cá Mặn Tu Tiên Siêu Vui Sướng

Giang Ngư nhìn cái vảy rực rỡ lung linh trong tay, cong cong mắt, quý trọng thu vào túi trữ vật.

Chỗ nàng đến, đúng là Linh Thú Phong.

Vẫn là chỗ lần trước, nàng nói tìm Nhan Xán sư tỷ với đệ tử thủ sơn.

Đệ tử thủ vệ khác lần trước, thấy nàng lạ mặt, tò mò hỏi: “Ngươi là bạn của Nhan sư tỷ à? Trước kia chưa từng thấy.”

Giang Ngư nói: “Mới ghé qua một lần.”

Nàng nghĩ thầm nhân duyên của Nhan Xán có vẻ rất tốt, có rất nhiều người quen nàng ấy.

Đệ tử kia móc ra một con bướm đưa tin, con bướm ở không trung chuyển động hai vòng, lảo đảo lắc lư bay về phía nào đó.

Không bao lâu, Giang Ngư thấy được hình bóng quen thuộc.

“Giang sư muội, sao muội lại tới đây!” Nhan Xán nhìn thấy nàng, rất vui vẻ.

Nàng ấy nhìn sắc mặt Giang Ngư, cười nói: “Sắc mặt muội thoạt nhìn tốt hơn lần trước, xem ra khôi phục khá đó.”

“Vậy à?” Giang Ngư ngày ngày nhìn mình nên cũng không chú ý.

Nàng không quá để ý đề tài này, lôi kéo Nhan Xán, thần bí lấy ra một cái túi trữ vật nhỏ, đưa cho nàng ấy: “Mở ra nhìn xem?”

Nhan Xán không hiểu ra sao, theo lời mở ra sau đó sửng sốt.

Nàng quay đầu nhìn về phía Giang Ngư, giật mình nói: “Muội lấy đâu ra nhiều linh gạo thế này?”

Giang Ngư chờ xem dáng vẻ giật mình của nàng ấy, hơi tự đắc: “Hạt giống linh gạo lần trước tỷ cho đó, quên rồi hả?”

Nhan Xán trợn tròn mắt: “Muội thật sự trồng được?”

“Còn có thể giả chắc?” Giang Ngư không quên tự khen mình: “Linh Thảo Viên địa linh nhân kiệt, thứ tốt nào mà không trồng được chứ?”

“Thật sự trồng ra...” Nhan Xán lẩm bẩm, đột nhiên hưng phấn: “Giang sư muội, muội thật giỏi!”

Linh gạo trong túi trữ vật này ít nhất phải hơn trăm cân, giá trị hơn xa những hạt giống mà nàng ấy cho Giang Ngư. Nàng ấy ngượng ngùng đẩy về: “Cái này quá nhiều rồi. Muội còn thiếu linh châu hơn ta, linh gạo này có thể đổi không ít.”

Giang Ngư không lấy, chỉ cười nhìn nàng ấy: “Nhan sư tỷ, tỷ đã quên ngày đó muội nói gì rồi à?”


Nhan Xán sửng sốt.

Giang Ngư nói: “Muội nói rồi chờ muội trồng linh gạo ra, muội bao hết linh gạo của linh thú nhà tỷ.”

Thấy Nhan Xán ngây ra. Nàng ra vẻ không ngờ: “Hay là lời muội nói, tỷ căn bản không đặt ở trong lòng?”

Nhan Xán tỉnh hồn. Ngày đó Giang Ngư nói câu ấy, đúng là nàng ấy không để ở trong lòng.

Ai ngờ nàng lại thật sự trồng ra linh gạo.

Không chỉ trồng ra, còn nhớ hứa hẹn của mình, đưa linh gạo tới cho nàng ấy.

Trong lòng Nhan Xán nóng lên, cảm khái nói: “Là tỷ may mắn, bạn mới tùy tiện quen trên chợ thế mà lại giỏi vậy.”

Nàng ấy không từ chối nữa, cẩn thận nhận lấy túi đựng linh gạo, nghiêm túc nói: “Cảm ơn Giang sư muội! Sau này nếu muội có chuyện gì, cứ đến Linh Thú Phong tìm tỷ.”

Giang Ngư cười tủm tỉm nói: “Không có chuyện gì muội cũng muốn tới tìm tỷ, còn phải đưa linh gạo cho tỷ mà.”

Nhan Xán cũng cười theo: “Cái đó không sao, tỷ muốn tự đi lấy.”

Giang Ngư ngẫm nghĩ, gật đầu: “Cũng được, đến lúc đó muội mời tỷ ăn cơm. Tay nghề nấu nướng của muội tốt lắm đó!”

Nàng đổi đề tài: “Nói đến có chuyện thì muội đúng là có một chuyện, muốn làm phiền sư tỷ.”

Nhan Xán sảng khoái nói: “Muội nói đi.”

Giang Ngư hỏi nàng ấy có con đường, có thể mua một ít da lông yêu thú, tốt nhất là mềm mại một chút không.

Nàng đã sớm muốn làm một đống gối ôm lông xù xù rồi! Sofa lười cũng muốn! Thảm lớn lông xù cũng không thể thiếu!

Nghe được nàng muốn da lông, Nhan Xán lập tức nói: “Cái này không cần phiền người khác, tỷ có rất nhiều.”

Nàng ấy nuôi mấy con linh sủng, mỗi năm chỉ riêng lông rơi xuống đặt ở một chỗ đều có thể đựng đầy mấy túi trữ vật nhỏ.

Đợi khi nghe được Giang Ngư muốn lấy thứ này để làm gì, nàng ấy câm nín một lúc lâu cuối cùng đỡ trán cười: “Giang sư muội, muội thật đúng là, thật là...”

Không giống bình thường.

Chưa gặp người nào ở Thái Thanh Tiên Tông biến cuộc sống thành nhàn nhã như vậy.


Nhưng mà nàng ấy nhớ tới quá khứ của Giang Ngư, nghĩ đến thương thế trên người nàng. Nghĩ thầm có lẽ là không còn hy vọng tu hành, Giang sư muội cũng chỉ có thể đặt tinh lực trên những việc vặt trong cuộc sống, cố gắng làm bản thân thư thái hơn một chút.

Nghĩ vậy, nàng ấy vừa đau lòng lại vừa bội phục.

Cuối cùng Giang Ngư thu hoạch mấy túi lông linh thú xoã tung mềm mại.

Trong đó nhiều nhất đến từ linh sủng khế ước của Nhan Xán, Sí Nhật Diễm Thú.

Nhan Xán nói cho nàng biết lông của Sí Nhật Diễm Thú tự mang thuộc tính linh lực hỏa, vật phẩm luyện chế ra, ấm áp mềm mại, rất thích hợp với Giang Ngư.

Giang Ngư mang theo mấy thứ này lại đi Vạn Tượng Phong tìm Chung Tử Hưng.

Tuy rằng nàng có chút thiên phú trên phương diện gieo trồng mỹ thực nhưng việc may vá thật sự không quá tinh thông. Huống chi, loại da lông linh thú này cũng không khâu vá được giống da lông tầm thường, còn cần phải luyện chế.

“Chung sư huynh, ta tới để ngươi kiếm tiền đây!” Nàng nói đùa.

Chung Tử Hưng vẫn là dáng vẻ lười biếng, nghe vậy cười: “Được rồi. Ngươi chuẩn bị bao nhiêu linh châu cho ta kiếm đây.”

Giang Ngư không trả lời, mà đưa túi trữ vật nhỏ mà Nhan Xán cho mình kia cho hắn trước.

Chung Tử Hưng chỉ mở ra nhìn thoáng qua lập tức chua xót: “Da lông Sí Nhật Diễm Thú? Nhan Xán cũng thật tốt với ngươi. Ta tìm nàng ấy đòi rất nhiều lần cũng không thấy nàng ấy cho ta.”

Giang Ngư cười hì hì: “Chung sư huynh, vừa gặp mà như thân thiết từ lâu, đây chính là ngươi nói.”

Chung Tử Hưng hừ nhẹ một tiếng, nằm về chỗ, lười biếng nói: “Ta ghen tị, ta không vui, hôm nay không muốn nhận đơn.”

Giang Ngư lập tức lấy ra túi trữ vật đựng linh châu, lắc lắc trước mặt hắn.

Chung Tử Hưng ngửi được mùi linh châu, bắt lấy, nhìn không rời mắt.

Hắn soạt một cái ngồi dậy, cũng không hỏi Giang Ngư có nhiều linh châu như vậy ở đâu, ánh mắt sáng quắc nhìn nàng chằm chằm: “Giang sư muội, giàu có rồi không quên nhau (*)!”

(*) Nguyên văn苟富贵, 勿相忘: Một thuật ngữ tiếng Trung có nghĩa là "Nếu một ngày tôi trở nên giàu có, tôi sẽ không quên mọi người."

Giang Ngư vui vẻ: “Ta không quên mà, nên ta đến tìm Chung sư huynh trước đó.”

Chung Tử Hưng: “Nói đi, muốn cái gì?”


Giang Ngư nói suy nghĩ của mình cho hắn.

Nàng muốn ôm gối, thảm trải sàn, muốn sofa, còn muốn hai món đồ chơi quả cầu lông... Thậm chí Giang Ngư còn vẽ thành bản vẽ mang đến.

Chung Tử Hưng càng nghe sắc mặt càng quái lạ.

Hắn không nhịn được ngắt lời Giang Ngư, nói: “Giang sư muội, Sí Nhật Diễm Thú là linh thú thuộc tính hỏa cấp cao rất khó có, da lông của nó…”

“Da lông của nó làm thành thảm nhất định rất ấm áp đúng không!” Giang Ngư suy nghĩ một chút cảm thấy cực kỳ hạnh phúc: “Làm gối ôm cũng được, mềm mại, ôm vào trong ngực, lại lăn một vòng trên thảm, nhất định thoải mái cực kỳ.”

Chung Tử Hưng: “...” Hắn muốn nói là chế thành pháp bảo sẽ có hiệu quả không tồi.

Nhưng xem sắc mặt hưng phấn của Giang Ngư, thôi vậy!

Sư muội kim chủ muốn cái gì thì làm cái đó.

Giang Ngư lại đưa ra hai bản vẽ, hỏi Chung Tử Hưng có thể làm đồ ở trên đó không.

Chung Tử Hưng nhìn thoáng qua, nội dung trên bức vẽ như là một cái phòng ở nhỏ, nhưng mà hình thức rất kỳ quái, có đỉnh nhọn cao cao, có rất nhiều cổng tò vò, còn có một vài chỗ hắn xem không hiểu, ví dụ như bên ngoài dùng dây thừng rũ xuống treo mấy con cá nhỏ.

“Đây là vật gì? Có tác dụng gì?”

Giang Ngư cười đến thỏa mãn: “Ta nuôi một con mèo đen nhỏ, đây là làm phòng ở nhỏ cho nó chơi.” Thật ra là nhà cây cho mèo.

Biết được chỉ là món đồ chơi, chỉ cần theo dáng vẻ làm ra là được, tuy rằng sắc mặt Chung Tử Hưng quái dị, nhưng vẫn là gật đầu tỏ vẻ không khó gì.

Vì thế Giang Ngư lại vui vẻ mà đặt làm mấy quả cầu lông cho mèo chơi, trên cầu lông này sẽ khắc trận pháp, mèo đen nhỏ vừa tới gần, quả cầu sẽ tự động chạy.

Nếu đã đặt làm đồ chơi cho Tiểu Hắc, Giang Ngư cực kỳ hiểu ‘công bằng’ (*) tất nhiên không quên, đặt làm một cái giá nghỉ siêu xa hoa cho hạc trắng.

(*) Nguyên văn: 端水 một từ thông dụng trên mạng, xuất phát từ câu “bát nước là phẳng”, chủ yếu chỉ người làm việc không thiên vị, quan tâm đến mọi mặt.

Cuối cùng, Giang Ngư lấy ra cái vẩy phát sáng kia.

Đôi mắt Chung Tử Hưng nhìn không dời: “Vảy Thận Thú, thứ này mà ngươi cũng có?”

Giang Ngư vui vẻ mà sờ vảy, nói với hắn: “Đây là hôm nay trên đường ta tới tìm ngươi, Tiểu Thận Thú trong tông môn tặng cho ta.”

Con Tiểu Thận Thú vẫn còn nhỏ ở Thái Thanh Tiên Tông kia, đệ tử tông môn có ai mà không biết?

Chung Tử Hưng rất không hiểu: “Vì sao nó lại cho ngươi vảy của nó?”

Giang Ngư: “Ta tặng nó linh thảo ăn.”

Chung Tử Hưng không tin: “Thật sự đơn giản như vậy thì đệ tử Dược Phong có thể mỗi ngày ôm linh thảo xếp hàng đi tìm nó.”


Giang Ngư ôm mặt, cười tủm tỉm nói: “Đó là ta được người thích mà.”

Nàng nói không khiêm tốn chút nào. Chung Tử Hưng thấy dáng vẻ mi mắt cong cong của nàng, câm nín một lát, thế nhưng lại gật đầu: “Là rất được người thích.”

Hắn nhận cái vảy kia, đặt ở lòng bàn tay yêu thích không buông tay: “Thận Thú là một loại huyễn thú, vảy của nó mang theo thuộc tính huyễn thú của Thận Thú. Một mảnh vảy này có thể dùng để luyện chế pháp khí, phối hợp trận pháp, lúc quan trọng có khi có thể giữ mạng.”

Giang Ngư nghi hoặc nói: “Tiểu Thận Thú nói chỉ cần đặt vào chỗ mình ở thì sẽ thật xinh đẹp. Cần luyện chế pháp khí phiền toái như vậy á?”

Chung Tử Hưng nói với giọng đau lòng: “Cái vảy này đúng là đẹp, nhưng đẹp có ích lợi gì? Tài liệu luyện khí tốt như vậy, đương nhiên phải luyện thành pháp bảo mới không lãng phí!”

“Hóa ra là thế.” Giang Ngư ở trong lòng cảm ơn hắn phổ cập khoa học, cũng làm ra quyết định: “Vậy làm phiền Chung sư huynh giúp ta luyện chế một cái chuông gió đi.”

Chung Tử Hưng hoài nghi mình nghe lầm: “Chuông gió?”

“Đúng. Treo ở trên mái cong tiểu lâu, gió thổi qua, vang tiếng leng keng. Cái vảy này đặt ở chính giữa, ánh nắng chiếu vào nhất định cực kỳ xinh đẹp.” Nghĩ đến cảnh đó, Giang Ngư cảm thấy động tâm.

Chung Tử Hưng: “...”

Hắn tức giận nói: “Vừa rồi ta nói nhiều như vậy, ngươi không nghe lọt chữ nào.”

Giang Ngư cười tủm tỉm nói: “Ta nghe được mà. Nhưng mà Chung sư huynh, ta lại không cần ra cửa rèn luyện, cũng sẽ không tìm người đánh nhau. Bảo bối xinh đẹp như vậy làm thành pháp bảo cũng lãng phí đặt ở túi trữ vật. Chế thành chuông gió, ngày ngày ta đều có thể nhìn, nghe được tiếng cảm thấy tâm tình thoải mái. Thật tốt.”

Chung Tử Hưng nói không lại nàng, thở dài đồng ý.

Giang Ngư lại đặt làm hai món đồ nữa rồi mới cảm thấy mỹ mãn rời đi.

Đến chỗ Chung sư huynh một chuyến, mười vạn linh châu vừa đến tay Giang Ngư, nháy mắt tiêu mất tám vạn.

Nhưng chỉ cần ngẫm lại qua một thời gian có thể lấy được đồ ở chỗ Chung sư huynh, nàng không đau lòng chút nào. Kiếm linh châu chẳng phải để tiêu à!

Trước khi quay về, Giang Ngư còn cố ý đến thư lâu Vạn Tượng Phong một chuyến, mang theo một đống tạp thư trở về.

Trên đường về, nàng gặp mấy đệ tử Dược Phong. Đối phương không chú ý tới nàng, đang hưng phấn thảo luận chuyện khoảng thời gian trước Dược Phong có được đám linh thảo cấp thấp phẩm chất rất cao, cũng không biết là vị Trưởng lão nào nổi hứng trồng chơi.

“Lúc trước có vị sư đệ Tiểu Ngọc Phong luyện ra đan dược cực phẩm!”

“Chỉ là đan cầm máu bình thường mà thôi, Hạ sư huynh của Tiểu Đan Phong còn luyện thành một lò Tích Cốc Đan thượng phẩm. Lần đầu tiên ta được ăn Tích Cốc Đan ngon như vậy!”

“Tích Cốc Đan còn ăn ngon? Không phải hương vị sẽ ảnh hưởng hiệu quả à?”

“Không đâu, Tích Cốc Đan này không chỉ hương vị cực ngon, hơn nữa một viên có thể no bụng 10 ngày. Nếu có thể mua được, ta bằng lòng trả giá gấp đôi!”

“Thật muốn biết là vị Trưởng lão nào, quả thực quá lợi hại.”

Đúng vậy, quá lợi hại! Giang Ngư cảm khái theo ở trong lòng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui