Bữa cơm ngày hôm đó cuối cùng kết thúc như nào, Giang Ngư cũng không biết.
Bởi vì nàng uống say.
Dường như các cao thủ chỉ ưu ái mấy món ăn, Giang Ngư cảm thấy thịt kho tàu và cá cực kỳ ngon, bọn họ lại không thấy hứng thú.
Đặc biệt là bình linh tửu không biết vị Trưởng lão nào mang đến kia, từ lúc bắt đầu lấy ra, Giang Ngư không dời mắt được, các cao thủ không thèm liếc một cái.
Vì thế trường hợp biến thành:
Các cao thủ ăn cơm.
Giang Ngư ngồi ở cạnh hạnh phúc uống rượu.
Các cao thủ tiếp tục ăn cơm.
Giang Ngư ăn một miếng thịt kho tàu thơm ngào ngạt, thêm một lát cá nướng, lại uống một ngụm.
Chờ đến khi có người chú ý đến nàng, cô nương này đã rúc ở ghế dựa bất tỉnh nhân sự.
Bình linh tửu trước mặt nàng đã uống thấy đáy.
Vị Trưởng lão nào đó ảo não: “Trách ta, không nhắc nhở nàng. Rượu này bằng tu vi của nàng, uống một chén nhỏ là đủ rồi.”
“Nàng uống nhiều như vậy, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”
“Cái này thì không sao.” Vị Trưởng lão này cười nói: “Ta cố ý chọn bình có dược tính ôn hòa nhất, nhưng mà có lẽ phải ngủ mấy ngày.”
Cao thủ nói phải nằm mấy ngày, tuyệt đối không hàm hồ.
Giang Ngư ngủ suốt ba ngày.
Nhưng mà lúc tỉnh lại, nàng cũng không có bất kỳ khó chịu nào do say rượu, ngược lại cả người nhẹ nhàng khoan khoái, ngũ quan cảm giác càng nhạy bén hơn.
Nàng theo bản năng liếc nhìn sắc trời một cái, đang lúc tảng sáng, mặt trời mới lên, ánh mặt trời xán lạn mạ lên song cửa sổ một tầng vàng kim.
Giang Ngư đứng dậy, đẩy cửa sổ ra, nhìn về phía linh điền của mình.
Ngoài ý muốn thấy được một bóng người.
Người nọ đưa lưng về phía nàng đứng ở bên cạnh linh điền, áo trắng tay áo rộng, sáng trong như ngọc thụ.
Trên không linh điền có linh vũ mênh mông không tiếng động rơi xuống.
Có lẽ là đã nhận ra tầm mắt nàng, người áo trắng nghiêng người, lộ ra khuôn mặt trong sáng như trăng, gật đầu với nàng.
Giang Ngư vô thức nở một nụ cười rạng rỡ: Hạnh phúc ngủ một giấc tới tỉnh, nhìn ngay thấy mỹ nhân như thế, sao có thể không có tâm tình tốt được chứ?
Hơn nữa, vị Cơ sư huynh đẹp người đẹp nết này dường như đang giúp nàng làm linh vũ.
Giang Ngư vội vàng xuống lầu, đi đến cạnh linh điền. Nàng ngoài ý muốn phát hiện, nhóm linh thảo của mình, đã cao lên một khoảng lớn.
Nàng mơ hồ nhận thấy không đúng: “Ta ngủ bao lâu rồi?”
“Suốt ba ngày!” Trả lời nàng không phải Cơ Trường Linh, mà là tiếng bé gái trong trẻo.
Giang Ngư nghe tiếng quay đầu lại, nở nụ cười lớn hơn chút nữa: “Đan Lân, mấy ngày không thấy, ngươi càng trở nên xinh đẹp!”
Nàng một tay kéo hạc trắng vào trong ngực: “Ta rất nhớ ngươi đó.”
Hạc trắng từ trong ngực nàng tránh ra, không tin một chữ nào nàng nói cả: “Hừ, không phải ngươi mới nuôi một con mèo đen nhỏ à?”
Giang Ngư chuyển động tròng mắt: “Tiểu Hắc là do mấy người sư muội tặng cho ta. Ngươi xem nó bé tí ti, thân thể lại không tốt, quá đáng thương mà.”
Giọng nói của nàng dịu dàng, một đôi mắt trong sáng nhìn hạc trắng chăm chú: “Mặc kệ ta nuôi bao nhiêu linh sủng, trong lòng ta, Đan Lân vĩnh viễn là có một không hai.”
Từ nhỏ cô bé đã được Cơ Trường Linh nuôi, nào từng được nghe lời ngon tiếng ngọt như vậy?
Nếu không phải giờ phút này là hình thái hạc trắng, có lông chim chống đỡ, sợ là mặt cô bé đều đỏ bừng rồi.
Cô bé lắp bắp: “Ai, ai thèm nghe mấy lời này của ngươi chứ? Chẳng lẽ ta còn ăn dấm của một con mèo xấu xí chắc?”
Cơ Trường Linh đứng ở một bên nhìn dáng vẻ hạc trắng, như suy tư gì đó.
Thành công dỗ xong hạc trắng, Giang Ngư nói lời cảm ơn với Cơ Trường Linh: “Ta không ngờ linh tửu lại mạnh đến thế, nghĩ đến đã nhiều ngày, linh điền đều phiền Cơ sư huynh chăm sóc.”
Cơ Trường Linh không phủ nhận: “Được người ta nhờ vả mà thôi.”
Thân là hộ gia đình có bối phận nhỏ nhất trong sơn cốc, sau khi những trưởng bối đó không cẩn thận chuốc say Giang Ngư, ngươi nhìn ta, ta xem ngươi, kéo Cơ Trường Linh còn ở một mình trong sơn cốc ra.
Thậm chí còn tìm lý do đường hoàng: “Con là một người trẻ tuổi, mỗi ngày ở chỗ này với mấy lão già chúng ta, có gì thú vị chứ? Không phải con muốn tĩnh tâm à? Linh điền của Tiểu Ngư rất là bất phàm, có khi cũng có chỗ lợi cho việc tu hành của con. Đi chăm sóc mấy ngày thử xem đi.” .
||||| Truyện đề cử: Chú! Xin Ký Đơn! |||||
Cơ Trường Linh bèn đến đây.
Giang Ngư cũng có thể đoán được, “được người nhờ vả” này là được ai nhờ.
Nàng lại lần nữa ở trong lòng khẳng định: Quả nhiên mình không nhìn lầm, Cơ sư huynh còn trẻ tuổi, đã quen biết nhiều cao thủ tông môn như vậy, chắc chắn là đệ tử hạch tâm cực kỳ thiên tài trong tông môn, có khi còn là đời hai của vị tiên nào đó!
Hai người ở chỗ này nói mấy câu, Tuế Văn Trưởng lão tới đây.
Vừa thấy Giang Ngư, trên khuôn mặt già nua của ông ấy lộ ra một chút ý cười: “Tiểu Ngư tỉnh rồi à? Có chỗ nào khó chịu không? Trách chúng ta đã quên nói cho ngươi biết linh tửu có tác dụng chậm khá nặng.”
Tự ông ấy nói đều cảm thấy mặt già đỏ lên: Một đám lão già tuổi cộng lại cũng vượt qua vạn tuổi, thế mà vì cướp đoạt đồ ăn mà bỏ quên chủ nhà.
Giang Ngư lắc đầu: “Không có, không có! Ta cảm thấy rất tốt. Ngày ấy là do ta mê rượu.”
Thấy sắc mặt Giang Ngư bình tĩnh chân thành, ý cười của Tuế Văn Trưởng lão càng rõ hơn.
Ông ấy nhớ tới mục đích của mình, khụ một tiếng nói: “Tiểu Ngư à, ta nhớ rõ lần trước nghe ngươi nói ngươi thiếu linh châu?”
Loại đề tài này luôn làm Giang Ngư cảnh giác.
Nàng cẩn thận nói: “Tiền bối muốn làm gì?”
“Là thế này.” Tuế Văn Trưởng lão mắng nhóm sư điệt một câu không nên thân ở trong lòng, loại chuyện này đều phải làm phiền sư thúc là ông ấy ra mặt.
“Mấy ngày trước đây, chúng ta ăn đồ của ngươi làm, rất kinh ngạc.”
Giang Ngư mơ hồ suy đoán: “Cho nên...”
“Cho nên chúng ta thương lượng một chút, có thể đổi canh gà mỗi ngày một chút, đổi thành các món ăn khác nhau?” Sau khi hiểu ra không chỉ có mình canh gà là có hiệu quả, cũng không chỉ có Hồi Xuân Thảo, các cao thủ tất nhiên muốn thử càng nhiều.
Tuế Văn Trưởng lão nhấn mạnh: “Chúng ta có thể dùng linh châu và linh tinh trao đổi, ngươi thu bao nhiêu, cứ cho giá là được.”
Giang Ngư trầm ngâm.
Thật ra nàng không bài xích việc nấu cơm, thậm chí rất thích nghiên cứu thức ăn.
Nhưng bản thân mình thích, có hứng thú làm đồ ngon cho mình và đồng ý với người khác, trường kỳ nấu ăn cho người ta, là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Nhưng mà Tuế Văn Trưởng lão thật sự rất hào phóng, câu vô tình khoe mẽ (*) “Ngươi cho cái giá” này thật sự rất mê người.
(*) Nguyên văn 壕无人性: Có nghĩa là những người giàu cố ý hoặc vô ý phơi bày sự giàu có của họ, khiến những người bình thường ghen tị.
Thấy Giang Ngư do dự, Tuế Văn Trưởng lão tiếp tục đưa ra điều kiện: “Trừ linh thảo và linh gạo ra, nguyên liệu nấu ăn khác chúng ta đều có thể tự cung cấp. Ngươi muốn nguyên liệu nấu ăn quý trọng gì, cho dù hiếm thấy bao nhiêu, chúng ta đều có thể cố gắng tìm về cho ngươi.”
Giang Ngư ngẫm nghĩ rồi nói: “Ngày thường ta ở Linh Thảo Viên, làm chút đồ ăn cho các tiền bối thật ra không thành vấn đề. Nhưng ta cũng không nhất định ngày ngày đều ở chỗ này. Chờ ta có thời gian, còn phải ra bên ngoài nhìn xem.”
Nàng có thể nói đến nhẹ nhàng như vậy, chủ yếu vẫn là vì, nơi này là thế giới tu tiên, pháp thuật nhỏ thật sự rất tiện. Nấu cơm phiền nhất là quá trình xử lý nguyên liệu nấu ăn, có thể giải quyết mà không tốn tí sức nào.
Dù sao mỗi ngày nàng đều nấu cơm cho mình ăn, làm nhiều thêm mấy món chẳng qua là tốn thêm tí thời gian mà thôi.
Hơn nữa đúng như trước đó nàng suy nghĩ, nàng có thể thoải mái dễ chịu nằm ở Linh Thảo Viên sống cuộc sống nhàn nhã tùy ý làm ruộng, bản chất vẫn là bởi vì dựa vào Thái Thanh Tiên Tông, cho nàng vốn liếng làm cá mặn.
Loại chuyện cố gắng tu luyện thành trụ cột mới của Thái Thanh Tiên Tông này là không cần suy nghĩ. Nếu có thể báo đáp lại một chút bằng việc mình yêu thích, tất nhiên là tốt.
Nàng chỉ không muốn bị chuyện này trói chặt.
Tuế Văn Trưởng lão lập tức nói: “Cái này tất nhiên không thành vấn đề.”
Ông ấy tỏ vẻ đám người bên mình vốn làm phiền Giang Ngư, Giang Ngư tự sắp xếp thời gian, lại đưa ra một cái giá trên trời, làm một con quỷ nghèo như Giang Ngư sợ tới mức sửng sốt sững sờ.
Cuối cùng người bán là Giang Ngư điên cuồng chém giá, trong vẻ mặt “Đứa nhỏ này thật khờ” của Tuế Văn Trưởng lão, thu giá một tháng mười vạn linh châu, cũng chính là một trăm linh tinh.
Có lẽ là vẫn cảm thấy mình chiếm hời lớn, Tuế Văn Trưởng lão cực kỳ ngượng ngùng: “Ngày thường nếu ngươi có yêu cầu gì, cho dù là điều dưỡng thân thể hay là tu luyện, có thể tới tìm chúng ta.”
Giang Ngư cảm ơn ông ấy.
Tuế Văn Trưởng lão lại nhìn Cơ Trường Linh đứng ở một bên, sảng khoái chỉ vào chàng: “Chúng ta lớn tuổi, không rảnh như nó. Tiểu Ngư, cả ngày nó không có việc gì, ngươi có thể sai sử nó nhiều. Ta thấy đã nhiều ngày, nó thay ngươi chăm sóc linh điền, còn làm rất không tồi.”
Giang Ngư: “...”
Nàng vội vàng nói: “Cái này không thể làm phiền…”
“Có thể.” Một giọng nói lạnh nhạt ngắt lời nàng.
Giang Ngư ngạc nhiên.
Cơ Trường Linh dường như đã nghiêm túc suy xét: “Linh điền này của ngươi đúng là bất phàm. Đã nhiều ngày, ta thay ngươi chăm sóc linh điền, hiệu quả cao hơn so với ngày xưa ta tự tu hành.”
Không chờ Giang Ngư hoàn hồn, chàng lại tiếp tục nói: “Từ khi Đan Lân quen ngươi tới nay, tính tình cũng trở nên hoạt bát hơn nhiều. Là lúc trước ta sơ xuất, tuổi của đứa bé này, phải tiếp xúc nhiều với người ngoài hơn.”
Chàng cảm thấy tính tình của Giang Ngư rất thích hợp.
Hiển nhiên chàng đã làm ra quyết định, đôi mắt lưu ly nghiêm túc nhìn Giang Ngư: “Giang sư muội, muội có để ý việc có thêm hàng xóm không?”
Giang Ngư: Ngược lại cũng không quá chú ý nữa.
Dù sao Linh Thảo Viên lại không phải ta quản, chỉ cần Ninh Thuần Chân Nhân nóng nảy không ý kiến là được.
Vì thế, khu biệt thự tiểu viện cao cấp lại có thêm một tòa.
Ngày hôm sau đạt thành giao dịch tiền tài với các cao thủ, Giang Ngư ra ngoài một chuyến.
Rất bất ngờ, hôm nay linh giá lại là Tiểu Thận Thú.
Giang Ngư cảm thấy đã lâu không được gặp nó, rất vui vẻ: “Đã lâu không thấy! Thật khéo.”
Tiểu Thận Thú trong trẻo oán giận: “Không khéo tí nào! Mỗi ngày ta đều cố ý chọn con đường này. Ngươi đã lâu không ra khỏi cửa rồi.”
Giang Ngư mới vừa bước lên lưng nó, nghe vậy sửng sốt, hơi ngượng ngùng: “Ta ở bên trong Linh Thảo Viên, có lẽ lâu lâu mới ra ngoài một lần. Ngươi không cần cố ý đến nơi này.”
Nhưng mà nàng nhanh chóng nghĩ đến bây giờ mình đã có tiền, lại nói thêm một câu: “Về sau hẳn là sẽ ra cửa thường xuyên một ít.”
“Không sao.” Tiểu Thận Thú thở hổn hển nói: “Con đường nào cũng như nhau, con đường này ít người một chút, nhưng phong cảnh khá đẹp.”
Giang Ngư đặt linh châu lên yếm nhỏ trên người nó, trước khi tiểu Thận Thú mở miệng, nàng cười nói: “Ta biết, muốn linh thảo đúng không?”
Nàng cười tủm tỉm lấy ra vài cọng linh thảo, đút cho tiểu Thận Thú, lại lấy ra một ít nhét vào trong túi nó: “Chỗ này để lại cho ngươi về ăn dần.”
Tiểu Thận Thú vui mừng thổi ra một chuỗi bong bóng màu sắc rực rỡ thật dài, phấn chấn nói: “Cảm ơn ngươi!”
Đến nơi, từ trên người Tiểu Thận Thú bay ra một thứ tỏa sáng lấp lánh, lọt vào trong ngực Giang Ngư.
Là một cái vảy phát sáng, màu lam nhạt gần như trong suốt.
“Tu sĩ các ngươi đều rất thích vảy của ta. Cái này tặng cho ngươi, ngươi đặt nó ở chỗ mình, rất xinh đẹp đó. Cảm ơn ngươi đưa ta linh thảo rất ngon.” Tiểu Thận Thú lắc lư cái đuôi, vui sướng bơi đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...