Cá Mặn Tu Tiên Siêu Vui Sướng

Canh gà hầm gần xong, Giang Ngư thả một chút Hồi Xuân Thảo vào, tính số người rồi múc cho bọn họ mỗi người một bát.

Mèo đen nhỏ vốn ngủ vô cùng sâu có lẽ trong lúc ngủ mơ ngửi được mùi thơm, nó mơ màng mở hờ hai mắt, giãy giụa bò sang bên này.

Giang Ngư bị vẻ đáng yêu của nó đập vào, nghĩ mèo đen nhỏ cũng không phải là mèo bình thường, mà là một con linh thú cấp một, hẳn là có thể uống cái này, bèn múc cho nó một bát nhỏ.

Ông lão tóc bạc bưng canh gà, cẩn thận quan sát một lúc lâu.

Bát canh gà này nhìn bằng mắt thường không có chỗ nào khác lạ cả, vì thả Hồi Xuân Thảo mà tản ra linh khí nhàn nhạt.

Nhưng chút linh khí này, đối với người ở đây trừ Giang Ngư ra mà nói đều thật sự không đủ nhắc tới.

Ông lão cúi đầu, tư thái quý trọng uống một ngụm.

Trong canh gà kia chất chứa linh lực nhàn nhạt, theo canh cùng nhau tiến vào thân thể ông ấy, xuyên qua lục phủ ngũ tạng, hoàn toàn đi vào bên trong kinh mạch máu thịt, rót vào một tia sức sống cho thân thể ông lão.

Đan điền cô quạnh như gặp cam lộ, nơi này tĩnh mịch đã lâu cảm ứng được một tia sức sống.

Cho dù chỉ trong nháy mắt, chút sức sống bé nhỏ không đáng kể này đã bị linh lực mênh mông khổng lồ như biển của ông lão cắn nuốt. Trải nghiệm trong giây lát này cũng đủ làm tâm thần ông ấy kích động.

Ánh mắt ông ấy đảo qua những người khác, quả nhiên, sắc mặt mỗi người đều đầy vẻ kích động.

Sau một lát, ánh mắt tất cả mọi người sáng quắc mà - dõi theo Giang Ngư.

Giang Ngư: “...”

Nàng cảm thấy hiện tại ánh mắt những người này nhìn mình, giống như nàng là một viên linh đan diệu dược gì đó.

Nàng không kìm được lùi ra sau một bước.

“Một đám thiếu kiên nhẫn như vậy, dọa con bé rồi.” Thay nàng giải vây là bà lão trước đó nói chuyện cho Giang Ngư.

Bà lão cười tủm tỉm vẫy tay bảo Giang Ngư qua đó. Giang Ngư do dự một chút, ngoan ngoãn đi qua.

“Canh gà của ngươi rất ngon, mấy lão già chúng ta đều rất thích. Nếu tiện, mỗi ngày ngươi có thể hầm cho chúng ta một nồi không?”

Bà lão đặt một cái vòng tay ngọc bích cực kỳ tinh xảo vào lòng bàn tay nàng: “Đây xem như tiền đặt cọc.”


Vòng tay trữ vật!

Đây chính là bảo bối mạnh hơn túi trữ vật quá nhiều.

Giang Ngư điên cuồng động tâm, giãy giụa lúc lâu, nàng vẫn quyết định hỏi cho rõ: “Theo ý ta thì giá trị giữa hai thứ không bình đẳng, cho dù ta nhận trong lòng sẽ không an ổn. Cho nên, các vị tiền bối có thể nói cho ta, rốt cuộc là các ngài đang chơi trò bí hiểm gì thế?”

Bà lão nhìn nàng một cái thật sâu, giọng điệu mang theo ý cười: “Canh gà mà ngươi làm, chúng ta rất thích. Chúng ta không có ác ý, ngươi chỉ cần biết rằng, đối với chúng ta mà nói, canh gà của ngươi có giá trị vượt qua xa đồ trong vòng tay trữ vật này.”

Bà lão vỗ vỗ mu bàn tay nàng: “Nhận lấy đi.”

Bà ấy đã nói rõ như vậy, Giang Ngư không ngượng nữa.

Nàng thoải mái hào phóng nhận lấy vòng tay trữ vật: “Vậy sáng sớm mỗi ngày ta sẽ hầm một nồi canh gà, các vị tiền bối có tiện thì cứ đến dùng.”

Bà lão thoạt nhìn rất thích tính cách của nàng: “Ôi, ta thích nhất mấy tiểu cô nương hào phóng nhanh nhẹn như ngươi, nghe nói trước kia ngươi là đệ tử Kiếm Phong?”

Giang Ngư thản nhiên thừa nhận: “Vâng. Nhưng mà trước đó phạm phải sai lầm, bây giờ là đệ tử Linh Thảo Viên.”

Ông lão mặc đạo bào màu xanh lá bện cạnh bà lão hỏi Giang Ngư: “Đám linh thảo này của ngươi đã chín chưa? Có dư không, cho ta một ít?”

Vừa hay trước đó có một số vừa chín, Giang Ngư lục lọi, mỗi loại đều cầm một ít cho ông ấy.

“Quả nhiên, đều là phẩm chất hoàn mỹ.” Ông lão tiếc tài năng, dò hỏi Giang Ngư: “Ngươi có thiên phú ở việc gieo trồng, trước kia ở Kiếm Phong thật là lãng phí, ở Linh Thảo Viên cũng không có được thầy giỏi dạy dỗ, không biết ngươi có bằng lòng đến Dược Phong không?”

Ông ấy vừa nói lời này, lập tức có hai người không vui: “Khô Vinh lão nhân, cái gì gọi là ở Kiếm Phong lãng phí thiên phú?”

Ông lão có đạo hào Khô Vinh nói với vẻ khinh thường: “Ta nói sai chắc? Nàng ở Kiếm Phong, trăm tuổi mới đến Kim Đan. Nếu ở Dược Phong, sao có thể phát triển chậm như vậy được?”

Giang Ngư: “...”

Tuy rằng nàng không có thường thức gì nhưng cũng đã nghe Linh Hương từng nhắc đến, chính là ở tiên môn đại tông như Thái Thanh Tiên Tông này, trăm tuổi Kim Đan chẳng qua chỉ là đệ tử nội môn bình thường.

Tu sĩ Kim Đan bình thường trong tông môn đã là cấp bậc trụ cột của tông môn.

Nếu tán tu có thể trăm tuổi kết thành Kim Đan, tuyệt đối có thể xưng được một tiếng thiên tài.


“Ta không tranh luận với các ngươi.” Khô Vinh cười tủm tỉm nhìn về phía Giang Ngư: “Nếu ngươi bằng lòng, ta có thể dẫn ngươi vào Dược Phong.”

Ninh Thuần Chân Nhân giật giật miệng, muốn nói gì đó lại bị bà lão khẽ liếc qua một cái bèn gục đầu xuống.

Đối mặt cơ hội cực tốt hôm nay, Giang Ngư lại không có một chút do dự nào: “Đa tạ ý tốt, vãn bối xin ghi nhớ trong lòng.”

Khô Vinh nhíu mày: “Vì sao?”

Ông ấy thấm thía nói: “Kim Đan của ngươi có vấn đề, tuy rằng phiền toái, nhưng Dược Phong cũng không phải là hoàn toàn không thể trị. Mặc dù không thể trọng tố Kim Đan, kéo dài tuổi thọ lại không khó.”

Giang Ngư nghĩ thầm, nếu trở thành đệ tử Dược Phong, mỗi ngày dậy sớm ngủ muộn như trở lại thời cấp ba.

Sống có lâu thì lợi ích gì đâu chứ?

Nàng đầy chân thành nói: “Không dối gạt các vị tiền bối, từ ngày đầu tiên ta đi vào Linh Thảo Viên thì đã vô cùng yêu nơi này, cảm thấy đây là ngôi nhà được định sẵn trong đời ta. Nếu ta đã tới nơi này thì quyết định sẽ cắm rễ tại đây, sinh là người Linh Thảo Viên, chết cũng là quỷ Linh Thảo Viên!”

Một đám lão giả: “...”

Ngay cả Ninh Thuần Chân Nhân cũng bị sự kiên định và thâm tình của Giang Ngư làm cho khiếp sợ, thầm nghĩ hay là mình thật sự hiểu lầm nàng?

Chỉ có ông lão tóc bạc nhớ tới lần trước nói chuyện với Giang Ngư, ông ấy vẫn khắc sâu ấn tượng với lời bàn về “cá mặn” lần đó, suy đoán đại khái ra một phần nguyên nhân, sắc mặt không khỏi có chút phức tạp.

Ông ấy khụ một tiếng, phá vỡ yên tĩnh: “Thôi, ngươi không thích, chúng ta cũng không miễn cưỡng.”

Khô Vinh vốn đang muốn tranh thủ một chút, vừa nghe ông lão tóc bạc mở miệng, lại nuốt lời nói trở vào, chẳng qua sắc mặt có phần tiếc hận.

Tiễn đám lão nhân kỳ lạ này đi, Giang Ngư thở ra một hơi.

Nàng cúi đầu, mới phát hiện không biết khi nào mèo đen nhỏ đã tỉnh, đang ghé vào bát nhỏ nàng chuẩn bị cho nó, từng chút liếm canh gà trong bát.

Nàng vui mừng sán lại gần: “Tiểu Hắc, ngươi tỉnh rồi!”

Nàng không phát hiện, nghe thấy xưng hô này, thân thể mèo đen nhỏ cứng đờ trong chớp mắt.


Giang Ngư duỗi tay sờ meo meo, mèo đen nhỏ đi vòng qua bên kia cái bát, né tránh tay nàng.

Không cho sờ.

Giang Ngư hơi tiếc nuối, hiểu thành vì meo meo sợ người lạ. Nàng nghĩ phải nhanh chóng làm ra đồ chơi, chờ thân thể Tiểu Hắc tốt một chút, chơi nhiều với nó, lấy độ quen thuộc.

Nàng vừa suy tư vừa thuận tiện liếc vòng tay trữ vật vừa rồi bà lão đưa cho mình.

Vừa liếc một cái, Giang Ngư lập tức kinh ngạc!

Nàng bừng tỉnh: Khó trách, mới vừa rồi người ta nói là đồ trong “vòng tay trữ vật”.

Nàng cho rằng tạ lễ của người ta là cái vòng tay trữ vật này, không nghĩ tới vòng tay này thật sự là dùng để chứa đồ.

Vòng tay trữ vật này có không gian lớn đến mức Giang Ngư liếc mắt một cái không thấy được giới hạn, bên trong cực trống trải, rải rác đặt vài thứ.

Pháp y có thể chống đỡ được một đòn của cường giả Hóa Thần, đan dược cấp cao có thể trị liệu thương thế đan điền, còn có mấy pháp quyết có thể tu luyện thần hồn...

Giang Ngư chỉ liếc sơ qua, hít hà một hơi, từ giá trị chỗ “thù lao” này đến xem, chuyện này còn rắc rối hơn so với nàng tưởng tượng nhiều.

Phản ứng đầu tiên của Giang Ngư là có phải chạy trốn hay không.

Nhưng nếu nàng chỉ là tiểu đệ tử bình thường, chạy thì chạy. Bây giờ nhiều cao thủ chú ý tới nàng như vậy, muốn trốn chạy, có lẽ không quá thích hợp.

Lúc hạc trắng tới, nhìn thấy chính là một Giang Ngư nằm ở trên trường kỷ thở ngắn than dài.

Cô bé buồn bực: Cô gái này vẫn luôn là dáng vẻ yên vui không tim không phổi, thế mà cũng có lúc phiền não?

Nhìn thấy hạc trắng, Giang Ngư uể oải vẫy tay với cô bé: “Đan Lân, ngươi tới rồi?”

Phiền não cũng không ảnh hưởng tới nàng vuốt hạc, nàng ngồi dậy, một tay kéo hạc trắng vào trong ngực, vùi đầu hít mạnh một hơi.

“Ngươi đang lo lắng cái gì?”

Giang Ngư lẩm nhẩm lầm nhầm: “Hôm nay có một đám cao thủ vừa nhìn đã biết lợi hại đến, nhất định phải uống canh gà mà ta hầm. Uống canh gà còn chưa tính, trả lại cho ta hạ lễ có giá trị cực kỳ kinh người. Ngươi nói xem chuyện này có đáng để ta lo lắng không?”

Hạc trắng biết là chuyện gì, khó hiểu: “Đây không phải chuyện tốt à?”

Giang Ngư vuốt vuốt bộ lông dài của cô bé: “Đương nhiên không phải! Ta chỉ muốn làm một con cá mặn yên tĩnh ngồi xổm ở Linh Thảo Viên. Cá mặn, đương nhiên là không có tiếng tăm gì, mới là vui sướng nhất cũng an toàn nhất!”

Hạc trắng không biết phản bác thế nào, thấy Giang Ngư vẫn không có tinh thần gì, vắt hết óc nghĩ phải dùng lời gì an ủi nàng.


Cô bé hiếm khi làm loại chuyện này, moi hết cõi lòng suy nghĩ lúc lâu, vừa muốn mở miệng, cô gái ôm cô bé đã tự mình điều chỉnh tâm trạng xong.

“Lo lắng nhiều như vậy làm gì.” Giang Ngư hít hạc tiếp, một lần nữa lạc quan: “Dù sao ta chỉ là một tiểu tu sĩ mà thôi, ta thích Linh Thảo Viên, ta muốn ở lại Linh Thảo Viên làm ruộng. Ông trời có tới cũng không thể phá hỏng cuộc sống dưỡng lão của ta!”

Dù sao, đám cao thủ kia cũng không nói yêu cầu gì quá mức.

Một nồi canh gà mà thôi, đến nguyên liệu bọn họ đều có thể tự chuẩn bị và dọn dẹp sẽ rồi, không làm lỡ chuyện gì. Coi như là thù lào, càng vô cùng hời.

Hạc trắng: “...”

Cô bé có cảm giác nghẹn một hơi trong lòng không phun ra nổi. Nhưng nhìn trên mặt Giang Ngư một lần nữa có ý cười nhẹ nhàng, lại cảm thấy nghẹn thì nghẹn thôi.

Nàng cười rộ vẫn càng đẹp mắt.

*

Chủ phong Dược Phong, Thái Thanh Tiên Tông.

Đời này Phong chủ Dược Phong - Ngôn Dũ Chân Quân chưa bao giờ cạn lời như vậy.

Làm một thế hệ Hóa Thần Chân Quân luyện dược mạnh nhất Thái Thanh Tiên Tông này, bắt đầu từ buổi sáng hôm nay, trong lòng ông ấy đã mơ hồ bất an, vẫn cảm thấy sẽ xảy ra chuyện nào đó ngoài ý muốn.

Tu vi đến giai đoạn Hóa Thần này, cảm ứng sẽ không vô duyên vô cớ mà có.

Trong lòng ông ấy cảnh giác, bấm đốt tay cũng không tính ra cái gì, chuẩn bị đi đan thất lánh mặt một chút.

… Không kịp.

Vị sư phụ bế quan nhiều năm kia của ông ấy, Phong chủ Dược Phong đời trước, mang theo một đám sư bá sư thúc ẩn cư lánh đời đã tìm tới cửa.

“Ngôn Dũ, vi sư có một chuyện cần làm phiền con.” Người nói chuyện tóc trắng như tuyết, khuôn mặt đoan trang tao nhã hiền hoà.

Nếu Giang Ngư ở chỗ này, đã có thể nhận ra, đây chính là bà lão đưa cho nàng vòng tay trữ vật.

Bà ấy đúng là sư phụ của Ngôn Dũ Chân Quân, Phong chủ Dược Phong đời trước, Hoa Vinh Chân Quân.

Ngôn Dũ nào dám có dị nghị: “Mời sư phụ nói.”

Sau đó…

Từ mặt trời ở trên cao không trung đến chiều hôm buông xuống, đảo mắt lại đến nắng sớm mờ mờ, đương kim tông sư luyện dược số một số hai Tu Tiên Giới, dùng lò luyện đan cấp bậc chuẩn Tiên Khí của ông ấy, nấu mười mấy nồi canh gà.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui