Sau khi dọn hết đồ ăn ra bàn, Giang Ngư bưng trà đá trong tay lên, ở trên không trung chạm cốc hờ với hạc trắng.
“Tuy chậm một chút nhưng hôm nay coi như ăn mừng ta chuyển nhà.”
Trên mặt nàng là vẻ vui sướng trong trẻo, Đan Lân nghiêng đầu nhìn nàng, nghĩ thầm thật sự có người có thể vui vẻ như vậy khi đến cái chỗ như Linh Thảo Viên này.
Nhưng không thể phủ nhận, cô bé cũng bị lây sự vui vẻ của Giang Ngư rồi.
Cánh không cầm được cốc, cô bé dùng linh lực cuốn cái cốc lành lạnh lên, chạm cốc với Giang Ngư, rồi sau đó ở trong ánh mắt kinh ngạc của Giang Ngư, cô bé mở miệng, câu chữ rõ ràng:
“Chúc mừng.”
“Tiểu Bạch, hóa ra ngươi có thể nói!”
“Là Đan Lân!”
“Thật xin lỗi, nhất thời nhanh mồm nhanh miệng.”
“...”
Tiếng ồn ào la hét ầm ĩ không thuộc về Linh Thảo Viên và mùi đồ ăn theo gió đêm truyền đến cực xa.
Có người nghe được nhìn thoáng qua bên này, cảm khái người trẻ tuổi thật là có sức sống, có người lại đen mặt.
“Ồn ào nhốn nháo, còn ra thể thống gì!” Ông lão áo lam nhíu mày, bóng dáng biến mất tại chỗ.
Giang Ngư và hạc trắng đang ăn đến vui vẻ.
Ông lão áo lam vừa lại đây, đầu tiên là ngửi được mùi hương đồ ăn không chỗ nào không có trong không khí.
Ông ta lại lần nữa nhíu mày, nhìn về phía Giang Ngư.
Giang Ngư cũng phát hiện ra ông ta.
Nàng nhìn đối phương khó hiểu, quay đầu lại đánh giá một vòng, xác định đối phương đang nhìn chằm chằm chính mình.
“Xin hỏi có chuyện gì à?” Nàng hỏi, bởi vì tâm trạng tốt nên trên mặt vẫn còn mang ý cười.
Ông lão áo lam cứng rắn nói: “Ngươi đang làm cái gì thế?”
Giang Ngư vui sướng nói: “Ăn bữa tối với bạn của ta, chúc mừng ta chuyển đến Linh Thảo Viên.”
Ông lão áo lam: “...”
Ông ta không quá hiểu cái này có gì tốt mà phải chúc mừng.
Nhưng duỗi tay không đánh người đang cười, ông ta chỉ sầm mặt nói: “Vẫn nên thu liễm một chút đi. Linh Thảo Viên còn người khác ở, ngươi làm ồn đến người khác.”
Giang Ngư nhớ lại một chút khoảng cách từ chỗ mình đến hàng xóm gần nhất - Vu Uy: “...”
“Xin lỗi ta không quá tán thành những lời này.” Nàng dứt khoát nói: “Có phải ngài nhìn ta không vừa mắt, cố ý muốn soi mói?”
Hạc trắng cũng chậm rãi đứng thẳng, nhìn chằm chằm đối phương.
Lần này ông lão áo lam thật sự không phải nhằm vào Giang Ngư, nhưng Giang Ngư nói làm ông ta rất bất mãn.
“Linh Thảo Viên cấm cao giọng ồn ào, ngươi không biết à?”
Giang Ngư trong nháy mắt đột nhiên nhanh trí, bừng tỉnh nhìn chằm chằm người trước mắt: "Ngài chính là cái người rất...”
“Khụ! Rất kỳ quái, thích yên tĩnh không thích náo ồn ào, Trưởng lão quản sự Linh Thảo Viên?”
Ông lão áo lam sao có thể không hiểu ban đầu nàng muốn nói là ngang ngược vô lý, ông ta trợn tròn mắt, vừa muốn mở miệng, bỗng nhiên ngẩn ra, xoay người mở miệng về chỗ nào đó phía bên phải: “Sao ngài lại đến?”
Giang Ngư:?
Nàng tò mò nhìn qua, phía sau bóng cây bên phải có một ông lão đầu bạc chậm rì rì đi ra.
Ông lão này thoạt nhìn rất lớn tuổi, râu tóc trắng như tuyết, trong ánh mắt lộ ra vẻ già nua không che giấu được.
Khí tức của ông ấy bình yên, giọng điệu cũng ấm áp ôn hòa: “Ninh Thuần, gần đây, ta thấy ngươi đang làm phiền tiểu bối, ngươi không xấu hổ à?”
Giang Ngư không nghĩ tới ông lão áo lam nóng nảy thế mà có một cái tên ôn hòa như vậy, nàng chửi thầm trong lòng đây đúng là chả liên quan qué gì nhau cả.
Mặt Ninh Thuần Chân Nhân mang vẻ xấu hổ: “Quấy nhiễu đến ngài, là ta sai.”
Ông lão xua xua tay: “Được rồi, không có việc gì thì ngươi đi đi. Ta muốn trò chuyện với tiểu cô nương này.”
Ninh Thuần Chân Nhân há miệng dường như muốn nói gì đó, ông lão áo trắng hừ nhẹ một tiếng, ông ta vội vàng hành lễ, biến mất.
Cho dù trong lòng Giang Ngư biết rõ đây là Tu Tiên Giới, người ta nhìn già nua, có khi chính là cao thủ nào đó có tu vi thông thiên. Thế nhưng mà để nàng nhìn thấy một ông cụ mảnh khảnh như vậy đứng thì vẫn thấy áy náy. . Truyện Tổng Tài
Nàng đứng lên, vội vàng nói: “Chào ngài, không biết xưng hô thế nào, ngài đến ngồi một lát chứ?”
Ông lão không từ chối, Giang Ngư lập tức lấy một cái ghế dựa lại, còn thuận tay cầm một cái đệm lót từ túi trữ vật.
Ông lão lẳng lặng nhìn nàng làm những thứ này, mãi đến khi ngồi xuống, ông mới nói: “Đệm rất thoải mái.”
Giang Ngư cực kỳ tán đồng: “Phải không ạ? Ta cũng cảm thấy thế. Chờ ta có thời gian có tiền, lại đặt một ít ôm gối, gối dựa, sô pha, như vậy sẽ càng thoải mái.”
Ông lão thấy nàng nhắc tới những thứ này thì hai mắt rực rỡ lấp lánh, không nhịn được cười: “Ngươi thật biết hưởng thụ, nhưng ngươi còn trẻ, không muốn chăm chỉ tu luyện truy tìm đại đạo, suốt ngày cân nhắc mấy thứ này, không cảm thấy sống uổng thời gian à?”
Giang Ngư uống một ngụm trà trái cây, thoải mái nheo đôi mắt lại: “Ai có chí nấy mà. Ta lại cảm thấy cuộc sống như vậy thoải mái, trên đời nhiều người truy tìm đại đạo thế, bớt đi một mình ta cũng không thiếu.”
“Nhưng mà không dốc lòng tu hành, tuổi thọ có hạn, ngươi không cảm thấy không cam lòng à?”
Giang Ngư nhìn dáng vẻ ông cụ này, sợ là tuổi rất lớn rồi, lời này nhìn như đang hỏi nàng, trên thực tế có lẽ là đang hỏi chính ông ấy.
Nàng ngẫm nghĩ rồi nói: “Ta không nhớ rõ chuyện trước kia, nhưng ta đã hỏi sư muội cùng ta lớn lên. Muội ấy nói cho ta, ta từ thế giới phàm nhân đi vào Thái Thanh.”
Ông lão ôn hòa nhìn nàng.
Giang Ngư nói bằng giọng chân thành: “Ông à, phàm nhân không thể tu hành, thọ mệnh cả đời không đủ trăm năm, phải chịu nỗi đau sinh lão bệnh tử biệt ly. So với bọn họ, tu sĩ Tu Chân Giới, mặc dù chỉ là Luyện Khí Kỳ cũng hạnh phúc hơn quá nhiều.”
Nàng chỉ vào mình: “Ngài xem ta đã trăm tuổi, vẫn trẻ trung xinh đẹp. Mỗi ngày không cần lao động, có linh điền để trồng, có đồ ngon để ăn, mỗi ngày phơi nắng, ngắm trăng sao, nên cảm thấy đây là cuộc sống của thần tiên rồi.”
Thấy ông lão vẫn lẳng lặng nhìn mình, Giang Ngư sờ mũi, hơi ngượng ngùng: “Đương nhiên, đây chỉ là tư tưởng của một nhân vật nhỏ là ta thôi. Ta không có thiên phú giỏi giang nào, cũng không có chí hướng lớn, chỉ muốn sống cả đời như này. Thật ra ta hiểu rõ ta có thể ở Linh Thảo Viên sống cuộc sống cơm áo không lo như vậy là bởi vì có núi dựa Thái Thanh Tiên Tông. Mà Thái Thanh Tiên Tông cũng là dựa vào vô số tiền bối khổ tu, truy tìm đại đạo xây dựng lên.”
Ông lão nở nụ cười: “Cô nhóc nhà ngươi, tuổi còn trẻ, thật ra lại nhìn rất thông thấu, có vài người già cũng không theo kịp ngươi.”
Giang Ngư vội vàng xua tay, nàng rất tự mình hiểu lấy mình: “Không có, không có! Ta chỉ đơn thuần là cá mặn mà thôi.”
“Cá mặn?”
“Là người không có mộng tưởng gì, chỉ muốn nằm qua ngày.”
Ông lão tự hỏi một lát, lắc đầu: “Ta đã thấy rất nhiều người nản lòng thoái chí, ngươi khác với bọn họ. Trong mắt bọn họ không có cảm xúc, như cái xác không hồn. Trên người ngươi, trong mắt ngươi, có một luồng sức sống căng tràn.”
Tươi mới, tràn ngập hy vọng, rất hấp dẫn người tiếp cận.
Ông ấy nhìn một bàn đồ ăn chưa động đến, nổi lên chút hứng thú hiếm thấy: “Có để ý đến việc ông lão ta đây xin một bát cơm không?”
Giang Ngư mỉm cười: “Đương nhiên không ngại, ngài không chê đơn sơ là được.”
Nàng lấy một bát cơm, một chén canh gà cho ông lão.
Ông lão nhấc đũa lấy một miếng cơm bỏ vào trong miệng, cũng không nói lời nào, rất yên tĩnh ăn.
Giang Ngư liếc hạc trắng một cái, phát hiện cô bé rất cẩn thận đứng ở một bên, ăn uống không tự tại như trước nữa.
Suy đoán về thân phận của ông lão trong lòng nàng càng tăng lên.
Nhưng mà nàng lại không căng thẳng, đối với một cá mặn không muốn phấn đấu, ai đến cũng không ảnh hưởng việc ăn nhậu chơi bời của nàng.
Ông lão thong thả ung dung dùng xong một chén cơm, cảm khái một tiếng: “Rất nhiều năm không ăn đồ bình thường như này, ngẫu nhiên ăn một bữa, hương vị thật sự ngon.”
Giang Ngư thích nhìn người khác ăn đồ mình làm, cảm thấy mỹ mãn cười: “Ngài còn muốn không?”
Ông lão lớn tuổi như vậy ở thế giới người phàm, cũng là điềm lành thọ tinh.
Ông lão lắc đầu, bưng canh gà trong tầm tay lên, uống một ngụm.
Sắc mặt ông ấy bỗng nhiên ngưng lại.
Trong lòng Giang Ngư hồi hộp: “Làm sao thế ạ? Canh gà có vấn đề gì à?”
Ông lão không trả lời nàng, lại thật cẩn thận uống một ngụm nữa.
Lần này thời gian ngưng lại càng dài hơn.
Giang Ngư nhìn bàn tay cầm bát của ông ấy khẽ run rẩy, một đôi mắt hơi vẩn đục mang cảm xúc sóng gió mãnh liệt.
Hạc trắng hơi căng thẳng chạy tới bên người Giang Ngư, không dấu vết bảo vệ nàng ở sau người.
Ông lão dường như lại muốn uống một ngụm nữa, giãy giụa một lát, lại cực kỳ quý trọng mà buông chén.
“Bé gái à.” Ông ấy cố gắng khắc chế cảm xúc: “Canh gà này của ngươi, lấy từ chỗ nào thế?”
Giang Ngư không rõ nguyên do: “Tự ta làm.”
“Tự ngươi làm? Ngươi bỏ thứ gì vào trong đó thế?”
Trong lòng Giang Ngư hơi hoảng, chẳng lẽ thực sự có thứ gì không thích hợp?
“Chỉ là gà rừng bình thường, nấm rừng, còn có một ít linh thảo.”
Ông lão vội vàng hỏi: “Mấy thứ kia, ngươi còn không?”
“Gà thì làm hết rồi, nấm rừng và Hồi Xuân Thảo đều còn không ít, gia vị cũng còn đây.”
Ông lão móc ra một vật từ trong tay áo, đưa cho nàng: “Mấy thứ ngươi nói đó có thể đưa cho ta xem hết không? Chỗ này là 5000 linh tinh, đổi lại chỗ canh gà còn dư của ngươi.”
Giang Ngư hoảng sợ.
Linh tinh?
Nàng còn chưa từng gặp thứ đồ chơi này đâu.
Một linh tinh có giá một ngàn linh châu, đừng nói là linh tinh, hiện tại cho dù 5000 linh châu đối với nàng mà nói đều là một số tiền khổng lồ.
Điều này tương đương với kiếp trước, có người bỏ 500 vạn mua một nồi canh gà của nàng.
“Không, không cần.” Giang Ngư nói: “Ta không dùng đồ quý giá gì cả. Nếu ngài thích, ta đưa cho ngài. Linh tinh thì không cần.”
Nàng nói xong còn đưa gia vị, nấm rừng, còn có Hồi Xuân Thảo ra cho ông lão.
Ông lão dường như rất sốt ruột, vung tay lên thu hết vào, đến cả bát canh mới uống hai ngụm kia cũng không để sót.
Giang Ngư: “...”
Được lắm, nhìn ra được là ông ấy thật sự thích.
“Ô? Sao linh tinh này còn ở đây, không phải ông ấy cầm đi rồi à?” Giang Ngư nhìn túi trữ vật trống rỗng xuất hiện trên bàn, trong lòng run lên một cái.
Đây chính là 500 vạn... Không, 5000 linh tinh đó.
Có chút nóng bỏng tay.
Nàng không dám nhận cũng không muốn nhận, quyết định chờ lần sau ông cụ đến thì trả lại cho ông ấy.
Trước mắt quan trọng nhất là…
“Đan Lân, chúng ta không còn canh gà uống rồi.”
Thân thể vẫn luôn căng chặt của hạc trắng thật vất vả mới thả lỏng: “...”
Cô bé trợn mắt liếc Giang Ngư một cái, cô gái này thật là vô tư.
Trải qua chuyện vừa rồi, hạc trắng không còn muốn ăn nữa. Cô bé vội vàng ăn một lát rồi cũng đi luôn.
Cô bé phải về nói chuyện này với chủ nhân, nếu không trong lòng luôn có chút lo lắng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...