Cá Mặn Tu Tiên Siêu Vui Sướng

Cơ Tử Nghi đã choáng váng.

Nàng ta ký kết khế ước với đám ma vật này, ngoài phần dã tâm kia của mình, cũng bởi vì nàng ta từng tận mắt nhìn thấy dáng vẻ không biết làm sao khi đối phó với đám ma vật đó của những tu sĩ tiên môn không gì không làm được.

Nàng ta rất tin tưởng đám ma vật này tự xưng đến từ thế giới cấp bậc cao hơn, có được lực lượng mà tu sĩ không thể nào địch nổi ở Thương Lan Giới, mới có thể lựa chọn hợp tác với chúng nó. Nếu không bằng vào sự tự cho là đúng và ích kỷ của nàng ta, sao có thể từ bỏ được vinh hoa phú quý hiện giờ của mình chứ?

Nhưng hiện tại thì sao?

“Đại nhân” tự xưng không có đối thủ ở Thương Lan Giới, cho dù là chuẩn tiên nhân Độ Kiếp Kỳ cũng không thể phát hiện, vậy mà bị tìm được dễ như trở bàn tay, thậm chí đến thời gian mở miệng nói chuyện đều không có, đã bị một thân cây nuốt xuống?

Sự kiêu ngạo mà Cơ Tử Nghi vốn cố chống đỡ đột nhiên sụp đổ, nàng ta bắt đầu sợ hãi.

Nàng ta trợn tròn mắt nhìn Giang Ngư, nhìn đệ tử tiên môn khác, lớn tiếng nói: “Ta không cố ý làm thế, ta bị mê hoặc! Tất cả những chuyện ta làm đều là bị ép!”

Giang Ngư không muốn quan tâm nàng ta.

Những người khác cũng biết chuyện mà nàng ta đã làm, sự chán ghét nàng ta chỉ nhiều chứ không ít hơn Giang Ngư.

Liên Khuyết Chân Quân nhàn nhạt nói: “Giữ lại chút sức lực đi, chờ về Thần Đô sẽ có người tra hỏi ngươi.”

Thần Đô?

Hoàng cung?

Cơ Tử Nghi càng hoảng loạn.

Nàng ta thân là hoàng tộc nên biết rất rõ ràng, bên trong hoàng cung có bao nhiêu thủ đoạn xấu xa làm người ta sống không bằng chết. Nàng ta tình nguyện ở trong tay tu sĩ, mặc dù là chết cũng được thoải mái.

Nhưng về Thần Đô, nàng nhớ đến việc làm của mình vào khoảng thời gian trước…

“Chân Quân, nàng ta ngất rồi.”

Liên Khuyết Chân Quân nhàn nhạt nói: “Đút đan dược, giám sát chặt chẽ, đừng để cho người chạy thoát, cũng đừng để cho nàng ta chết.”

“Vâng.”

Chờ sắp xếp Cơ Tử Nghi xong, Liên Khuyết Chân Quân mới nhìn về phía Giang Ngư, trong lời nói mang theo hai phần quan tâm: “Tiểu Ngư Trưởng lão, ngươi... không có gì khó chịu chứ?”


Đám mây đen kia thoạt nhìn như sinh linh đến từ Quy Khư, tất cả đều là hóa thân của ác niệm và oán khí vô tận. Tuy rằng bà không biết quan hệ của cái cây kia với Giang Ngư nhưng nuốt thứ đồ này vào, vẫn không tránh được làm người ta lo lắng.

Giang Ngư cười nói: “Ta không có việc gì. Không phải ngài nhìn tu vi của ta còn tăng lên à?”

Có vài lời, nàng không xác định cho nên khó mà nói. Nàng vẫn cảm thấy, mặc kệ là “Linh” lần trước, sương xám chiến trường cổ bên trong hay là mây đen lần này.

Nhưng thứ gọi là “sinh linh” đến từ Quy Khư, đối với hạt đậu xanh nhỏ mà nói, quả thực giống như đồ ăn dâng đến tận miệng.

Đến một cái nuốt một cái, còn có thể bổ sung dinh dưỡng, thật quá hời.

Bởi vì lý do này, cho dù các Trưởng lão tông môn nói những ma vật này đáng sợ, Giang Ngư cũng rất khó ôm nổi thái độ kính sợ gì với chúng nó.

Dẫu sao... ai có thể sinh ra tâm lý sợ hãi với một đám ‘tiệc đứng’ chứ?

Thấy Liên Khuyết Chân Quân vẫn không yên tâm, Giang Ngư dứt khoát để Cơ Trường Linh dùng linh lực tra xét một vòng trong thân thể mình trước mặt bà.

Thấy sắc mặt Cơ Trường Linh bình tĩnh, gật đầu với mình, Liên Khuyết Chân Quân mới yên lòng, lộ ra ý cười: “Không có việc gì là tốt. Ngươi có thủ đoạn đối phó chúng nó bực này, có lẽ chúng nó cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.”

Dẫu sao trước khi pháp tướng cây lớn xuất hiện ở trên người Giang Ngư, đến cả bà đều chưa từng nhận thấy được gần đó còn có thứ khác tồn tại.

“Một khi đã như vậy, nhân lúc ta còn có thể cảm ứng được vị trí của bọn chúng, đi tìm trước đi.” Giang Ngư đề nghị.

*

Trong hư không.

Như lời Liên Khuyết Chân Quân nói, lần này Giang Ngư đột nhiên ra tay, quả nhiên làm nhóm mây đen kinh sợ.

Nhưng nàng nghĩ vẫn hơi đơn giản, chúng nó đâu chỉ là không dám hành động thiếu suy nghĩ, chúng nó là trực tiếp muốn chạy.

Đám mây đen bị hạt đậu xanh nhỏ nuốt hết là phân thân của lão tam, có được lực lượng gần như tương đương với một nửa của nó. Nhưng đám phân thân kia ở trước mặt ảo ảnh cây lớn, chớ nói phản kháng, đến năng lực động đậy cũng không có.

Thân hình lão tam nhỏ đi một vòng lớn mắt thường có thể thấy được, giấu ở tầng mây, đến cả giọng nói cũng nhỏ hơn nhiều: “Trong nháy mắt bị bắt, ta lập tức mất đi liên hệ với nó.”

Nhưng trong nháy mắt cảnh tượng kia bị lão tam chặt chẽ ghi tạc vào bên trong linh hồn.


Nó lại truyền cảnh kia cho tất cả tộc nhân của mình.

Tất cả mây đen đều rơi vào trầm mặc.

Tuy rằng lão tam trong đám chúng nó là đứa nhỏ bé đáng thương dễ bị bắt nạt, nhưng ở toàn bộ tộc đàn thì nó cũng không yếu, thậm chí là thành viên mạnh đến có thể tham gia quyết sách.

Thông qua phân thân lão tam, tất cả đám mây đen đều được trực tiếp xem uy năng của thần Thập Phương ở thế giới này.

Đó là cảm giác áp bách chỉ thuộc về thần, đám người Liên Khuyết Chân Quân không thể hiểu được nổi, đối với kẻ xâm lấn là mây đen này quả thực là sợ hãi khó có thể đối diện.

Giọng nói của lão tam run rẩy, lòng còn sợ hãi: “Lời đồn không sai. Thần Thập Phương ở thế giới của mình là không thể bị đánh bại. Chúng ta sai rồi! Ta hoài nghi thậm chí thần Thập Phương đã biết chỗ ẩn thân chúng ta. Chỉ còn ngại hạn chế nào đó, mới không thể đến xử lý chúng ta.”

“Đi thôi.” Nó lớn tiếng nói: “Nhân lúc những tu sĩ đó, còn có thần Thập Phương đang chú tâm vào việc bình ổn náo loạn. Chúng ta nhanh rời đi!”

Lần này, hiếm khi không có người trào phúng nó.

Chỉ có đám mây đen lớn nhất kia chần chờ: “Nhưng mà pháp trận chịu tải tổ tiên anh linh đã dừng ở Thương Lan Giới.”

Lão tam im lặng trong chốc lát, khẽ nói: “Ta chưa từng thấy tổ tiên. Lão đại, huynh từng gặp tổ tiên rồi, hôm nay cũng được thấy uy năng của thần Thập Phương. Huynh cảm thấy, nếu tổ tiên sống lại, so sánh với bọn họ thì thế nào?”

Lão đại mây đen: “...”

Nó quyết đoán quyết định: “Triệu tập tộc nhân, chúng ta lập tức rời đi! Nếu tổ tiên có linh, nói vậy cũng sẽ tán đồng quyết định của ta!”

Trong hư không nổi lên cuồng phong, rất nhanh các đám mây đen từ các nơi lục tục bay tới, chen lấn ở bên trong thời không tối tăm, oán khí tận trời.

Mây đen lớn nhất vừa truyền tin tức di chuyển vừa bắt đầu xóa bỏ đánh dấu của chúng nó với thế giới này.

Nó chỉ gọi tộc nhân của mình, về phần những người Thương Lan ký kết khế ước với chúng nó á?

Chúng nó đến tổ tiên của mình đều mặc kệ, nào còn sẽ quan tâm bọn họ chứ?

Mây đen bỗng nhiên cứng lại.


Trận gió tàn sát bừa bãi trong hư không cũng đột ngột dừng lại, trận gió như cương đao tra tấn người mất đi, linh hồn nhóm mây đen trở nên dễ chịu hơn nhiều, nhưng không có một đám mây nào cảm thấy nhẹ nhàng.

Chúng nó tự co vào với nhau.

Chúng nó có thể cảm nhận được có thứ hơi thở vô hình cực kỳ đáng sợ nào đó, khóa chúng nó lại.

Lão tam run lên, dường như nó cảm nhận sự quen thuộc nào đó, hơi thở làm thần hồn của nó cũng run rẩy.

“Là thần Thập Phương! Không, không đúng...”

Lão tam lẩm bẩm: “Không đúng lắm... Không phải thần Thập Phương.”

Không đợi nó suy nghĩ cẩn thận, nó đã thấy được đối phương.

Một luồng ánh sáng vô sắc vô hình, giống như ánh nắng ấm áp chiếu sáng khoảng hư không u ám này.

Nhưng ánh sáng chói lòa ấm áp như vậy, chính là một loại tra tấn khó nhịn với bản thân nhóm mây đen yêu thích oán khí u ám.

“Là... ý thức của thế giới.” Lão tam cách gần nhất, bị luồng sáng kia chiếu đến, thần hồn vốn bị thần Thập Phương ra tay mà tổn thất một nửa, dưới luồng ánh sáng chiếu rọi như muốn bốc cháy.

Nó cố nhịn bị bỏng, ý thức cũng bắt đầu tan rã: Sao ý thức thế giới lại tìm được chúng nó?

Mây đen lớn nhất cũng hiểu ra luồng sáng này cái gì. Sau khi biết rõ, lời nói của nó cũng trở nên kiêu ngạo: “Ý thức Thương Lan Giới, thần Thập Phương của ngươi còn chưa hoàn toàn thức tỉnh, ngươi không làm được gì chúng ta. Chúng ta đã chuẩn bị rời đi. Từ nay về sau, chúng ta không bao giờ đến Thương Lan Giới nữa. Ngươi thả chúng ta rời đi.”

Luồng sáng kia không cho nó bất kỳ câu trả lời nào, mà thời không nơi này đọng lại, tất cả bên ngoài đều không hề liên quan đến nơi này.

Mây đen muốn xông ra. Tuy rằng ý thức thế giới không có tính công kích, không thể làm chúng nó tổn thương nhưng lao tù do một phương thế giới tạo ra, chúng nó cũng không thể rời khỏi nơi này.

Luồng ánh sáng kia lẳng lặng treo ở trên hư không như một mặt trời nhỏ.

Một lát sau, nó ra lệnh cho một luồng sáng nho nhỏ “xách” hai đám mây đen lại đây. Đây là hai tộc nhân mây đen, nhận được lão đại gọi về, vốn đang chưa kịp chạy tới.

“Đã đủ hết!”

“Không thiếu cái nào.”

Bên trong luồng sáng bỗng nhiên toát ra một ý niệm gần như sung sướng.

Lão đại mây đen sửng sốt, lạnh lùng nói: “Vì sao ngươi muốn vây chúng ta ở chỗ này? Ngươi không tổn thương được chúng ta, ngươi cũng không thể rời khỏi Thương Lan Giới quá lâu. Điều này sẽ tạo thành tổn thương cực lớn đối với ngươi. Vì sao không bỏ...”

Quang đoàn không phản ứng nó, xác nhận tất cả mây đen đều ở chỗ này xong, nó lặng yên không một tiếng động mà rời đi giống như lúc đến.


Luồng sáng chói lóa dần dần đi xa, nơi này đã không còn sự bỏng cháy làm linh hồn nhóm mây đen đau đớn, nhưng lồng giam vô hình giam chúng nó lại còn đó.

Không ai trốn thoát được cả.

*

Thời không khác biệt, luồng sáng chỉ làm một chuyện như vậy, Thương Lan Giới đã qua một tháng.

Một tháng này, Thương Lan Giới đã xảy ra rất nhiều chuyện.

Bên trong tiên môn, mấy tông môn trung đẳng, lấy Liễu Diệp Tông cầm đầu, cấu kết với ma vật dị tộc đến từ Quy Khư, muốn đảo loạn đại lục, nhân lúc loạn lạc trỗi dậy.

Nhân gian, hoàng thất Đại Chu lấy Công chúa Cơ Tử Nghi cầm đầu phàm nhân định ra khế ước với ma vật Quy Khư, phát động cung biến, tăng thêm thuế má, tản dịch bệnh, làm cho dân chúng lầm than.

Cũng may các đại tiên môn phản ứng nhanh chóng, ý thức được bất thường trước tiên, nên trấn áp tất cả trước khi bạo loạn xảy ra.

Hiện giờ chỉ còn lại có một điều phiền toái.

Tất cả mọi người đang rầu rĩ.

Giang Ngư được mọi người kỳ vọng cao cũng đang rầu rĩ.

Ngày hôm đó, nàng vốn theo mây đen bị hạt đậu xanh nhỏ nuốt mất lại tìm được những người khác cũng ký kết khế ước với mây đen.

Nhưng vào lúc nàng muốn cho Tiểu Lục lần theo manh mối, xem có thể tiếp tục tìm được chỗ mây đen ẩn thân hay không thì tất cả hơi thở biến mất sạch sẽ.

Lực lượng của mấy người Cơ Tử Nghi cũng bắt đầu xuất hiện suy yếu, ngắn ngủi mấy phút đã thoái hóa từ tu vi Kim Đan thành phàm nhân còn chưa tu luyện.

Đương nhiên lực lượng bong ra từng mảng không nhẹ nhàng như vậy, theo tu vi của bọn họ biến mất còn có sức sống trong cơ thể bọn họ. Nếu không phải cần thông qua bọn họ càng thêm hiểu biết về đối thủ, tiên môn mới cho đan dược bổ sung nguyên khí thì những người này đã lập tức bỏ mình vào lúc đó.

Những mây đen đó, bao gồm dấu vết chúng nó tồn tại, tất cả biến mất. Đến cả bên Quy Khư cũng không dư lại chút tàn lưu nào.

Điều này cũng không phải là tin tốt với tiên môn. Đối thủ thần bí khó lường như vậy, yên lặng không một tiếng động biến mất, ai biết là rời đi hay là ẩn nấp ở chỗ tối trù bị âm mưu lớn hơn nữa chứ?

“Tiểu Ngư.” Tuế Văn Trưởng lão nhìn nàng: “Tiểu Lục… trong cơ thể ngươi cũng không có chút cảm ứng nào à?”

Giang Ngư lắc đầu, nếu Tiểu Lục có cảm ứng đã sớm nói với nàng.

Nàng đang muốn mở miệng nói chuyện, trên đỉnh đầu mọi người bỗng nhiên xuất hiện một chùm tia sáng màu trắng. Chùm tia sáng màu trắng rơi xuống từ phía chân trời, bao phủ cả người Giang Ngư trong đó.

Cơ Trường Linh nhào tới kéo Giang Ngư đầu tiên, lại phát hiện Giang Ngư ở trong cột sáng rõ ràng gần ngay trước mắt, lại giống như cách một lạch trời, không thể chạm đến.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui