Cá Mặn Tu Tiên Siêu Vui Sướng

Sự thật đúng như Giang Ngư đoán.

Sau khi bát nước thuốc có thể giải độc kia của nàng được nấu ra, tất cả Trưởng lão tiên môn đang quan sát linh quang kính đều im lặng.

Sau im lặng là nhốn nháo.

Trong khoảng thời gian ngắn, tất cả ánh mắt đều nhìn về phía Thái Thanh Tiên Tông.

Tông chủ Thái Hư quen thuộc nhìn về phía Hồng Quang Trưởng lão, cũng thuần thục phát ra tiếng kinh ngạc cảm thán: “Ngư Trưởng lão của quý tông thật là không thể trông mặt mà bắt hình dong.”

Sau khi khen xong, tất nhiên là bắt đầu nói bóng nói gió.

Dù sao cũng là Trưởng lão đại tông tiên môn, đối mặt dò xét khắp nơi, sắc mặt các Trưởng lão Thái Thanh thong dong, thái độ rụt rè, không để lộ ra chút xíu tin tức hữu dụng nào.

Nhưng trong âm thầm... bọn họ khiếp sợ không ít hơn người khác chút nào!

Nói ra có lẽ không ai tin, thật ra trước khi đi vào Thái Hư Tiên Tông, phần lớn Trưởng lão thậm chí căn bản còn không biết “Ngư Trưởng lão” là ai.

Ngư Trưởng lão vốn không tham gia đại bỉ tiên môn, ngồi ở trên đài xem các đệ tử biểu hiện giống như bọn họ. Cho dù người khác tò mò, nhiều nhất cũng chỉ tò mò vì nàng quá trẻ tuổi mà thôi.

Ngoài ý muốn luôn đột nhiên không kịp phòng ngừa như vậy.

Ứng phó xong dò xét từ các tông môn khác, Trưởng lão Thái Thanh mới không kiềm được đưa ánh mắt hưng phấn và dò hỏi về phía Hồng Quang Trưởng lão, cùng với mấy vị Trưởng lão Dược Phong.

Hừm, những người khác không biết, người trong nhà như bọn họ còn không biết à? Ngay từ đầu Ngư Trưởng lão không bại lộ thân phận, ở bên trong Bạch Ngọc tiên cung dùng là tên tuổi đệ tử Dược Phong.

Hơn nữa, lúc ở trong tông môn, hơn phân nửa linh thảo của Ngư Trưởng lão cũng vào Dược Phong.

Mấy người Dược Phong chắc chắn biết!

Trưởng lão Dược Phong: “...”

Bọn họ đúng là biết một ít về bản lĩnh của Giang Ngư mà người khác không biết. Nhưng hôm nay, bọn họ thật đúng là không biết.

Ngôn Nhạc Trưởng lão và Hồng Quang Trưởng lão liếc nhau một cái, hai người khẽ gật đầu, xem như có bước đầu ăn ý.

Hai người lập tức lộ ra vẻ cao thâm khó đoán, một khi người khác hỏi thì chỉ cười mà không nói.

Vì thế, người trong nhà cũng bị lừa luôn.

Các Trưởng lão: Quả nhiên bản lĩnh của Ngư Trưởng lão là tuyệt mật ở tông môn! Đến cả chúng ta đều không thể lộ ra.

Nhưng cẩn thận ngẫm lại, bản lĩnh không giống bình thường như vậy, trước khi Ngư Trưởng lão hoàn toàn trưởng thành, đúng là không thích hợp bị người ngoài biết được.

Trong lúc nhất thời, mặc kệ là Thái Thanh Tiên Tông hay là người các tông môn khác đều từng người cân nhắc.

Cùng bị vô số người chú ý, còn có Cơ Thanh Huyền.

Trước đó vài ngày, Cơ Thanh Huyền nắm tay Ngư Trưởng lão tuyên bố quan hệ của hai người với mọi người, tuy rằng mọi người đều ôm thái độ chúc phúc nhưng không ít người cũng có chút nghi vấn trong lòng.

Ngư Trưởng lão này thoạt nhìn bình thường không có gì khác biệt, tu vi cũng chỉ tầm thường, sao có thể được Thanh Huyền Chân Quân coi trọng?

Đương nhiên, mọi người đều là Trưởng lão tông môn, nghi hoặc thì nghi hoặc, cũng chỉ sẽ đặt ở trong lòng, không có khả năng nói ra ngoài, ầm ĩ đến bên kia thì không hay.

Mà giờ này phút này, một số người đều lộ ra vẻ “thì ra là thế”.

Quả nhiên, có thể lọt vào mắt xanh của Thanh Huyền Chân Quân, được chàng để ở trong lòng, sao lại là người thường?

Cho dù đạo tâm không tì vết lúc trước hay là bản lĩnh đối phó sương xám, đều không phải người thường có thể có được. Hơn nữa bây giờ lộ ra nấu nước thuốc đơn giản đã có thể có được hiệu quả đan dược thần bí khó lường.

Ngư Trưởng lão, sâu không lường được đấy!

Thái độ của những người này, Cơ Trường Linh tất nhiên đã nhận ra.

Xem vẻ mặt những người đó, chàng biết ngay bọn họ suy nghĩ gì.

Hơi mím môi, Cơ Trường Linh trầm giọng nói: “Ta và sư muội tâm đầu ý hợp. Ta thương mến sư muội, là thương mến thái độ làm người, phẩm tính của muội ấy, không liên quan gì đến thiên phú.”

Lúc bọn họ mới quen biết, ở trong mắt chàng, nàng chỉ là một đệ tử bình thường Kim Đan rách nát, bị trục xuất đến Linh Thảo Viên làm việc vặt.

Ở trong mắt nàng, chàng cũng chỉ là một đệ tử bình thường tâm ma quấn thân, ở Linh Thảo Viên tĩnh dưỡng.

Chàng nói ra lời này, những người âm thầm phỏng đoán nghe mà khiếp sợ với sự coi trọng của Thanh Huyền Chân Quân với vị đạo lữ kia của chàng. Người không hiểu cũng sợ hãi uy thế của chàng, quay đầu đi không dám nhắc lại.

Từ sau khi Giang Ngư vào bí cảnh, Đan Lân không chạy khắp nơi nữa mà là ngoan ngoãn ngồi ở cạnh Cơ Trường Linh, cùng chàng xem Giang Ngư.

Kiếm linh và chủ nhân tâm ý tương thông, Đan Lân cũng hiểu suy nghĩ của những người này.

Tính tình cô bé không tốt, cũng không muốn uyển chuyển, cười ha ha: “Ngươi nói mấy lời này với bọn họ làm gì? Những người này, một đống tuổi, tìm không thấy đạo lữ tâm ý tương thông, sao có thể có thể hiểu sự yêu thích của chúng ta với Tiểu Ngư chứ?”


Cơ Trường Linh liếc cô bé một cái: “Không được nghịch ngợm.”

Tuy là nói vậy nhưng rõ ràng khóe miệng chàng hơi cong lên.

Các Trưởng lão không tìm thấy đạo lữ tâm ý tương thông: “...” Ngươi ghê gớm rồi!

*

“Ân nhân cứu mạng này của con có chỗ ghê gớm đó.”

Bên tai phượng hoàng cũng vang lên giọng nữ dễ nghe.

Giang Ngư có một vài bản lĩnh thần kỳ, hắn cũng đã biết.

Nghe câu nói này, hắn không kiềm được nói: “Nếu nàng không lợi hại, con cũng sẽ không khôi phục nhanh vậy, có khi đã sớm chết rồi.”

Hắn cố tình nhấn mạnh vào câu sau.

Âm thanh kia nở nụ cười: “Con căng thẳng vậy làm gì? Nếu là ân nhân của con thì là bạn của Tức Sơn. Huống chi, tộc phượng hoàng chúng ta đã được trời ưu ái, được Thiên Đạo chiếu cố. Nếu có lòng tham thì sẽ không tốt lắm.”

Bấy giờ, phượng hoàng mới yên lòng.

Giọng nữ kia lại nói: “Con cũng không cần quá lo lắng, có Thái Thanh Tiên Tông ở phía sau nàng ấy mà, bọn họ cũng sẽ không để người trong nhà thiệt thòi.”

*

Bên trong bí cảnh.

Động tĩnh của Giang Ngư và Thu Liên Tố không giấu giếm mọi người, huống chi Giang Ngư lấy ra một bộ bếp lò và đồ làm bếp cũng đủ chói mắt.

Chờ đến khi Thu Liên Tố chính miệng chứng thực nước thuốc mà nàng nấu ra có hiệu quả giải độc, tạm thời không có việc gì, nhóm đệ tử còn canh giữ ở gần đó phụ trách bảo vệ Giang Ngư và Luyện Đan Sư đều vù vù xông tới.

“Ngư Trưởng lão, ngươi làm thế nào mà được vậy?”

“Thả linh thảo vào nấu là được à? Đơn giản như vậy thì chẳng phải về sau chúng ta đi ra ngoài, không cần phải ăn linh đan nữa à?”

Đệ tử vừa nói chuyện kia nhận được vô số ánh mắt xem thường: “Ngươi tưởng bở à! Không thấy Thu sư tỷ còn không làm được à?”

Lại nhiệt tình nhìn về phía Giang Ngư: “Ngư Trưởng lão, chúng ta biết đây chắc chắn là bí mật không thể truyền của ngươi, chúng ta sẽ không hỏi thăm. Nhưng ngươi có thể lại nấu một nồi nữa, cho chúng ta mở mang tầm mắt không?”

Giang Ngư: “...”

Nàng rất hiểu tâm tư của những người đó.

Nàng nghiêm túc nói: “Ta nói ta không có biện pháp đặc thù nào cả...”

Nàng liếc ánh mắt những người này một cái, từ bỏ việc giải thích: “Được rồi, các ngươi chắc chắn không tin.”

Nàng một lần nữa lấy ra một cái nồi sạch, nhóm lửa, nấu nước.

“Ta sẽ thử lại một lần. Ta cũng không xác định ta có thể lại lần nữa thành công hay không.”

Lần này, bên cạnh bếp lò vây quanh một vòng lớn người, sáng ngời có thần nhìn chằm chằm Giang Ngư.

Đâu chỉ là những đệ tử này, ở ngoài bí cảnh, những Trưởng lão tiên môn kia, đặc biệt là nhóm Luyện Đan Sư cũng đều nhìn chằm chằm động tác của Giang Ngư không chớp mắt, sợ mình bỏ lỡ bước quan trọng nào.

Giang Ngư tìm một đan phương, thấy được đan dược quen thuộc, Hồi Xuân Đan.

Hồi Xuân Đan, đan dược cấp một, hiệu quả là nhanh chóng hồi phục khí huyết sinh cơ.

Tài liệu chính của Hồi Xuân Đan là Hồi Xuân Thảo, Giang Ngư đã quá quen. Khi nàng đến thế giới này, thứ đầu tiên nàng trồng là Hồi Xuân Thảo.

Đối với Hồi Xuân Thảo, ấn tượng lớn nhất của Giang Ngư là: Rau xanh bản Tu Tiên Giới, ngọt thanh ngon miệng, ăn ngon!

Hồi Xuân Đan, ngoài Hồi Xuân Thảo, còn cần dùng đến mấy linh thảo cấp một. Loại linh thảo cấp thấp này, ở Bạch Ngọc tiên cung giống như cỏ dại vậy, Giang Ngư thậm chí còn tốn chút công sức mới tìm được.

Sau khi gom đủ tài liệu, Giang Ngư cũng không dùng phương pháp đặc thù nào, thậm chí không cả dùng đến linh lực, chỉ bỏ từng linh thảo vào trong nước, chậm rãi nấu.

Không bao lâu, mùi thuốc quen thuộc truyền ra.

Ngay sau đó, tất cả mọi người cảm nhận được linh lực quen thuộc dao động từ trong nồi.

“Cái này...” Một đệ tử mở to hai mắt: “Vậy là xong rồi?”

Giang Ngư tắt lửa, lấy bát ra, không cần nàng động thủ, các đệ tử đã rất tự giác múc cho mình, sau đó gấp không chờ nổi nhấm nháp.

“Đúng là hiệu quả của Hồi Xuân Đan!”


“Ta cảm nhận được khí huyết trong cơ thể trở nên tràn đầy hơn.”

Thật ra loại đan dược cấp thấp như Hồi Xuân Đan đều là cho đệ tử Luyện Khí Kỳ dùng, võ giả còn chưa Luyện Khí tiên thiên cũng có thể dùng. Đến cảnh giới Kim Đan, Hồi Xuân Đan có thể tạo được hiệu quả rất mỏng manh.

Nhưng mọi người cũng không căn cứ vào hiệu quả, bọn họ rõ ràng cảm nhận được hiệu quả của chén nước thuốc này!

Mọi người liếc nhau, nhìn về phía Giang Ngư, đồng thời mở miệng: “Ngư Trưởng lão, có thể mượn nồi của ngươi dùng một lúc không?”

...

Chờ đến khi Triệu Gia mang theo một đội đệ tử trói mười mấy đệ tử bị sương xám quấn thân trở về, thiếu chút nữa cho rằng mình xuất hiện ảo giác.

Trên đất trống phía trước xuất hiện một cái bếp lò rất lớn!

Hai đầu bếp lò đều đốt lửa, bắc hai cái nồi to.

Hai đệ tử đứng ở trước nồi to, cầm hai cái xẻng đảo.

Xung quanh còn một đám người đứng đó, nhìn bọn họ chằm chằm:

“Nhanh lên đi.”

“Nên bắc nồi, nên bắc nồi, ta nhớ kỹ thời gian!”

“Trần sư đệ, ngươi rõ ràng không được rồi, không cảm ứng được linh lực. Xem ra là thất bại, sớm lui xuống cho ta lên đi.”

“...”

Vẫn là Giang Ngư nhìn thấy hắn trước, đi tới thành thạo đút sương xám trong cơ thể các đệ tử cho hạt đậu xanh nhỏ, lại nhìn tình hình thân thể bọn họ, nâng sang bên phía Y tu.

“... Ngư Trưởng lão.” Triệu Gia gọi Giang Ngư lại, chỉ đám người vây ở một chỗ, nghi hoặc: “Bọn họ đang làm gì đấy?”

Giang Ngư im lặng một chút rồi cho ra bốn chữ: “Nghiên cứu nấu thuốc.”

Triệu Gia:?

Hắn nhìn một lúc lâu sau đó lại dò hỏi hai người, mới biết được rốt cuộc bọn họ đang làm gì.

Hắn không kiềm được nhìn về phía Giang Ngư, nàng đang bưng một chén thuốc đút cho người nằm trên mặt đất, bên tai là âm thanh buồn bã chán nản của một đám người:

“Lại thất bại! Ta rõ ràng nấu theo phương pháp của Ngư Trưởng lão.”

“Ai mà không nấu theo phương pháp của Ngư Trưởng lão? Ta đến thời gian đều làm y như đúc.”

“Ta chọn số lá của Hồi Xuân Thảo cũng giống như đúc kìa? Không phải là vô dụng à?”

“Nào! Quy củ cũ mỗi người một bát, không được lãng phí.”

“...”

Trong lúc nhất thời, chỉ nghe được tiếng uống canh ừng ực.

Thu Liên Tố và Giang Ngư đều từng thử rồi. Nước thuốc dùng mấy thứ linh thảo Hồi Xuân Thảo cấp một này nấu ra, tuy rằng không có hiệu quả Hồi Xuân Đan nhưng cũng không có độc, cho người thường uống còn có hiệu quả cường thân kiện thể bổ khí huyết.

Đương nhiên, cho đám tu sĩ Kim Đan, Nguyên Anh uống cũng là tác dụng của nước trà.

Hai người đều không thể để lãng phí, cho nên sớm nói đồ mình nấu, không được đổ đi, phải uống hết.

Các đệ tử bèn thương lượng, người nhiều, một nồi cũng chỉ là chuyện mỗi người một bát.

“Ợ! Đời này ta không bao giờ muốn ngửi mùi Hồi Xuân Thảo nữa.”

“Ta lại cảm thấy nước thuốc này còn rất thoải mái tươi mát.”

“Ta cũng cho rằng hương vị không tồi.”

“? Ta mới uống tám bát đã sắp nôn ra rồi! Từ sư tỷ, nếu ngươi thích, bát tiếp theo cho ngươi uống.”

“...”

Mỗi một lần các đệ tử thất bại đều phải nhìn mặt Giang Ngư một cái.

Giang Ngư thoải mái hào phóng tùy cho bọn họ nhìn, có người hỏi thì trả lời: “Ta cũng không biết”, “Các ngươi cũng nhìn thấy ta nấu thế nào rồi”, “Có thể dạy các ngươi, ta đều đã dạy”.

Sau khi các đệ tử thay phiên thử một lượt, cuối cùng thừa nhận không liên quan gì đến phương pháp nấu nước thuốc, Ngư Trưởng lão có thể sử dụng linh thảo nấu ra nước thuốc sánh ngang với linh đan, là bởi vì nàng là Ngư Trưởng lão.


Các đệ tử cảm thấy nàng càng lợi hại hơn!

Tham gia đại bỉ tiên môn, bản thân là thiên tài tinh anh của các đại tiên môn.

Thiên tài, tuổi trẻ khí thịnh, có cá tính, muốn để bọn họ nghe lời, cách tốt nhất chính là mạnh hơn so với bọn họ.

Tuy rằng Giang Ngư tu vi thấp, nhưng trước đó triển lãm thủ đoạn cắn nuốt sương xám, cứu rất nhiều người.

Hiện tại, lại lộ ra bản lĩnh “luyện dược” thần bí, làm đám con ông trời này chịu phục.

Giờ phút này bọn họ đều nghĩ: Khó trách người ta còn trẻ đã có thể làm Trưởng lão. Lợi hại như vậy, ngươi không làm Trưởng lão thì ai làm?

Sau khi biết bản lĩnh của Giang Ngư, tâm tư của mọi người lập tức linh hoạt, tiến vào Bạch Ngọc tiên cung bắt đầu mở họp.

Hai canh giờ sau, phần lớn đệ tử đều đã ra ngoài.

Mọi người như lúc trước, một bộ phận người canh giữ ở doanh địa, một bộ phận khác đi ra ngoài tuần tra, tìm kiếm đệ tử bị lạc.

Giang Ngư không ra.

Lại qua nửa canh giờ, Nhan Xán tỉnh lại.

Thu Liên Tố canh giữ ở bên người nàng, tính thời gian: Từ lúc đưa lại đây đến bây giờ, tám canh giờ.

Trong kế hoạch ban đầu, giải độc đan phải luyện chế cho Nhan Xán thậm chí còn chưa ra lò.

Nhan Xán tất nhiên đầy mờ mịt, Thu Liên Tố nói đại khái cho nàng nghe. Nhan Xán lập tức đi tìm Tiểu Hồng, Tiểu Hồng vẫn duy trì dáng vẻ thú con ngủ say.

Thấy nàng lo lắng, Thu Liên Tố nói: “Yên tâm, ta vẫn luôn chú ý tình hình thân thể các ngươi. Thể chất linh thú của ngươi mạnh hơn ngươi một ít, độc của nó đã sớm giải. Hiện tại còn chưa tỉnh, hẳn là trước đó chiến đấu đến kiệt lực, cần phải nghỉ ngơi.”

Khác với nhân loại đả tọa tu luyện, đối với linh thú mà nói, ngủ say chính là một loại biện pháp khôi phục linh lực cực tốt.

Nhan Xán tự mình kiểm tra trạng thái của Tiểu Hồng, cuối cùng mới thả lỏng.

Nàng nghe nói là Giang Ngư cứu mình, muốn đi cảm tạ Giang Ngư. Thu Liên Tố chỉ chỗ cho nàng.

Vì thế Nhan Xán ôm Tiểu Hồng, vào Bạch Ngọc tiên cung, thấy được... Giang Ngư đang bị người vây xem nấu thuốc.

Nàng đứng ở bên ngoài đám người, nhìn một nồi nước thuốc nấu xong, bị một đệ tử bên cạnh nhanh chóng thu vào bên trong đồ đựng trữ vật.

Sau đó, có người dùng linh lực rửa nồi, có người một lần nữa nhóm lửa, có người chuẩn bị nước trong.

Giang Ngư phụ trách nấu canh.

Nhìn thấy nàng, Giang Ngư tỏ ra vẻ nhẹ nhàng thở phào, đi đến bên cạnh nàng.

Nhan Xán chỉ biết Giang Ngư cứu mình, nhưng Thu Liên Tố vẫn chưa nói tỉ mỉ tình huống cụ thể, cho nên cảnh vừa rồi kia, nàng thật sự xem không hiểu.

Thấy vẻ mặt nàng mơ màng, Giang Ngư vội vàng nói: “Đừng hỏi muội, bản thân muội cũng không biết.”

Đây là nói thật.

Nhan Xán sửng sốt, nhoẻn miệng cười: “Tỷ đến cảm ơn muội, đã cứu tỷ.”

Nàng ôm Tiểu Hồng trong ngực ra, đưa cho Giang Ngư xem: “Còn có Tiểu Hồng.”

Giang Ngư nhìn con thú nho nhỏ này, nhớ tới bóng dáng cao lớn hung ác cố chống đỡ vì bảo vệ chủ nhân, trong lòng mềm mại, ôm nó sang nhẹ nhàng xoa hai cái.

Trong lúc ngủ mơ đổi chỗ, Tiểu Hồng nhẹ nhàng giãy giụa hai cái, nhận thấy được hơi thở quen thuộc, lại rất nhanh yên tĩnh lại.

Nhan Xán còn hơi mơ hồ với tình hình hiện tại, Giang Ngư cho nàng một ngọc giản giải thích từ đầu đến cuối, rất nhanh lại bị người gọi đi nấu thuốc.

*

Ba ngày sau.

Gã áo đen nấp ở chỗ tối, phát hiện những đệ tử tiên môn kia trở nên càng hung dữ hơn!

Phạm vi bọn họ điều tra tuần tra trở nên lớn hơn nữa, hiệu quả tu sĩ Kim Đan, Nguyên Anh Kỳ thả thần thức và linh lực tìm tòi không thể nghi ngờ là kinh người.

Gã rất nhiều lần suýt nữa bị tìm được, không thể không thả sương xám và những đệ tử bị ảnh hưởng ra để hấp dẫn lực chú ý của đối phương.

“Như vậy không được.” Gã lẩm bẩm.

Gã có thể cảm giác được những bố trí, thiết kế của gã lúc trước hiện tại cơ bản đã không có khả năng thực hiện.

Không! Nói đúng ra, hiện tại gã nên suy xét hẳn là phải làm thế nào toàn thân mà lui dưới tình hình trước mắt.

Sương xám không thể có tác dụng, sau khi mất đi chỗ dựa lớn nhất và át chủ bài, gã mới ý thức được mình nhỏ yếu ở trước mặt đám tu sĩ nhân loại này.

Cứ ở trong bí cảnh này, một ngày nào đó gã sẽ bị tìm được.

Đường ra duy nhất của gã là rời khỏi bí cảnh.

Nhưng gã có thể rời đi à?

Bí cảnh do Thái Hư Tiên Tông chọn, dù cho ‘chúng nó’ dùng thủ đoạn khống chế bí cảnh, nhưng vị trí bí cảnh sẽ không thay đổi.

Tông chủ Thái Hư đã sớm bày vô số cấm chế, chỉ cần gã vừa bước ra, chờ đợi gã chính là vô số Nguyên Anh Hóa Thần, thậm chí tu sĩ cảnh giới càng cao hơn vây công.


Chui đầu vào lưới.

‘Chúng nó’ trăm cay ngàn đắng chạy ra từ chỗ như địa ngục kia, tìm được thế giới linh khí đầy đủ này, là muốn tới hưởng thụ cuộc sống.

Gã tuyệt đối không thể bị đánh bại dễ dàng!

*

“Hôm nay, gặp được khá nhiều đệ tử.”

Giang Ngư nhìn từng chuỗi đệ tử tiên môn bị xách về.

Ống tay áo Triệu Gia dính máu, là chính hắn mới đánh nhau với mấy đệ tử mất khống chế, cánh tay trái bị kiếm khí cắt một đường.

Hắn thuần thục đặt người ở trước mặt Giang Ngư, lại đi đến phía sau, bưng lên một chén nước thuốc màu lục nhạt, uống một hơi cạn sạch.

“Nước thuốc của Ngư Trưởng lão đúng là tiện.” Nhận thấy được miệng vết thương nhanh chóng khép lại, hắn không kiềm được khen.

Còn không đợi hai người nói mấy lời, một đội người khác cũng lại đây.

Mang đội đúng là Nhan Xán. Sau khi nàng khôi phục, lập tức chủ động xin ra trận gia nhập tiểu đội tuần tra. Tiểu Hồng thân là linh thú cấp cao, khứu giác nhanh nhạy, mỗi lần bọn họ thu hoạch đều nhiều hơn đội ngũ khác.

“Nhiều người như vậy?” Triệu Gia nhìn người mà Nhan Xán mang về, vội vàng đảo qua, e là có khoảng ba bốn mươi người.

Nhan Xán nói: “Là Tiểu Hồng tìm được, bọn họ ở trong một sơn cốc, không biết vì sao nổi lên tranh đấu. Lúc chúng ta đến, trên mặt đất đã có mấy người nằm.”

Nàng còn bị dọa cho giật mình, sợ người đã chết, còn may kiểm tra thì phần lớn là vài vết thương nhẹ.

Giang Ngư đứng dậy thanh trừ sương xám trong cơ thể cho người ta, thuận miệng nói: “Tự mình ra sau lấy thuốc, có dán nhãn, đừng lấy nhầm.”

Có đệ tử cười hì hì nói: “Đã biết Ngư Trưởng lão.”

Thanh trừ sương xám đối với Giang Ngư đã cực kỳ đơn giản, lúc một đệ tử đến trước mặt, Giang Ngư hơi khựng lại.

Nhan Xán đang cầm một cái khăn lau lông cho Tiểu Hồng, vừa hay nhìn sang hỏi làm sao vậy.

Giang Ngư thở dài một tiếng: “Không có việc gì! Nàng ta bị thương hơi nặng.”

Nhan Xán biết ngay Giang Ngư nói ai, giọng điệu cũng nặng nề: “Nàng ta là một trong số những người nằm trên mặt đất. Vết thương của nàng ta nặng nhất bên trong nhóm này.”

Giang Ngư lau vết bẩn trên mặt nàng, lộ ra một khuôn mặt xinh xắn ôn hòa.

Vừa rồi, lúc Giang Ngư trừ sương xám trên người nàng ta, phát hiện đối phương không chỉ bị ngoại thương nghiêm trọng, đan điền cũng bị tổn thương, thức hải cũng có dấu vết vỡ vụn.

Loại tình huống này, có thể giữ lại cái mạng, đều đã may mắn rồi.

Có lẽ liên tưởng đến nguyên thân, Giang Ngư càng thêm để bụng với đệ tử này.

Những người đó tỉnh táo lại, có đồng môn nhận ra nàng ta. Nàng ta là đại sư tỷ thế hệ Y tu môn phái Huyền Hồ Môn, tên Lam Tương.

Ba ngày sau, Lam Tương tỉnh lại.

Thức hải của nàng ta bị thương, ký ức không đầy đủ. Nhưng mà bản tính còn đó, là một cô nương ôn hòa kiên cường. Cho dù đã biết vết thương trên người mình, tuy hơi ảm đạm nhưng cũng bình tĩnh tiếp thu, không giận chó đánh mèo bất kỳ kẻ nào.

Nàng ta bị thương nặng, không có cách nào đi ra ngoài, mỗi ngày ngồi ở cạnh Giang Ngư, xem nàng bận rộn cứu trợ người bệnh, còn có thể hỗ trợ một vài việc lặt vặt.

Nàng ta sẽ kể cho Giang Ngư nghe về một vài chuyện trước kia của mình ở Huyền Hồ Môn.

Nàng ta cảm thấy rất hứng thú về Giang Ngư, hỏi nàng đối phó sương xám thế nào: “Ta căn bản không nhận thấy được sương xám, thứ này quả thực khó lòng phòng bị.”

Vấn đề này cũng không chỉ có nàng ta từng hỏi, Giang Ngư cười nói: “Có thể là công pháp mà ta tu luyện, trời sinh đã khắc chế mấy thứ kia đấy.”

Lam Tương tò mò: “Là công pháp Thái Thanh Tiên Tông à?”

Giang Ngư nhìn nàng ta một cái.

Lam Tương ho khan hai tiếng, sắc mặt ửng hồng: “Xin lỗi, ta không có ý khác. Ta chỉ nghĩ nếu là công pháp Thái Thanh Tiên Tông, có thể có nhiều đệ tử tu luyện cái này, những sương xám đó sẽ không đáng để lo.”

Giang Ngư suy tư một chút, lắc lắc đầu: “Đây là tổ truyền nhà ta, cho người khác tu luyện, sợ là không được.”

Lam Tương thức thời không hỏi nhiều nữa.

Lại qua một ngày, nàng ta nghe được mấy đệ tử nói về ngày đó Giang Ngư đại hiển thần uy.

Lam Tương rất kinh ngạc, mấy ngày nay nàng ta vẫn luôn giãy giụa đối kháng với sương xám cùng đồng môn, hiển nhiên cũng không biết đã xảy ra nhiều chuyện như vậy.

Nàng ta nhìn Giang Ngư với ánh mắt sáng lấp lánh: “Nhiều sương xám như vậy, vậy mà ngươi có thể cắn nuốt hết!”

Giang Ngư múc cho nàng ta một bát thuốc bổ thân thể, khiêm tốn cười: “Thật ra cũng không phải ta lợi hại, là ta...”

Nàng khựng một cái, dừng miệng.

Mỗi người đều có bí mật của mình, Lam Tương cười cười hiểu rõ, bưng bát lên từ từ uống thuốc.

Màn đêm buông xuống.

Giang Ngư ngồi quanh lửa trại, nhắm mắt dưỡng thần.

Đám người Triệu Gia cũng giống nàng, ngồi xếp bằng ngồi dưới đất minh tưởng.

Bóng dáng màu đen xuyên qua ngọn lửa, lặng yên không một tiếng động bò lên trên thân thể mọi người.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui