"Diệp Thanh, chờ một chút".
Bãi triều, sau khi mọi người lần lượt giải tán, Quốc sư lúc này lại đột nhiên gọi vị Thế tử kia ở lại.
"Có chuyện gì vậy, Quốc sư?".
Diệp Thanh dừng bước, sau đó liền đi đến trước mặt Chu Viễn Trình.
"Gần đây ngươi thế nào rồi? Có nhớ ra được chút chuyện gì của trước kia hay không?".
Chu Viễn Trình tuy vẻ mặt vẫn lạnh nhạt như cũ, nhưng trong giọng nói rõ ràng toát lên vẻ ôn nhu.
"Ngoại trừ thỉnh thoảng có chút đau đầu ra thì vẫn không nhớ được gì hết".
Diệp Thanh hồi tưởng lại một chút, sau đó khẽ lắc đầu.
||||| Truyện đề cử: Chiến Thần Thánh Y/Huyền Thoại Thánh Y |||||
"Không cần cố nhớ lại chuyện trước kia làm gì, dù sao cũng chẳng mấy vui vẻ.
Cuộc sống của ngươi bây giờ chẳng phải đã tốt lắm rồi sao? Chuyện của quá khứ, hiện tại đã chẳng còn quan trọng nữa rồi".
Chu Viễn Trình vỗ vai Diệp Thanh, sau đó ý vị thâm trường nói mấy câu như vậy.
"Vâng".
Diệp Thanh gật đầu xem như đã hiểu, cũng tương tự như Chu Viễn Trình, trên mặt y lúc này cũng chẳng có chút biểu cảm dư thừa nào.
Mọi cảm xúc đều được cẩn thận giấu trong đáy mắt, chẳng ai có thể biết được y đang nghĩ gì trong đầu.
...
Chẳng những được phong Thế tử, Diệp Thanh còn được Quân vương Bắc Mạc ban cho phủ đệ xa hoa nằm ngay tại trung tâm kinh thành náo nhiệt phồn hoa.
Diệp Thanh lên xe ngựa, nha hoàng lẫn phu xe đều im thin thít, chẳng ai dám lên tiếng nói một lời nào.
Trong suốt quãng đường trở về phủ đều chỉ duy trì trạng thái tĩnh lặng đến nghẹt thở như vậy.
Sở dĩ như vậy, liền chính là do trước kia có tên nô tài không biết sống chết dám quấy rầy đến Diệp Thanh.
Y không nói hai lời liền trực tiếp lấy roi da ra, quất đến người kia chỉ còn nửa cái mạng.
Về đến phủ, nha hoàng quy cũ vén mành xe, sau đó vươn tay muốn dìu Diệp Thanh xuống xe.
Diệp Thanh liếc mắt nhìn cánh tay vươn ra của nha hoàng nọ, sau đó tránh đi.
Nha hoàng kia ngượng ngùng rút tay về, trên tay phủ một lớp mồ hôi lạnh rất mỏng.
Nàng ta quên mất, vị Thế tử này còn mắc bệnh sạch sẽ rất nặng.
Diệp Thanh vào trong phủ, vừa ngồi xuống bàn liền đã có người bước tới châm trà.
Y ngồi xuống nhấp một ngụm trà, tay vô thức xoa xoa hai bên thái dương đau nhức.
Tính cách Diệp Thanh trở nên quái gỡ, nóng nảy thất thường như thế, một phần cũng là do những cơn đau đầu này gây ra.
Mà dạo gần đây, những cơn đau này tần xuất xảy ra rất nhiều lần trong ngày, mà không phải "thỉnh thoảng" xảy ra như những lời mà vừa rồi Diệp Thanh đã nói với Chu Viễn Trình.
Đi kèm với những cơn đau này, là những mảnh kí ức vụn vặt lướt ngang qua.
Vừa mơ hồ vừa hỗn loạn, ngay cả người nổi tiếng là thông minh cơ trí như Diệp Thanh cũng không biết phải nắm bắt nó từ đâu.
Ngoài mặt, Diệp Thanh không biểu lộ ra, nhưng y vẫn luôn muốn biết về những chuyện của quá khứ mà y đã quên mất.
Quốc sư và Quân vương đúng là đã cho y quá nhiều đãi ngộ, cuộc sống của y hiện tại cũng đang tất tốt.
Thế nhưng, bằng trực giác, Diệp Thanh vẫn có thể nhận ra quan hệ giữa y và Bắc Mạc thực chất chỉ là lợi dụng lẫn nhau mà thôi.
Y cho Bắc Mạc những sáng kiến có ích, Bắc Mạc cho y tiền tài và danh vọng.
Nhưng trong lòng Diệp Thanh vẫn cảm giác cứ như có một tảng đá đè nặng bên trong, y dường như đã quên đi một đoạn kí ức rất quan trọng.
Y muốn biết, bản thân trước kia là ai, có người thân, có bạn bè hoặc là tình lữ hay không, muốn biết tất cả về quá khứ.
Trực giác cho Diệp Thanh biết, ở tại Bắc Mạc này, chưa ai từng đối xử thật lòng với y, ngay cả Quốc sư cũng vậy.
Cho nên ban nãy khi được hỏi về tình trạng sức khỏe, Diệp Thanh mới nói dối.
"Thưa Thế tử, lần trước ngài nói muốn tuyển mấy tên nô tài tới tu sửa thư phòng, hiện tại người đã tới rồi ạ.
Ngài có muốn đi xem thử một chút hay không?".
Người nói là nha hoàng tùy thân của Diệp Thanh, tên gọi Nhược Thúy.
Cơn đau đầu lúc này chợt giảm, nghe Nhược Thúy nói như vậy, Diệp Thanh lúc này mới đứng dậy đi đến thư phòng.
Có thể nói, hơn một tháng nay, Diệp Thanh ngoại trừ sáng sớm đến thượng triều thì đa phần thời gian còn lại đều ở trong thư phòng.
Chỉ là cách bày trí bên trong thư phòng không phù hợp với y, không gian không đủ rộng, ánh sáng cũng không quá tốt.
Cho nên Diệp Thanh mới sai người đi tìm người tới tu sửa lại.
Để tránh trường hợp xây xong lại không vừa ý, sau đó vừa tháo dở vừa xây lại càng thêm mất thời gian, cho nên Diệp Thanh mới dành ra chút thời gian quý báu đi đến xem một lần.
Sách vở, đồ vật trong thư phòng đều đã sớm được dọn dẹp sạch sẽ.
Tu sửa có tới mười mấy người, hiện tại bọn họ đang đem thư phòng cũ phá bỏ.
Chỉ xây một cái thư phòng mà có tận hơn mười người, tin chắc là sẽ xây xong sớm thôi.
Mọi việc đều diễn ra rất suôn sẻ, chỉ có một tên nô tài trong số đó, trong lúc làm việc cứ thỉnh thoảng nhìn thoáng qua Diệp Thanh, ánh mắt hắn lóe lên tia kinh ngạc, nhưng rất nhanh liền đã được tỉ mỉ che giấu.
...
Bắc Mạc có thể mốc nối Đại hoàng tử của Nhật Nguyệt làm nội gián, thì dĩ nhiên Nhật Nguyệt cũng có sắp xếp một số nội gián ở Bắc Mạc.
Cố Văn Quân lúc này đang ngồi xem tấu chương, bỗng lúc này trên trần nhà rơi xuống một hắc y nhân.
Hắc y nhân nhanh chóng dâng lên một số giấy tờ quan trọng, sau đó bẩm báo tình hình cụ thể mà mình điều tra được.
"Gần đây nhất, Bắc Mạc xuất hiện một vị Thế tử vô cùng thông minh, hơn nữa cả Quốc sư lẫn Quân vương Bắc Mạc đều vô cùng trọng dụng y.
Thần cảm thấy đây là đầu mối quan trọng, nên đã trà trộn vào đám nô tài sau đó thuận lợi lẻn vào phủ.
Cũng không biết có phải do người giống người hay không, nhưng...vị Thế tử kia quả thực rất giống...Phó tiểu thiếu gia".
"Rầm"
"Ngươi nói gì? Hiên nhi sao? Vị Thế tử kia, là Hiên nhi?".
Cố Văn Quân ban đầu còn rất bình tĩnh, nhưng sau khi nghe nhắc đến Phó Gia Hiên, hắn liền quăng xuống tấu chương, trực tiếp đứng phắt dậy.
"Vẻ bề ngoài thì xác thực rất giống, chỉ là...tính cách thì lại khác biệt rất lớn.
Hơn nữa người này, mưu mô và dã tâm không tầm thường".
Hắc y nhân trung thực thuật lại những gì mà mình tìm hiểu được về Diệp Thanh.
Cố Văn Quân siết chặt nắm tay.
Muốn biết có phải Hiên nhi hay không, hắn trực tiếp đến đó nhìn xem thì không phải sẽ rõ hay sao?..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...